Tránh Sủng

Bị Cổ Thần Hoán dồn vào tường, Thời Thiên hoảng loạn nhìn lồng ngực Cổ Thần Hoán áp sát vào người mình, nửa ngày mới run rẩy đôi môi khó nhọc nói, "Anh... anh muốn đánh tôi?"

Cổ Thần Hoán nheo mắt, âm hiểm cười, "Không phải vừa rồi rất có khí thế ư? Làm sao vậy, em sợ à?"

Thời Thiên cắn môi, đôi lông mày nhíu chặt, cậu quay đầu nhìn sang chỗ khác, không nói gì.

Cậu không sợ Cổ Thần Hoán, nhưng cậu sợ bị Cổ Thần Hoán đánh sống dở chết dở, tình trạng của cha lại càng nguy cấp.

Trên mặt Thời Thiên vẫn dính không ít nước bẩn, nhưng nhìn gần, đường nét tuyệt tuấn của ngũ quan vẫn có sức mê hoặc liêu nhân như trước, bất kể là ánh mắt thanh lãnh hay đôi môi mỏng quật cường, tất cả đều khiến Cổ Thần Hoán không khống chế được ý nghĩ cướp đoạt, thậm chí là tàn phá!

Khuôn mặt tuyệt mỹ trời sinh cùng với khí chất xa cách ngàn dặm, lúc này lại được thêm vào vẻ yếu đuối mơ hồ khiến người nhìn không nhịn được muốn ôm vào lòng, mạnh mẽ khảm sâu vào máu thịt.

Cổ Thần Hoán đột nhiên cảm thấy cổ họng phát khô, bắt đầu từ lúc hắn gặp lại cậu, hành động ám muội nhất cũng chỉ là hôn lên đôi môi mềm mại mà lạnh lẽo, chưa bao giờ nếm thử tư vị thân thể của người con trai này.

Giống như một vò rượu được chưng cất cẩn thận, nếu mở ra quá sớm sẽ phá hủy hơi men hương thuần, càng ủ lâu lại càng không nỡ mở vì muốn giữ lấy ảo tưởng tốt đẹp, nhưng trong những ảo tưởng đó lại có quá nhiều khát vọng, hận không thể nếm đủ hương vị thơm ngọt trong đó.

Cổ Thần Hoán không thích thứ dục vọng bị cưỡng chế, hắn không bao giờ lợi dụng quyền thế trong tay để ép buộc ai lên giường với mình, có lẽ bởi vì chính bản thân hắn không có ham muốn quá mãnh liệt đối với chuyện làm tình, cho nên hắn mới không muốn phí công phu đi áp chế ai lên giường với mình.

Không có hứng thú đối với chuyện giường chiếu, cũng không có hứng thú đối với những người leo lên giường với mình, nhưng đối với Cổ Thần Hoán Thời Thiên là sự tồn tại vô cùng đặc biệt, hắn muốn lên giường với Thời Thiên, ham muốn này gần như đã trở thành một loại bệnh, nhưng hắn không muốn cưỡng ép cậu, trong tưởng tượng của Cổ Thần Hoán, lần đầu tiên hắn và cậu chân chính kết hợp phải thật say lòng người.

Hắn không ép buộc, không có nghĩa là hắn không muốn.

Thứ hắn cần chỉ là một thời cơ thích hợp!


___

Thời Thiên cuối cùng vẫn tay trắng rời khỏi nhà Cổ Thần Hoán, không hề tổn hại dù chỉ là một sợi tóc, sau khi Cổ Thần Hoán lạnh lùng bảo cậu "Cút đi", Thời Thiên liền lập tức rời phòng, thân ảnh gầy yếu lại một lần nữa hòa vào màn mưa.

Cổ Thần Hoán đứng trên tầng hai, mắt nhìn xuống dáng người lung lay đơn độc trong mưa của Thời Thiên. Các loại tư vị tích tụ trong lòng Cổ Thần Hoán, hắn nhấc điện thoại, gọi cho người hầu ở căn biệt thự khu Tĩnh An hắn từng tặng cho Thời Thiên.

"Ngày mai dọn dẹp lại biệt thự đi, buổi tối chuẩn bị một bữa tiệc, tôi sẽ đưa người tới."

Cúp điện thoại, Cổ Thần Hoán câu lên khóe môi, khoảng thời gian từ đêm nay đến sáng ngày mai cũng đủ để mài mòn toàn bộ nhuệ khí trên người Thời Thiên, cùng đường mạt lộ, như thú bị nhốt lâm vào mê mang vô tận, giữa lúc ấy hắn lại chủ động tìm đến, cậu đương nhiên sẽ buông bỏ mọi thứ mà nắm lấy tay hắn, thậm chí còn sợ bị hắn bỏ rơi.

Đêm mai, hắn sẽ dùng phương thức nguyên thủy tươi đẹp nhất để chiếm lấy cậu!

___

Mưa dần nhỏ lại, sắc trời đã tối, Thời Thiên không biết đi bộ bao lâu mới bắt được một chiếc xe buýt, cậu mơ mơ màng màng bước xuống xe theo đoàn người rồi lang thang vô thần, không có chủ đích bước về phía trước.

Trời tối, ánh đèn chiếu sáng, Thời Thiên đi ở ven đường, cước bộ chậm rãi, bộ quần áo ẩm ướt dính chặt vào người mang đến từng cơn lạnh lẽo, nhưng nỗi tuyệt vọng quá lớn khiến Thời Thiên không còn cảm giác được sự lạnh lẽo đó.

Điện thoại chợt đổ chuông, là Quan Lĩnh gọi tới.

"Đệt! Lão tử gọi điện cho cậu nhiều như thế, sao giờ mới bắt máy?"


"Tôi vừa ngồi trên xe, đông người quá nên không nghe thấy." Thời Thiên ngồi nghỉ ở trạm xe buýt không một bóng người, có lẽ là do thân thể nhiễm lạnh nên giọng nói của cậu có phần run rẩy.

"Cậu làm sao vậy? Tôi cảm thấy giọng cậu hơi lạ." Quan Lĩnh nghi hoặc nói.

"Chắc là cảm lạnh thôi, không có chuyện gì." Khi trò chuyện, mắt Thời Thiên chua xót khó chịu, nhưng cậu vẫn khống chế được thanh âm, ngẩng đầu lên xoa xoa đôi mắt bỏng rát.

"Tiểu tử cậu có phải là mặc quá ít hay không? Sao tôi nghe thấy giọng cậu như đang run rẩy vậy a." Quan Lĩnh nói lớn.

"Không có việc gì thì tôi cúp máy đây, chỗ tôi đang... đang rất bận."

"Mẹ nó! Còn bận gì nữa? Hôm qua cậu đã đồng ý ra ngoài ăn cơm cùng tôi rồi đấy, tôi đã mời cả đồng nghiệp với những bạn học trước kia tới rồi, bây giờ đang ở nhà hàng, chỉ thiếu mỗi cậu thôi."

"Xin lỗi Quan Lĩnh, tôi không thể tới đó."

"Dương Thiên, hay là như vậy đi, cậu bắt taxi đến, tiền xe tôi giúp cậu trả, thế nào? Rất có lời phải không? Hắc hắc, ta đã nói với đám bạn rằng cậu là một đại mỹ nam băng sơn, mấy đồng nghiệp nữ của tôi rất mong được gặp cậu đấy."

"Cậu...."

"Cậu cũng đừng trách tôi a, tôi đang làm mối cho cậu đấy, một tiểu học muội hồi cấp ba của tôi nhìn thấy mấy tấm hình chụp cậu trong điện thoại tôi đều nói muốn gả cho cậu a, tiểu tử nhà cậu thật may mắn, cậu không biết tiểu học muội đó.... Này! Thời Thiên! Này! Này!"

Thời Thiên sau khi cúp điện thoại liền trực tiếp tắt máy.


Không khí vui vẻ như vậy sao có thể thích hợp với cậu bây giờ!

Thời Thiên ngồi dựa trên ghế, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời tối đen, không có một ngôi sao nào, vắng lặng u ám đến ngạt thở!

Thời Thiên khoát tay lên trán, nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng tuyệt vọng.

Thời Thiên thậm chí còn không rõ mình có thể sống qua đêm nay hay không, mớ hỗn độn này khiến cậu muốn phát điên.

Lần này thực sự hết hi vọng rồi, không còn biết phải đứng lên kiên cường bước tiếp như thế nào nữa.

Thời Thiên thật muốn cứ tiếp tục mê man như vậy, cái gì cũng không nghĩ tới, ngồi trên chiếc ghế này mà an nghỉ quên đi tất cả.

Thời Thiên nhắm mắt lại, trong mơ màng cậu nghe thấy một cuộc đối thoại trước trạm xe.

"Vị khách kia đúng là ra sức, một đêm thôi mà trả những năm vạn a, lão tử trước đây làm cả buổi tối nhiều nhất cũng chỉ được tám ngàn." Một nam nhân hưng phấn nói.

"Thật thế cơ à? Được vài lần nữa là cậu thành tiểu thổ hào rồi đó." Là thanh âm hâm mộ của một người khác.

"Ai, nhưng đáng tiếc không phải lần nào ông ta đến cũng tìm tôi, MB có ngoại hình xuất sắc trong Hoặc Sương nhiều lắm, cạnh tranh muốn chết. Năm vạn đối với tôi là nhiều, nhưng cậu không biết đâu, trước đây có MB cực kỳ xinh đẹp phục vụ cho một thương gia giàu có chỉ một đêm thôi mà kiếm được tới hơn ba mươi vạn."

"Mẹ nó! Nhiều như vậy? Không thể nào?"

"Cũng không phải là không thể, chỉ cần đủ đẹp, gặp được một chủ nhân hào phóng, một đêm kiếm được hơn trăm vạn cũng không phải là chuyện trong mơ."

"Hơn trăm vạn? Cậu chắc là đang đùa a, một đêm có thể kiếm hơn trăm vạn, vậy MB kia phải đẹp đến mức nào chứ. Hơn nữa làm gì có ai tiêu tốn từng ấy tiền cho một MB."


"Rồi rồi, tôi nói đùa đấy, kiếm được năm mươi vạn đã là cực phẩm nhân gian rồi, ai da, xe tới kìa, về rồi nói tiếp."

Lúc Thời Thiên mở mắt ra, hai chàng trai mi thanh mục tú đã lên một chiếc xe buýt mất rồi.

MB? Kiếm tiền? Một đêm?

Thời Thiên cau mày, trong nháy mắt sắc mặt khôi phục lại vẻ kiên định dứt khoát, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tâm trí cậu như có một đoàn thiên quân vạn mã lao nhanh, cuối cùng khi định thần trở lại, Thời Thiên bình tĩnh đứng dậy.

Nếu cậu có thể nói những lời tương tự như "bán mình cầu tiền" với Cổ Thần Hoán, vậy tại sao lại không thể làm thế với người khác?

Ít nhất cậu không phải chịu đựng cảnh bị Cổ Thần Hoán lăng nhục!

Ý nghĩ bất chợt khiến tim Thời Thiên đập nhanh hơn, cậu có chút khó tin mình lại dùng phương thức như vậy để kiếm tiền.

Đây là chính mình sao? Vẫn còn là thiếu gia kiêu ngạo bất khuất hay sao?

Nhưng, đây là con đường duy nhất cậu có thể nghĩ ra, cách duy nhất để kiếm được số tiền lớn trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Bị một người xa lạ xâm phạm thân thể còn hơn là đến trước mặt Cổ Thần Hoán, mặc cho hắn lột sạch tất cả tôn nghiêm rồi cường bạo!

Đối với mọi khuất nhục trong cuộc sống, cậu luôn dựa vào sự ngoan cường cùng ý chí kiên định của mình để vượt qua, dù thân thể có sa đọa thì linh hồn cậu vẫn tuyệt đối không chịu khuất phục.

Thời Thiên siết chặt nắm tay, cắn răng đứng yên tại chỗ, sau một hồi thân thể căng thẳng chậm rãi thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bắt một chiếc taxi ven đường, Thời Thiên nói lên địa chỉ mà mình muốn đến, Hoặc Sương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận