Đây là lần đầu tiên Hạ Vân Tự bước vào lãnh cung.
Cung điện cũ nát, bụi bặm giăng kín nhưng lại nằm trong hoàng cung tráng lệ nhất thế gian.
Cảm giác chênh lệch này vô cùng kỳ lạ, dường như bước qua cửa cung là bước vào một thế giới khác.
Cả lãnh cung này đều toát ra vẻ yên ắng khác thường.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn yên tĩnh. Đằng sau một khu nhà nào
đó đang không ngừng vang lên tiếng cười điên dại, nhưng tiếng cười này
lại khiến cho nơi này càng thêm lạnh lẽo thê lương, ngay cả tiếng lá rơi cũng trở nên rất rõ ràng.
Dường như ngay cả cung nhân cũng yên lặng hơn, bất luận là người làm
việc ở đây hay người của Vĩnh Tín Cung hộ tống nàng đến, ai nấy không
một người nói chuyện.
Cung nữ chưởng sự ra nghênh đón đã có tuổi, mặt mũi nghiêm túc như
một pho tượng, hành lễ với Hạ Vân Tự xong là dẫn nàng vào trong, nàng
ngây người đi theo một lúc mới bắt chuyện với nàng ta. “Nghi tiệp dư thế nào rồi?”
Liền nghe “pho tượng” phát ra một tiếng thở dài cảm khái: “Trong lãnh cung này, chỉ có hai trạng thái mà thôi.”
Oanh Thời tò mò hỏi: “Hai trạng thái nào?”
Cung nữ kia đáp: “Hoặc là điên điên khùng khùng, hoặc là không nói tiếng nào.”
Hạ Vân Tự không khỏi thót cả tim. Mãi đến khi cung nữ kia dẫn nàng
vào một khu nhà riêng biệt, nàng mới thoáng yên tâm. Chỗ này trông tốt
hơn những chỗ khác, xem ra không đến nỗi “điên điên khùng khùng”.
Nơi này không lớn lắm, nhà chính bị khóa lại, cung nữ dẫn đường bước tới mở khóa ra rồi lui sang một bên đợi lệnh.
Hạ Vân Tự đưa tay đẩy cửa. “Kẽo kẹt” một tiếng, bụi bặm tới tấp rơi xuống.
Sau đó, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào căn phòng tối tăm. Xuyên
qua lớp không khí bụi bặm, nàng từ từ nhìn thấy trong nhà có người đang
ngồi trên chiếc giường nhỏ kê sát tường.
Người trong nhà dần thích nghi với ánh sáng, cũng nhận ra nàng là ai
và bật cười một tiếng: “Không ngờ người đầu tiên đến thăm ta lại là Yểu
Phi nương nương.”
Hạ Vân Tự không lên tiếng, ra hiệu cho cung nhân ở bên ngoài, tự mình bước vào trong.
Đối phương nói tiếp: “Ta đã đoán được là cô sẽ đến.”
Nói xong thì tự xách bình trà lên, rót một chén, không đưa cho nàng
mà đưa lên miệng mình. “Trong này có thuốc khiến thần trí người ta không tỉnh táo, thần thiếp không dám mời nương nương.”
Hạ Vân Tự đưa tay đóng cửa lại, nhìn nàng ta. “Hoàng thượng ban cho à?”
Nghi tiệp dư mỉm cười, lắc đầu: “Hoàng thượng cần gì phải phí công
như vậy. Có người khác mua chuộc cung nhân bỏ thuốc ta. Có điều bao năm
nay ta đã tiếp xúc với những thứ này khá nhiều, vừa ngửi là nhận ra.”
Trong giọng nói của nàng ta mang chút tang thương sau cơn dâu bể, hoàn toàn không phù hợp với dung mạo còn trẻ trung của mình.
Hạ Vân Tự hỏi nàng ta: “Là ai?”
“Ta không biết.” Nàng ta nhún vai cười khẽ, ánh mắt nhìn Hạ Vân Tự
trở nên thâm thúy hơn. “Ta biết, cô đến để thăm dò “đó là ai”. Cô muốn
biết sau lưng ta còn có ai.”
Hạ Vân Tự gật đầu, không che giấu. “Đúng vậy.”
Nghi tiệp dư nói: “Nhưng ta sẽ không nói với cô.”
Hạ Vân Tự khẽ hất hàm: “Tại sao? Người đó xúi giục cô làm những chuyện này chính là đã hại chết cô.”
“Người đó hại ta? Không.” Nghi tiệp dư bật cười thành tiếng, giọng vô cùng ma mị: “Ta giúp người đó làm những việc này để đổi lấy thứ ta
muốn, bọn ta đang giao dịch rất công bằng. Về phần thua trong tay cô, đó là do ta không bằng cô, liên quan gì đến người khác.”
Không ngờ nàng ta lại nghĩ rất thông suốt.
Thần sắc Hạ Vân Tự không khỏi trở nên phức tạp. Nàng quan sát Nghi
tiệp dư, nàng ta đang nhấp một ngụm trà có thuốc gây điên loạn, ngừng
một chút rồi lại mỉm cười. “Hơn nữa, nếu ta hận người đó thì sẽ càng
không nói với cô.”
Hạ Vân Tự khẽ cau mày, tiếng cười của Nghi tiệp dư ngày càng nhẹ
tênh. “Hai kẻ ta hận đối đầu với nhau, sao ta phải giúp một bên? Nhìn
các người cắn xé nhau chẳng phải càng vui sướng sao?”
Hạ Vân Tự làm như không nghe thấy, bất ngờ hỏi thẳng: “Là Thuận Phi à?”
Nghi tiệp dư nhìn nàng, mặt không đổi sắc.
Nàng tiếp tục nói: “Lúc đầu cô dựa vào Quý Phi, Quý Phi không còn thì quy thuận Chiêu Phi, Chiêu Phi vừa thất thế liền đi theo Thuận Phi, vậy mà nàng ta còn chịu tin dùng cô? Có phải ngay từ đầu cô đã là người của nàng ta, bao năm nay đều làm việc cho nàng ta.”
Nghi tiệp dư vẫn ung dung uống trà. “Vậy cô cứ chơi chết cô ta đi là được.”
Câu này khiến Hạ Vân Tự nghẹn họng.
Nàng vốn tưởng mình đã nắm chắc mười mươi nhưng câu nói không phủ
nhận này lại khiến nàng không phân biệt được thật giả. Nếu Nghi tiệp dư
muốn đánh lạc hướng của nàng thì nàng ta đã thành công.
“Thật ra cô cứ đấu tới đấu lui thế này rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu?”
Vẻ đùa cợt trong mắt Nghi tiệp dư ngày càng rõ. “Cô muốn báo thù cho tỷ
tỷ của mình, nhưng thù này cô có báo được hết không?”
Hạ Vân Tự thấy không hỏi được gì bèn rời khỏi đó, không muốn mất thời gian với nàng ta. Nghe thấy câu này, bước chân nàng thoáng dừng lại.
“Đó là chuyện của ta, cô không chi phối được.”
“Ta biết.” Nghi tiệp dư nhún vai. “Nhưng cô là một người thông minh,
hà tất tự lừa mình dối người. Chuyện trong cung, hễ hoàng thượng muốn
điều tra thì có gì không tra ra được, chẳng qua là không muốn tra mà
thôi. Cô đánh bại Chiêu Phi, đánh bại ta thì có ích gì? Sớm muộn gì cô
sẽ gặp người cô không đánh bại được, đến khi đó nếu ngay cả hoàng thượng cũng không chịu đứng ra lấy lại công bằng thì cô có thể đi được bao
xa?”
Hạ Vân Tự thoáng nghẹt thở.
Nghi tiệp dư nói đầy hàm ý. “Cho nên… ta khuyên cô từ bỏ ý định đó
đi. Một món nợ không thể đòi lại được thì đừng nên tính toán nữa, được
ngày nào hay ngày ấy thì sẽ thoải mái hơn. Cô nhìn ta xem, chẳng phải
bao năm nay rất tốt sao? Đến một ngày không thể như cũ thì ta cũng chấp
nhận.”
Hạ Vân Tự lại không khỏi nhìn nàng ta lần nữa.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ
của Nghi tiệp dư, rồi bỗng nhiên hiểu rất rõ người như Nghi tiệp dư, đại đa số người trong cung hẳn là cũng như vậy.
Người có ý chí chiến đấu hừng hực như nàng hay số phận quá sức may
mắn như Hòa chiêu dung thì lại rất hiếm. Phần lớn mọi người khi bước vào một nơi mà ngay cả mạng sống cũng không do mình làm chủ thì hẳn đều
không khác Nghi tiệp dư là mấy.
Được sủng thì vui mừng, thất sủng cũng phải sống tiếp. Sẽ tàn nhẫn
đấu tranh vì thân phận địa vị, nhưng một khi biết mình đấu không thắng
thì sẽ thôi. Tội gì phải lôi kẻ “đồng mưu” ra chịu chết chung với mình,
cũng không hơi sức đâu mà đi giúp kẻ bị hại.
Nói cho cùng là vẫn phải khuất phục trước những tháng ngày nhàn nhã nhưng tàn khốc này.
Đằng sau sự điên cuồng tính kế đó chính là sự tái tê vì mệt mỏi; đằng sau vẻ dửng dưng không liên quan đến mình kia là một trái tim nguội
lạnh như tro tan.
Lúc này, Hạ Vân Tự nhìn nàng ta, chỉ cảm thấy có lẽ nàng ta sớm đã là một cái xác không hồn rồi, cho nên không sợ thứ thuốc khiến thần trí
không tỉnh táo kia, cũng không sợ gì cả.
Nhưng khi rời khỏi lãnh cung, nàng lại không kiềm chế được phải nghiền ngẫm thật kỹ mỗi một câu, mỗi một từ của Nghi tiệp dư.
Những lời đó như có ma thuật, khiến nàng nhất thời như bị yểm bùa, không ngừng suy nghĩ về nó.
Có thắng được không?
Món nợ này có tính rõ được không?
Chi bằng được ngày nào hay ngày ấy.
Một mặt, nàng khẽ cười khinh bỉ những lời này, nhưng mặt khác lại
không tự chủ được mà sa vào đó. Một cảm giác bức bối đè nén khiến nàng
rất khó chịu.
Mãi một lúc sau, nàng mới từ từ bình tĩnh lại, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn.
Sau đó nàng từ từ hiểu ra mình không phải bị Nghi tiệp dư bỏ bùa gì, mà là vô thức sợ hãi bộ dáng ấy của nàng ta.
Đây không phải lần đầu tiên nàng gặp phi tần sau khi bị định tội.
Thải Linh điên cuồng sụp đổ, Chiêu Phi như cái xác khô đều không khiến
nàng sợ hãi. Nhưng bây giờ Nghi tiệp dư ung dung bình tĩnh, nói năng nhã nhặn lại mang đến một cảm giác rờn rợn.
Bởi vì nàng đột nhiên ý thức được rằng bộ dáng này của Nghi tiệp dư có lẽ sẽ là cái kết của rất nhiều phi tần trong cung.
Dáng vẻ đạm mạc bất cần ấy… Rõ ràng là còn sống, nhưng lại như một
khúc gỗ… Không có ý chí, không để ý bất cứ chuyện gì, dường như tất cả
trở nên không còn quan trọng. Đáng sợ nhường nào.
Hậu cung, đúng là một nơi ăn tươi nuốt sống người ta.
Hạ Vân Tự nhìn con đường phía trước, hít sâu một hơi rồi từ từ tống cơn phiền muộn này ra.
Nhưng nàng đã không còn cơ hội ra khỏi đây.
Nếu không muốn trở nên giống Nghi tiệp dư, vậy chỉ còn một con đường: Hít sâu một hơi, đi đến cuối cùng.
Hoặc thắng, hoặc chết. Không cần phải than vắn thở dài, cũng không có thời giờ đâu mà than vắn thở dài.
Vì thế sau cơn sa sút ngắn ngủi kia, nàng mau chóng lấy lại ý chí chiến đấu.
——
Cuối tháng tư, Chu Diệu bình an sinh hạ một công chúa, được tấn phong thành sung hoa.
Cuối tháng năm, Nhu sung hoa ở cữ xong, tiểu công chúa đầy tháng,
trong cung không còn kiêng kỵ điềm không lành nữa, hoàng đế hạ chỉ ban
chết cho Nghi tiệp dư.
Nhưng trước đó, nàng ta đã điên rồi. Hạ Vân Tự không biết là do nàng
ta vốn không muốn chống chọi tới cùng hay là vì thứ thuốc làm người ta
điên dại kia.
Cùng lúc đó, nàng bắt đầu tung tai mắt của mình đi khắp nơi.
Trải qua việc thất sủng rồi lại phục sủng trước đó không lâu, người
trong cung nhận ra địa vị của nàng nên việc mua chuộc tai mắt trở nên
khá dễ dàng. Hơn nữa những tai mắt này của nàng vốn không phải để làm
những chuyện hiểm ác gì, chỉ cần giúp nàng nghe ngóng chuyện các cung và báo lại nên rất nhiều cung nhân bằng lòng làm việc này.
Vì thế Hạ Vân Tự bèn nghe nói Tống tiệp dư khi hay tin Nghi tiệp dư
chết đã vô cùng đau buồn, khóc tới nỗi ngất đi, ban đêm đang ngủ cũng
tỉnh giấc khóc mấy lần.
“Tống tiệp dư?” Hạ Vân Tự ngẫm nghĩ mới nhớ ra người này là ai.
Đó chính là người bị hàm oan trong vụ án tỷ tỷ, cũng chính là dắng
thiếp cùng vào gả vào với Nghi tiệp dư. Mãi đến khi Chiêu Phi bị định
tội nàng ta mới được rửa oan, tấn phong tiệp dư trước trận tuyển tú lần
trước.
Trong ấn tượng của Hạ Vân Tự, người này rất hiếm khi qua lại với các
phi tần khác, ngay cả lúc đi vấn an Thuận Phi cũng rất ít khi nhìn thấy
nàng ta, càng khó mà cảm thấy nàng ta thân thiết với Nghi tiệp dư.
“Nàng ta và Nghi tiệp dư rất thân sao?” Nàng bèn hỏi Tiểu Lộc Tử.
“Không nghe nói ạ.” Tiểu Lộc Tử cũng thấy khó hiểu. “Ngay cả cung
nhân báo lại chuyện này thấy vậy cũng hết sức bất ngờ, bình thường gần
như không bao giờ nghe nàng ta nhắc đến Nghi tiệp dư, trên dưới đều nói
hai người gần như là không qua lại. Hơn nữa… nô tài cũng đã hỏi kỹ,
trong những năm Tống tiệp dư bị oan, cũng chưa từng thấy Nghi tiệp dư
giúp đỡ gì.”
Thế thì lạ thật. Hạ Vân Tự thầm nghĩ, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nàng vốn nghi ngờ Thuận Phi, sau khi gặp Nghi tiệp dư vẫn còn nghi
ngờ. Ngoại trừ Thuận Phi còn nghi ngờ cả Yến tu dung bởi vì nàng ta cũng có một hoàng tử.
Bất luận sau lưng Nghi tiệp dư là ai trong số hai người họ thì việc
ngũ hoàng tử bị hại đều có thể giải thích được, chính là do người làm mẹ muốn dọn đường cho con trai mình. Tứ hoàng tử của Hòa chiêu dung được
bình an cũng không có gì lạ, một hoàng tử mang dòng máu Lạc Tư thì không thể có uy hiếp gì được.
Nhưng bây giờ còn thêm cả Tống diệp dư là thế nào?
Đó lại là một chuyện khác.
Tống tiệp dư cũng giống Nghi tiệp dư, không con không cái, ngay cả
công chúa cũng không, vì thế ra tay hại ngũ hoàng tử là không thể giải
thích được.
Chuyện tỷ tỷ năm xưa càng khó mà giải thích.
Lúc đó tuy hai người này đều ở trong cung, cũng từng có hiềm khích,
Nghi tiệp dư là không trong sạch rồi, nhưng Tống tiệp dư lại được tỷ tỷ
ra sức bảo vệ, vì thế mới giữ được một mạng.
Hạ Vân Tự biết tỷ tỷ không quỷ kế đa đoan như mình nhưng dù gì cũng
không phải kẻ ngu, những thị phi đó tỷ tỷ đều nhìn thấu, chỉ mù quáng
trước hoàng đế mà thôi.
Cho nên nếu vòng tới vòng lui, người tỷ tỷ ra sức bảo vệ lại chính là kẻ đầu sỏ đứng đằng sau thì nàng thật sự không dám tin.
Điều này cũng quá mỉa mai chua chát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...