Tránh Sủng

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

"Nhìn bộ dáng tiều tụy của cậu đi, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay cậu luôn vậy." Quan Lĩnh vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thời Thiên liền nhíu mày, không chút khách khí cao giọng trách móc, "Sao lại mặc ít như thế, cậu muốn chết a!"

Quan Lĩnh cởi áo khoác lên người Thời Thiên, Thời Thiên khẽ cúi đầu không nói gì, được phủ thêm chiếc áo của Quan Lĩnh, cậu thấy ấm áp hơn nhiều, thần sắc nhàn nhạt, nhưng không lãnh đạm như thường ngày. Thời Thiên yên lặng theo sau Quan Lĩnh, vào cửa xong cậu lúng túng hỏi, "Có thể nấu cho tôi chút gì đó không? Tôi hơi đói."

Giọng nói yếu ớt của Thời Thiên khiến Quan Lĩnh càng thêm lo lắng, làm bạn mấy năm, Quan Lĩnh luôn thấy một Thời Thiên lãnh ngạo kiên cường, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu phong trần mỏi mệt như thế.

Quan Lĩnh không nói hai lời lập tức vào nhà bếp nấu mì cho Thời Thiên, thấy Thời Thiên chuyên chú ăn không nói câu nào, tựa hồ không có ý định đem chuyện của mình nói ra, Quan Lĩnh rốt cuộc mất kiên nhẫn cau mày.

"Hôm trước cậu không nói gì trực tiếp chuyển bốn vạn vào tài khoản của tôi, muốn tôi thay cậu thường xuyên đến bệnh viện thăm người thân, rốt cuộc là có chuyện gì? Tinh thần phấn chấn đột nhiên biến mất, trông cậu cứ như gà trống đá thua vậy, cậu... "

"Thêm một bát nữa được không?" Thời Thiên cắt lời Quan Lĩnh, nhàn nhạt nói, "Tôi chưa ăn gì từ tối hôm qua, đang rất đói."

"Đệt! Lão tử mắc nợ gì cậu chắc!" Quan Lĩnh căm giận bầm lầm, lại quay người bước vào nhà bếp.

Dạ dày được lấp đầy, tâm tư u ám như được truyền một tia sức sống, không còn bế tắc như trước, Thời Thiên ăn xong, cậu dựa người trên ghế salon, một tay khoát lên trán, nhắm mắt lại giảm bớt cảm giác nôn nóng ngột ngạt trong lòng..

"Đừng có giả chết a! Tôi hỏi cậu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Quan Lĩnh lại bắt đầu ồn ào, "Hay là cậu bị người ta đòi nợ, bất quá nhìn cậu bây giờ cũng không kém gì bị đuổi giết dâu."

"Gần như vậy." Thời Thiên vẫn nằm dựa người trên ghế sopha, mắt cũng không thèm mở, "Dù sao bây giờ tôi cũng chẳng còn gì."


"Không còn gì? Chẳng lẽ là thật? Vậy có muốn lấy lại bốn vạn cậu đưa tôi hay không? Cậu mà nói không là tôi không trả lại nữa đâu đấy."

"Cậu bao tôi một tháng ăn ở, đưa ba vạn năm là được rồi."

"Đệt! Cảm ơn cậu còn để lại cho tôi chút tiền."

Thời Thiên chỉ chừa lại một ít đủ cho mình miễn cưỡng sinh hoạt, sau đó liền đem tất cả số tiền Quan Lĩnh vừa trả lại đưa hết cho quản gia. Sau khi biết rõ bệnh tình của cha, Thời Thiên biết rõ số tiền kia sẽ phải chi hết vào các bài thuốc đắt đỏ chỉ trong thời gian ngắn, do lúc trước bị gạt nên bây giờ Thời Thiên mới biết, những khoản tiền mà trước kia cậu gửi đến hàng tháng để chữa trị cho Thời Việt Nam chỉ có tác dụng bên ngoài, với tình trạng bệnh của Thời Việt Nam bây giờ, nếu không dùng các phương thuốc quý giá kéo dài sinh mệnh, sợ là không tới hai tháng sinh lực sẽ bị hút sạch khỏi cơ thể, đau đớn chết đi.

"Từ thúc, phiền người gạt cha con, nói với bác sĩ đổi hết thuốc sang loại đặc trị đi."

"Nhưng thiếu gia, những loại thuốc đó thật sự quá...."

"Con biết, cho nên mới muốn người gạt cha con, con sẽ đưa thúc tiền thuốc đủ dùng trong một tuần, hết một tuần, con sẽ lại đến đưa tiếp."

"Nhưng thiếu gia kiếm đâu ra tiền a? Cậu tuyệt đối không thể làm chuyện mạo hiểm."

"Yên tâm đi Từ thúc, con còn muốn giữ cái mạng này về báo hiếu cho hai người, sẽ không làm chuyện ngốc nghếch."

____


"Câu ta đi làm ở quán bar ngoại thành?" Cổ Thần Hoán có chút bất ngờ nhìn Chu Khảm đang đứng báo cáo, sắc mặt âm trầm, "Mấy ngày nay cậu ấy có đến tìm ai cầu viện không?"

Cổ Thần Hoán kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Thời Thiên có thể khôi phục lại tâm tình nôn nóng hoảng loạn chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, không hoang mang luống cuống cầu người giúp đỡ, mà như không có chuyện gì xảy ra bắt đầu đi làm.

Cổ Thần Hoán rất rõ ràng, Thời Thiên không có khả năng gạt bệnh tình của Thời Việt Nam qua một bên, giờ cậu đã biết tình trạng thật sự của Thời Việt Nam rồi, càng cần phải liều mạng nghĩ cách kiếm ra tiền mới đúng.

Nhưng hiện tại bình tĩnh đi làm ở quán bar, là vì đã nghĩ ra sách lược gì rồi sao?

"Vẫn là quán bar tôi dùng để thực hiện giao dịch bí mật đúng không?" Cổ Thần Hoán trầm giọng hỏi.

"Ân, có vẻ như cậu ta không biết cái quán đó thuộc địa bàn của Thần ca." Chu Khảm vô cùng đắc ý, "Thần ca, có cần chúng ta ngáng chân cho cậu ta ăn chút trái đắng hay không?"

Chu Khảm vừa dứt lời liền thấy Cổ Thần Hoán quăng về phía mình ánh mắt âm u quỷ dị, lộ ra hàn khí nồng đậm, Chu Khảm căng thẳng, vội vã đổi giọng, "Thần ca, ta chỉ đùa thôi! Ha ha, tiểu tử kia sắp đến đường cùng rồi,căn bản không cần chúng ta ở phía sau đẩy một cái, ha ha...."

Cổ Thần Hoán sắc mặt âm lãnh đứng dậy, "Nói cho người phía dưới, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép bất cứ ai xung phong vì tôi đòi lại mặt mũi."

"Vâng, Thần ca, để ta đi báo cho bọn họ."

Khi Cổ Thần Hoán bước ra ngoài, trời còn mưa lác đác, hắn lái xe đưa Dư Thặng đến quán bar ở vùng ngoại thành kia.


"Em đã lừa Thời Thiên kí một bản thỏa thuận ở quán bar đó phải không?" Cổ Thần Hoán lái xe, mặt không thay đổi nhìn về phía trước, giọng nói nghe không ra bất kỳ tâm tình.

Dư Thặng sững sờ, y không ngờ chuyện mình lén lút làm sau lưng Cổ Thần Hoán bị hắn phát hiện, rất rõ ràng, từ khi gặp lại Thời Thiên, hắn đã phái người theo dõi cậu, nhất cử nhất động của Thời Thiên dù ở bất cứ đâu cũng đều bị người của Cổ Thần Hoán giám thị gắt gao.

"Cái kia... đó là chủ ý của giám đốc, giám đốc thấy năng lực làm việc của Thời Thiên rất tốt, cho nên mới muốn cậu ấy ký bản thỏa thuận kia, em... em về sau tới giúp Thần ca lo chuyện làm ăn ở quán bar mới phát hiện việc này." Dư Thặng tỏ ra bất đắc dĩ, nụ cười có chút không tự nhiên, y biết, Cổ Thần Hoán rất không thích có người nhúng tay vào chuyện giữa hắn và Thời Thiên.

Hai mắt Cổ Thần Hoán vẫn nhìn thẳng về phía trước, "Tôi biết em hận Thời Thiên, bốn năm trước cậu ta đối xử với em như vậy, em hận cậu ta tôi có thể hiểu được."

"Thần ca, em.... "

"Sau này em chuyên tâm quản lý những hộp đêm tôi giao cho em thì hơn, chuyện liên quan đến Thời Thiên, tôi không muốn em tham gia dù là bất kỳ hình thức nào."

"Vâng, Thần ca." Giọng Dư Thặng nhỏ dần, biểu tình nhún nhường, bị Cổ Thần Hoán phát hiện mình đối với Thời Thiên gây khó dễ sau lưng hắn khiến Dư Thặng hoảng loạn, y không hy vọng Cổ Thần Hoán coi mình là người nhỏ mọn, tuy rằng bốn năm nay y đã làm không ít chuyện sau lưng hắn,nhưng bởi vì Cổ Thần Hoán rất hiếm khi chú ý đến y, cho nên y vẫn luôn thành công nhập vai làm một con người hiền lành dịu ngoan.

Nhưng cũng may là y chưa làm điều gì quá đáng đối với Thời Thiên, càng may mắn hơn đó là, Cổ Thần Hoán vẫn cảm thấy bốn năm trước Thời Thiên có lỗi với y.

"Sau khi tới quán bar, em sẽ bảo giám đốc xé bản hợp đồng đó," Dư Thặng nhẹ giọng nói, "Nếu Thần ca muốn, em sẽ tăng lương cho Thời Thiên...."

"Không cần." Giọng Cổ Thần Hoán lạnh lẽo như khuôn mặt hắn, "Không có bất kỳ lí do gì để cậu ta được hưởng đãi ngộ đặc biệt, còn bản thỏa thuận kia, là cậu ta tự nguyện ký, cứ giữ lại đi, sẽ có lúc hữu dụng."

"Hữu dụng?" Dư Thặng vô cùng nghi hoặc.

"Đúng, thỏa thuận đó có thể tạo ra một trò chơi thú vị."


Nụ cười âm hiểm nhàn nhạt trên môi Cổ Thần Hoán khiến lưng Dư Thặng có chút phát lạnh, Cổ Thần Hoán hiện tại làm y không khỏi cảm thấy thật xa lạ, có lẽ từ khi Thời Thiên xuất hiện, Cổ Thần Hoán cũng vô tình đổi thay.

Việc Thời Thiên nhục nhã Cổ Thần Hoán trước mặt tất cả mọi người tối hôm ấy Dư Thặng đã nghe một thủ hạ ở đó kể lại, vô luận Cổ Thần Hoán bình tĩnh thế nào, Dư Thặng cũng không tin sự kiện kia không ảnh hưởng đến hắn, có lẽ là ngược lại, sau chuyện này, hận ý của hắn đối với Thời Thiên càng tăng thêm gấp bội.

Dù sao người mà Thời Thiên đùa bỡn đã không còn là tên bảo tiêu khiêm nhường cung kính bốn năm trước nữa, mà là...

_____

"Thật không? Được.... Địa chỉ tôi nhớ rồi.... Hai giờ chiều nay đi... Phiền anh thay tôi biểu lộ lòng biết ơn với Hồng ca.... Thật sự cảm ơn."

Cúp điện thoại, Thời Thiên ôm ngực thở ra một hơi thật dài, khuôn mặt ảm đạm mấy ngày cuối cùng cũng xuất hiện tia sáng.

Bởi vì, chi phí phẫu thuật cho cha đã có nơi để dựa vào rồi!

Nhận điện thoại xong, Thời Thiên quay trở lại quầy bar làm việc, động tác nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều.

Được giám đốc đồng ý cho phép cậu tiếp tục làm việc ở đây, Thời Thiên cảm thấy rất may mắn, đi làm mấy ngày cũng không nhìn thấy tiện nhân Dư Thặng càng làm Thời Thiên vui mừng.

Hôm nay tới đây, Thời Thiên hoàn toàn ôm tâm lý sẽ chỉ kiếm được tiền lương của một ngày làm việc, bởi nếu Dư Thặng bức ép quá mức, cậu nhất định sẽ từ chức!

Nếu anh ta dùng bản thoả thuận kia để cầm chân cậu, thì đến cuối chẳng qua là bị cậu chơi một vố.

Về phần Cổ Thần Hoán, hắn đã biết cha cậu còn sống nên càng cần phải cẩn thận kỹ càng, những cái khác, cũng chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui