Tranh Tranh

Diệp Bàn Thu bản biến dị bị Lục Minh Tiêu ép buộc mang đi, cụ thể đặt ở đâu, Diệp Hàm Tranh cũng không biết.

Học kỳ mới chính thức bắt đầu, Diệp Hàm Tranh như thường lệ gọi Lục Minh Tiêu thức dậy, trước tiên chuẩn bị sẵn quần áo cho hắn, đợi hắn rửa mặt đi ra, lại mặc áo sơ mi vào giúp hắn, Lục Minh Tiêu rũ mắt xuống, nhận thấy đỉnh đầu của Diệp Hàm Tranh gần hơn với cằm của mình, hỏi: “Có phải cậu cao lên không.”

“Ừm.” Diệp Hàm Tranh nói: “Mấy ngày trước mới đo, sắp được mét bảy.” Mười ba tuổi cao thế này đã tương đối khá, Lục Minh Tiêu tự xắn ống tay áo, liếc qua cái giường gỗ nhỏ bên cạnh, quay người xuống lầu.

Diệp Hàm Tranh sẽ đi xe buýt, không đi cùng đường với hắn, ăn xong bữa sáng ở phòng bếp đã rời đi trước, quản gia vẫn xách cặp đứng ở cửa như cũ, đợi sau khi Lục Minh Tiêu ăn sáng xong, lái xe một đoạn đường, nhìn Diệp Hàm Tranh lên xe buýt, mới lại quẹo về.

Mới đầu là sợ Diệp Hàm Tranh không tìm thấy biển báo trạm xe buýt, hoặc là đi xe đạp không vững ngã xuống, cũng không lộ mặt, chỉ đi theo sau nhìn, không có vấn đề gì mới rời đi, ngày đầu tiên là Lục Minh Tiêu mớm lời, mỗi ngày sau đó con đường đi học đều chưa từng thay đổi, quản gia không nhắc, Lục Minh Tiêu cũng không nói, bất tri bất giác đã thành thói quen.

Thời tiết dần ầm trở lại, đổi đi áo bông dày nặng, mặc ác khoác mùa xuân, hôm nay trước khi tan học Kiều Khả hẹn Diệp Hàm Tranh cùng đi mua đồ, Từ Sênh nói: “Các ông là con gái à? Mua đồ còn phải đi cùng nhau?”

Kiều Khả nói: “Ai quy định chỉ có con gái mới có thể cùng đi ra ngoài mua đồ? Tôi vui sướng đi với Diệp Hàm Tranh, bà quản được à?”

Từ Sênh ghét bỏ nói: “Đồ đàn bà.”

Kiều Khả tức giận đến độ cong tay hoa lan lên: “Bà kỳ thị giới tính!”


Diệp Hàm Tranh ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười, vốn dĩ cậu không muốn đi, dù sao mình chỉ là người hầu ở nhà họ Lục, không có thời gian tự do, có thể đến trường đã là ban ân lớn nhất nhà họ Lục đối xử với cậu, nhiều năm như vậy cậu không bao giờ đưa ra một chút yêu cầu khác, cho dù là vào ngày nghỉ bạn học gọi cậu ra ngoài đi chơi, cũng đều uyển chuyển từ chối, nhưng không ngăn được mỗi khi hết một tiết Kiều Khả đều tìm cậu, thậm chí còn truyền giấy trong giờ học, suýt nữa bị giáo viên phát hiện đuổi đi phạt đứng.

Diệp Hàm Tranh nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Minh Tiêu, điện thoại là món quà sinh nhật quản gia tặng cậu năm mười tuổi, cậu quý trọng ghê lắm, bây giờ nhìn còn giống như mới, bên trong chỉ lưu ba số điện thoại, chú Trần, quản gia, còn có Lục Minh Tiêu.

Cậu nói: Cậu chủ, hôm nay tan học, tôi có thể về muộn một chút không?

Đợi năm phút, Lục Minh Tiêu không trả lời, Diệp Hàm Tranh lại gửi một tin: Bạn học hẹn tôi đi mua đồ, tôi có thể đi không?

Lại qua năm phút, Lục Minh Tiêu tích trữ như vàng trả lời một câu: Bạn học nào.

Diệp Hàm Tranh nói: Là Kiều Khả.

Quan hệ tốt với cậu chỉ có bọn Kiều Khả, những người này Lục Minh Tiêu đều biết, lại qua mấy phút, Lục Minh Tiêu mới nhắn lại chữ: Ừ.

Coi như phê duyệt.

Bốn mắt ngồi tại bàn trước họ, nghiêng đầu sang hỏi: “Chúng mày muốn đi mua gì thế?”


Kiều Khả nói: “Gần đây tao muốn học trượt ván, hôm qua cuối cùng cũng đủ tiền rồi!” Lại móc mấy tờ tiền giấy đỏ chót trong túi ra khoe khoang: “Đợi lát nữa định đến cửa hàng thể thao nhìn xem, nếu có cái thích hợp thì mua một cái.”

Bốn mắt nói: “Trong cửa hàng thể thao có à?”

“Có chứ.” Kiều Khả nói: “Lần trước tao thấy rồi, nhưng kiểu dáng hơi ít, không biết khoảng thời gian này có cái mới không.”

Bốn mắt nói: “Có phải cửa hàng thể thao ở hẻm phố cũ đằng kia không?”

“Ừ, cửa hàng kia khá lớn.”

Bốn mắt lo lắng: “Vậy hai đứa mày cũng phải cẩn thận một chút.”

Kiểu Khả hỏi: “Sao vậy?”

Bốn mắt nói: “Bên đó có lưu manh cướp đường, chính là nhóm người lớp chín ở trường mình, nghe nói còn giựt tiền đấy.”

Kiều Khả hơi hoảng, nhưng sự cám dỗ của ván trượt thực sự quá lớn, trái lo phải nghĩ, vẫn kéo Diệp Hàm Tranh đi cùng.


Hẻm phố cũ đúng là lâu năm rồi, không ít mặt tiền cửa hàng vẫn là phong cách vài thập niên trước, vẫn không phá bỏ xây lại, dự định giữ lại hình dáng nguyên thủy nhất của thành phố Kỳ An, nhưng cũng chính vì vậy, về mặt an ninh trật tự không tính là làm tới nơi, trên đường có một đám lưu manh sống quanh năm, bởi vì trường học lân cận khá là gần, phần lớn lưu manh là học sinh cứng đầu không chăm chỉ lên lớp.

Kiều Khả không nghĩ tới mình xui xẻo như vậy, cậu ta và Diệp Hàm Tranh ngay cả cửa chính của cửa hàng thể thao còn chưa sờ được, đã bị người chặn ở ngõ cụt.

“Này, cho mượn ít tiền tiêu đi?”

Người nói chuyện này Kiều Khả biết, là Phùng Thịnh lớp chín, mỗi lần đến trường đều sẽ đánh nhau, là loại tiêu cực điển hình, ngay cả giáo viên cũng không có cách, chỉ có thể bảo mọi người cố gắng tránh đi, Kiều Khả sợ đến nỗi cẳng chân run lên, ôm chặt cánh tay của Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi, tôi không có tiền.”

Diệp Hàm Tranh coi như bình tĩnh, vẫn đang tìm cơ hội chạy trốn, cậu biết không thể nói lý lẽ với loại người này, cũng biết nếu như Kiều Khả đưa tiền, chắc chắn còn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, đều học trong một trường, sau này quẳng cũng không quẳng được, báo cảnh sát vô dụng, tìm phụ huynh càng vô dụng.

Phùng Thịnh căn bản không tin, xách theo cây gậy bóng chày, chống trên trán Kiều Khả nói: “Mau mau giao ra, đừng để tao động thủ.”

Kiều Khả méo miệng không bằng lòng, Diệp Hàm Tranh liếc cậu ta một cái, ý là đợi Phùng Thịnh chuẩn bị đánh người, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Kiều Khả cũng có ý nghĩ này, nhưng Phùng Thịnh dẫn theo mấy cậu em, có chạy được hay không toàn bộ nhờ vận mệnh, mắt thấy Phùng Thịnh nâng cây gậy lên, khi hai người chuẩn bị lao ra, có người nói: “Anh, anh Thịnh, thả bọn họ đi đi.”

“Cái gì?” Cây gậy của Phùng Thịnh bị một cậu em ngăn lại, nhướng mày hỏi: “Mày quen?”

“Dạ… đó là bạn học tiểu học của em.” Cậu ta chỉ vào Diệp Hàm Tranh, kéo Phùng Thịnh qua một bên nói nhỏ: “Anh Thịnh, nó là người của Lục Minh Tiêu, chúng ta vẫn đừng nên đụng vào nó.”

“Lục Minh Tiêu”? Phùng Thịnh gằn mấy chữ này, luôn cảm thấy nghe ở đâu rồi: “Hắn làm gì?”


Cậu em tên Lương Thiệu Vũ, trước kia khá thân thiết với Hồ Triết, trong trường tiểu học truyền tới truyền lui, cũng chỉ là nhà Lục Minh Tiêu có tiền, cụ thể làm gì không rõ lắm, “Tóm lại là không dễ chọc, chúng ta vẫn…”

“Không dễ chọc?” Phùng Thịnh cười: “Ở thành phố Kỳ An này còn có chuyện tao không chọc nổi.”

Lương Thiệu Vũ còn muốn khuyên nữa, nhưng Phùng Thịnh căn bản không nghe, cậu ta vốn là tiểu tốt lớp tám chạy theo tới đây, lời nói không có chút sức nặng nào, thậm chí còn chọc Phùng Thịnh nổi giận, muốn xem thử xem Lục Minh Tiêu trong miệng cậu ta đến cùng có bản lĩnh gì, nhưng không nghĩ tới, Diệp Hàm Tranh và Kiều Khả thừa dịp bọn họ nói chuyện chạy nhanh như bay.

“Mẹ kiếp! Đều tại mày nói nhảm!” Phùng Thịnh đạp một phát vào bụng Lương Thiệu Vũ, mắng chửi, Lương Thiệu Vũ vội vàng đứng lên nói xin lỗi, thuận theo con hẻm nhìn thoáng qua chiếc xe con màu đen dừng lại ở ven đường, cứ cảm thấy bên trong có một đôi mắt nhìn cậu ta chòng chọc.

“Cậu chủ.” Quản gia thắt dây an toàn nói: “Chúng ta đi chưa?”

Lục Minh Tiêu nhìn đám lưu manh tản ra ở ngoài cửa sổ xe, nói: “Đi thôi.”

Quản gia khởi động xe, cảm thán: “Không ngờ bây giờ học sinh cấp hai đánh nhau dữ vậy, kéo bè kéo cánh, trong trường không quản sao?”

Lục Minh Tiêu phớt lờ y, một lát sau đột nhiên nói: “Diệp Hàm Tranh cao lên rồi.”

“Phải, cao lên không ít.”

Lục Minh Tiêu cúi đầu lật sách, xem thứ không liên quan đến sách giáo khoa: “Quay về đổi cái giường cho cậu ấy, giường nhỏ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui