Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Các cung tần trong Giai Nghi Cung dọn ra ngoài, cả hậu cung trở nên yên bình hơn nhiều.

Triệu Nguyệt Dao đến chỗ của Hạ Vân Tự, mọi chuyện đều thuận lợi suôn sẻ. Hạ Vân Tự và Hàm Ngọc đều rất thích nàng ta, ba người lúc nhàn rỗi
không có việc gì làm thường xuyên tụ lại với nhau, uống trà, nói chuyện
phiếm. Nếu gặp lúc hoàng đế đến tìm Hạ Vân Tự, họ cũng sẽ thức thời né
tránh.

Phía Trang Phi, tình hình của Doãn thục nữ cũng khá ổn. Nàng ta vốn
là người ít nói, lại vừa chịu nỗi nhục bị tát tai ở chỗ Diệp mỹ nhân,
Trang Phi phải mất vài ngày khuyên giải thì nàng ta mới mở lòng, nay đã
thường xuyên qua lại với Trang Phi.

Về phần Trịnh kinh nga ở chỗ Thuận Phi thế nào, Hạ Vân Tự không thân
với Thuận Phi cho lắm nên không biết. Có điều trước nay Thuận Phi rất
biết cách cư xử sao cho đẹp mặt nhất nên chắc sẽ không để Trịnh huy nga
chịu thiệt, mà dù có gặp chút khó khăn trắc trở gì thì cũng hơn là ở
Giai Nghi Cung.

Mọi người coi như là được nhẹ nhõm, có thể thoải mái thả lỏng để đón năm mới.

Ninh Nguyên thường đến chỗ Trang Phi, sau đó dẫn Thục Tĩnh cùng sang
chỗ Hòa chiêu dung chơi với đệ đệ muội muội. Mấy đứa bé chơi với nhau
rất vui vẻ. Thỉnh thoảng gặp được các phi tần khác, sáu đứa bé cũng sẽ
tụ lại chơi với nhau.

Vì thế Hạ Vân Tự phát hiện ra, có lẽ Ninh Tỷ đã được Yến tu dung cố ý chỉ bảo nên không còn đối đầu với Ninh Nguyên như trước nữa, bất luận
trong lòng nó có muốn nhận đại ca hay không thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hòa thuận.

Có điều, tuy tỏ ra hòa thuận nhưng trông thằng bé ngày càng trầm mặc ít nói.

Mồng năm tháng Giêng, sau một buổi tụ tập, Ninh Nguyên cùng Hạ Vân Tự về Vĩnh Tín Cung. Hạ Vân Tự nghe thấy thằng bé phát ra tiếng thở dài
như người lớn. “Haiz…”

“Sao thế?” Nàng vừa đưa cho nó chén trà uống cho ấm người vừa hỏi.
Ninh Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Oanh Thời. “Oanh Thời cô cô ra ngoài một
chút được không?”

Oanh Thời hiểu ý nên mỉm cười, nhún người hành lễ rồi dẫn các cung
nhân lui ra. Ninh Nguyên kiên nhẫn chờ đợi, đến khi họ lui ra ngoài
điện, đóng cửa lại, thông qua lớp giấy dán cửa không còn thấy bóng họ
thì thằng bé mới dè dặt hỏi Hạ Vân Tự thật khẽ: “Di mẫu, người nói xem…” Đôi mày xinh xắn của nó nhíu chặt lại. “Người nói xem nếu con và nhị đệ vẫn cứ thế này, đến khi bọn con lớn lên thì phải làm thế nào đây?”

Hạ Vân Tự khẽ thót tim.

Những lời này thằng bé nói rất khéo léo nhưng làm sao nàng không hiểu ý của nó được chứ. Thật ra nó đang muốn hỏi, nếu quan hệ giữa nó và

Ninh Tỷ cứ tiếp tục thế này, ngày sau nó thừa kế giang sơn thì nên làm
thế nào mới phải?

Nàng ngạc nhiên trong thoáng chốc nhưng cũng lập tức ý thức được rằng năm nay Ninh Nguyên đã lên mười.

Thằng bé là con trưởng, lại mất mẹ từ nhỏ, chứng kiến quá nhiều
chuyện thế sự đổi dời, đương nhiên tâm trí nó sẽ không giống những đứa
trẻ bình thường khác. Huống chi dù hiện nay nó không hiểu chuyện này thì tầm ba bốn năm nữa cũng sẽ hiểu.

Cho nên nàng không cần lừa gạt nó.

Hạ Vân Tự nghĩ ngợi rồi cẩn trọng nói: “Di mẫu cũng không biết.”

Ninh Nguyên nhìn nàng với vẻ hơi bất an.

“Di mẫu không biết nên khuyên con lựa chọn thế nào, cũng không thể
lựa chọn giúp con, nhưng chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết của nó.
Nếu lúc nào con cũng tỉnh táo ý thức được mình muốn gì thì khi đó tự
nhiên sẽ biết nên chọn gì bỏ gì. Ta chỉ có thể nói với con rằng đôi khi
không thể vẹn cả đôi đường, nếu khăng khăng muốn tìm cách chu toàn thì e là sẽ khiến mình bị dằn vặt.”

Từ góc độ hiện nay, nàng cảm thấy bất luận Ninh Nguyên chọn thế nào cũng được.

Bây giờ đang là thời thái bình thịnh trị, hoàng đế lại nắm chắc quyền hành, lúc giao vào tay Ninh Nguyên hẳn cũng sẽ không kém, Ninh Tỷ không thể gây ra sóng to gió lớn gì. Nếu nó muốn nhường nhịn Ninh Tỷ vài
phần, giữ tình huynh đệ cũng chả sao. Nhưng nếu Ninh Tỷ làm quá quắt,
Ninh Nguyên cảm thấy không thể nhịn được nữa, chỉ có thể cắt đứt tình
huynh đệ để bảo đảm vương quyền thì cũng không có gì sai.

Chuyện này phụ thuộc vào việc Ninh Nguyên lựa chọn thế nào, nhưng nếu mù quáng tìm cách vẹn cả đôi đường thì rất dễ khiến mình đau khổ. Làm
người, đôi khi phải ích kỷ một chút, chỉ theo đuổi những thứ mình muốn
thì mới sống tốt được.

Hạ Vân Tự bất giác nghĩ đến tình cảnh của mình hiện nay.

Nàng biết, trong cung có không ít người động lòng với hoàng đế, dù là những phi tần sớm đã thất sủng từ lâu thì vẫn giữ thứ tình cảm kia
không gạt bỏ được, vì thế trong lòng khó tránh khỏi cảm giác đau thương.

Cho nên nàng cảm thấy rất may mắn khi ngay từ đầu chỉ theo đuổi một
thứ duy nhất. Nếu không, vừa muốn trả thù cho tỷ tỷ lại vừa ôm tâm
nguyện có được lương duyên làm bạn cả đời thì e rằng hiện nay nàng chính là người đau khổ nhất hậu cung này.

“Haiz!” Ninh Nguyên bỗng nhiên thở dài thêm một tiếng nữa, kéo nàng trở về với thực tại.

Hạ Vân Tự định thần nhìn lại thì thấy Ninh Nguyên lúc nãy còn ngồi

ngay ngắn ở đầu bên kia trường kỷ nay đã nằm bẹp xuống, mặt mày ủ dột.
Đây mới chính là bộ dáng mà một đứa trẻ nên có.

Ninh Nguyên bĩu môi, quay đầu qua, nghiêm túc nhìn nàng, hỏi: “Di mẫu sinh cho con vài đệ đệ nữa được không?”

Hạ Vân Tự bật cười. “Chi vậy?”

“Đệ đệ mà di mẫu sinh đương nhiên sẽ thân thiết hơn đệ đệ mà người
khác sinh!” Ninh Nguyên vừa nói vừa bò dậy, khẩn thiết bày mưu tính kế.
“Đến lúc đó, nếu xảy ra chuyện thì chắc chắn chúng nó sẽ đứng về phía
con, bất luận thế nào cũng sẽ không giúp nhị đệ. Chúng con sẽ đoàn kết
với nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết!”

Thằng bé này…

Hạ Vân Tự dở khóc dở cười.

Lúc này có thể nhìn ra được, trẻ con dù gì vẫn là trẻ con. Có thể nó
trưởng thành hơn so với những đứa trẻ khác nhưng vẫn chưa đủ chín chắn.

Nàng đành phải sâu kín khuyên răn nó: “Dù di mẫu có sinh đệ đệ thì
sau này cũng sẽ nói với phụ hoàng con không cho nó dính vào chuyện chính sự. Đến lúc đó con cũng vậy, để nó làm một vương gia nhàn nhã hưởng
vinh hoa phú quý là được, đừng cứ nghĩ đến việc bảo nó giúp con.”

Ninh Nguyên lập tức trợn to mắt. “Tại sao ạ?”

“Còn hỏi tại sao.” Hạ Vân Tự thò tay vào đĩa lấy miếng điểm tâm nhét vào miệng nó. “Tiên sinh đã dạy con chương đầu tiên của Tả truyện[1] chưa?”

Miệng Ninh Nguyên còn ngậm điểm tâm nên cứ ậm ờ, muốn nói cũng nói không rõ.

Hạ Vân Tự đanh mặt lại. “Về chép lại mười lần, sáng mai đưa cho ta xem.”

“…” Ninh Nguyên trợn mắt, há hốc mồm, sống lưng ưỡn thẳng một lát rồi bò xuống trường kỷ, ủ rũ cúi đầu đi về phòng mình.

Thật ra lúc di mẫu nhắc đến chương đầu tiên của Tả truyện, nó lập tức hiểu ngay. Nếu trong miệng không có điểm tâm thì nó đã có thể giải thích rõ.

Hoàn toàn không ngờ được, mới đầu năm mà di mẫu đã bắt nó chép phạt.

Hạ Vân Tự nhìn theo bóng lưng ủ rũ của thằng bé, không khỏi bật cười. Sau đó nụ cười đọng lại, dần trở thành một tiếng thở ra đầy ẩn ý.

Nàng không thể biết trước sau này mình có sinh hoàng tử hay không. Nếu có, nàng cũng không thể đảm bảo nó có dã tâm hay không.


Nếu nổ ra tranh chấp, dù có cố bắt huynh đệ chúng hòa thuận yêu
thương nhau cũng vô ích, giả vờ tạo cảnh thái bình càng không có ý nghĩa gì.

Chi bằng để Ninh Nguyên sớm nhận rõ điều này, từ từ học được cách ứng phó, sớm xây dựng sự uy nghiêm của huynh trưởng, như thế sẽ tốt cho cả
hai huynh đệ.

——

Không biết có phải ông trời thích trêu ngươi hay không mà tháng Giêng Hạ Vân Tự vừa dạy dỗ Ninh Nguyên xong thì tháng ba đã được thái y chẩn
đoán là có thai. Tính ra thì chắc nàng có bầu ngay lúc dạy dỗ Ninh
Nguyên luôn, điều này làm nàng cảm thấy trong cõi hư vô nào đó, thần
phật đã có sắp xếp thay cho nàng, cũng an bài trước cho đứa bé này.

Tin tức được bẩm báo tới Tử Thần Điện, hoàng đế vô cùng mừng rỡ, lập tức đến Vĩnh Tín Cung ngay.

Hạ Vân Tự không ngờ y sẽ đến nhanh như vậy, nàng đang ăn chén yến
chưng, thình lình nhìn thấy y ào vào như một cơn gió nên rất bất ngờ.
“Sao hoàng thượng lại đến đây giờ này?”

Vừa nói xong thì y đã đến trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng. “Có thật rồi sao?”

Kích động đến nỗi luống cuống không biết làm sao.

Nàng bật cười. “Thần thiếp có thể mang chuyện này ra đùa được à.”
Nàng dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Đến đây giờ này, hôm nay hoàng thượng
không bận chính sự ư?”

“Có bận cũng để chiều hẵng tính.” Nói xong y ngồi xuống bên cạnh
nàng, ôm nàng vào lòng, luôn miệng hỏi han. “Thái y nói thế nào? Cái
thai có ổn không? Nàng có thấy chỗ nào không khỏe không?”

“Ổn, tất cả đều ổn.” Cuối cùng Hạ Vân Tự không thể không đặt chén yến xuống, mỉm cười nhìn vào mắt y, có vẻ đùa bỡn. “Hoàng thượng có đến sáu đứa con rồi mà sao còn kích động thế này?”

Cuối cùng y cũng ý thức được mình quá thất thố nên thoáng nghệch mặt
ra, hai má đỏ lên. Gượng gạo hắng giọng một tiếng, y nói: “Trẫm chỉ là…
quá vui mừng.”

Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn y, quan sát mỗi một biểu cảm của y.

Y đối với nàng, dù gì cũng có chút đặc biệt, mấy tháng gần đây không
biết sao lại càng rõ ràng hơn. Dường như bắt đầu từ một hôm nào đó, y
bỗng trở nên rất quan tâm đến tâm trạng và cảm xúc vui buồn của nàng,
thậm chí nhiều khi còn cố ý lấy lòng nàng nữa, ngọc ngà châu báu thì
thường xuyên đưa đến mà không cần bất cứ lý do gì.

Nàng không rõ rốt cuộc thì điều gì đã làm y thay đổi, hay là tình cảm mấy năm nay cuối cùng đã tích lũy được đến một mức nhất định. Nhưng dù
gì đây cũng là chuyện tốt, nàng muốn y như vậy.

Nàng dịu dàng tựa vào lòng y, giọng ngả ngớn mê người: “Hoàng thượng thích hoàng tử hay là công chúa?”

“Gì cũng được.” Giọng y bất giác nghẹn lại. “Chỉ cần là nàng sinh, trẫm đều thích hết.”


Nàng cười thật ngọt ngào. “Ninh Nguyên thích đệ đệ, nhưng thần thiếp
lại thích con gái hơn. Thần thiếp rất thích Thục Tĩnh và Hân Chi, ngoan
ngoãn lại thông minh đáng yêu.”

Y không nói gì, chỉ dịu dàng ôm lấy nàng, bàn tay đặt trên bờ vai
nàng khẽ siết chặt để cảm nhận sự tồn tại của nàng, cánh tay đặt sau
lưng nàng thì lại không dám dùng sức vì sợ nàng không thoải mái.

Ngồi bên nhau một lát, y mới sực nhớ ra, gọi Phàn Ưng Đức đến: “Mau
đi truyền chỉ tấn phong Yểu tiệp dư thành chiêu nghi, đứng đầu cửu tần.”

Nàng lập tức ngồi thẳng dậy: “Đừng!”

Y nhìn nàng. Nàng khẽ cúi đầu, thì thầm: “Chiêu nghi là phẩm cấp mà
Trang Phi từng được phong. Tỷ ấy hầu hạ tỷ tỷ nhiều năm, từ lúc thần
thiếp vào cung cũng rất quan tâm thần thiếp, thần thiếp rất cảm kích tỷ
ấy. Tuy bây giờ tỷ ấy đã là Trang Phi nhưng thần thiếp vẫn không muốn
chiếm vị trí tỷ ấy từng ngồi, để tỏ lòng tôn kính.”

Những lời này không phải buột miệng nói ra. Thoạt nhìn tuy các phi
tần trong cung chỉ phân phẩm cấp cao thấp nhưng trải qua mấy đời, đã
hình thành một số quy định bất thành văn. Một trong số đó chính là có
những vị trí đặc biệt không thể thay thế, chẳng hạn như chính nhất phẩm
Quý Phi, tòng nhất phẩm Huệ Phi và chiêu nghi – đứng đầu cửu tần.

Bắt đầu từ đời thái tổ, cả một đời hoàng đế chỉ có thể phong nhiều
nhất là hai vị Quý Phi, còn Chiêu Phi và Huệ Phi phần lớn là chỉ phong
một lần, dù người trước đó đã qua đời hoặc được tấn phong cao hơn thì
cũng vẫn để trống, người tiếp theo chỉ có thể chọn danh hào khác thấp
hơn.

Hạ Vân Tự không muốn phá lệ, không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm với Trang Phi.

Nói xong nàng liền cụp mắt chờ đợi, cho rằng nếu y phong mình là
chiêu viện hoặc thục viện cũng được. Còn nếu cảm thấy phải là chiêu nghi đứng đầu cửu tần mới xứng thì nàng thà cho y “mắc nợ”, đợi sinh xong
thì trực tiếp phong phi luôn.

Nhưng y lại nói: “Nàng nói có lý lắm. Nhưng nếu không để nàng đứng
đầu cửu tần thì trẫm thấy vẫn thiếu thiếu gì đó… Hay là thế này, nàng
đợi trẫm vài ngày, trẫm sẽ ra lệnh nghĩ cho nàng một danh hào mới, ngang hàng với chiêu nghi nhưng vẫn không chiếm vị trí chiêu nghi.”

Điều này khiến Hạ Vân Tự thầm ngạc nhiên một phen.

Cửu tần thành thập tần. Vì nàng thay đổi cả hệ thống phẩm cấp, nàng không ngờ là y sẽ làm được đến thế.

—————–

[1] Chương đầu tiên của Tả truyện chính là chương Trịnh Bá khắc Đoạn vu Yển mà rất lâu về trước, Hạ Vân Tự cố tình đọc sai cho hoàng đế nghe đó.
Nội dung chương này chính là quá trình tranh đoạt ngai vàng giữa hai
huynh đệ Trịnh Bá, gây ra cảnh nồi da xáo thịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui