Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Hoàng hôn buông xuống, sao trời mọc lên, du thuyền trên hồ bắt đầu sáng đèn rực rỡ.

Cái thai của Hòa quý cơ lớn hơn Hạ Vân Tự chừng một tháng, rồi từ khi mang thai lại vui vẻ điều dưỡng nên lúc này bụng đã hơi lùm lùm, người
trông cũng đẫy đà hơn trước.

Lúc Hạ Vân Tự lên thuyền, Thuận Phi đang nắm tay Hòa quý cơ, thân
thiết chuyện trò: “Lúc mẹ ruột của Ninh Cửu mang thai nó cực kỳ khó ăn
khó ngủ, muội thì khá hơn nhiều đấy. Vậy cũng tốt, chắc lúc sinh cũng sẽ đỡ cực hơn.”

Hòa quý cơ nhoẻn miệng cười. “Có lẽ vì tam hoàng tử là con trai nên
hơi quậy một chút. Còn thần thiếp thì lại mong cái thai này là con gái…” Nói xong, ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Vân Tự, nàng ta bèn vội vàng đứng
dậy nghênh đón. “Yểu cơ tỷ tỷ.”

Đúng lúc Hạ Vân Tự cũng cười bảo: “Nếu là một tiểu công chúa thì nhất định sẽ xinh đẹp giống muội. Đến lúc đó e là phi tần trong cung nhìn
thấy, không nhịn được lại về moi những thứ tốt nhất trong kho của mình
ra cho nó may y phục.”

Nói xong hai người hành lễ chào nhau. Tuy sau khi có thai, Hòa quý cơ được tấn phong một cấp nên địa vị đã cao hơn Hạ Vân Tự nhưng vì quan hệ của hai người rất tốt nên vẫn chào lại nàng.

Hạ Vân Tự lại nhún người hành lễ với Thuận Phi, hỏi nàng ta: “Nương nương không dẫn tam hoàng tử đến sao?”

Thuận Phi chỉ lên phía trên: “Đang ở trên lầu chơi với các ca ca tỷ
tỷ đấy. Thằng bé này từ khi biết bò là không chịu ngồi yên, mấy ngày nay đã chập chững biết đi thì càng nghịch ngợm hơn.”

Lúc nói những lời này, Thuận Phi mất đi vẻ uy nghi của người quản lý hậu cung, chỉ còn lại sự dịu dàng vô hạn.

Hạ Vân Tự cười nói: “Con nít phải nghịch ngợm thì mới thông minh
được.” Nói xong nàng gật đầu với Hòa quý cơ. “Ta đi xem Ninh Nguyên đã.”

Hòa quý cơ mỉm cười: “Vậy làm phiền tỷ tỷ gọi bọn nhỏ xuống luôn.
Không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên khai tiệc thôi, mà sợ là chúng chơi
vui quá nhũ mẫu không gọi được.”

Chuyện này cũng dễ thôi, Hạ Vân Tự nhận lời ngay. Nàng liền đi dọc con thuyền, từ đầu bên kia leo cầu thang đi lên lầu.

Mấy đứa trẻ đều đang đứng bên mạn thuyền, Ninh Nguyên nắm tay muội
muội và tam đệ, chỉ trỏ những ánh đèn lập lòe phía xa xa trên bờ, đoán
xem đó là cung nào.

Nhị hoàng tử Ninh Tỷ lại đứng một mình cách đó mấy bước, im lặng nhìn về phía xa xa, thân hình nhỏ bé trông có vẻ rất cô đơn.

Hạ Vân Tự gọi một tiếng, bọn trẻ không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn. Ninh Nguyên lập tức tươi cười: “Di mẫu.” Nói xong thì bước tới, cúi
chào nàng.

Hạ Vân Tự cúi xuống gõ lên trán thằng bé một cái: “Tới hành cung là
chơi quên cả trời đất đúng không? Mấy ngày rồi không thấy mặt mũi con
đâu.”

“Gần đây con đang dạy muội muội viết chữ mà.” Thằng nhóc xoa xoa trán.


Hạ Vân Tự nghe thế thì mỉm cười. “Vậy thì được.” Nói xong lại nhìn
Thục Tĩnh công chúa và Ninh Cửu, bảo: “Bên dưới sắp khai tiệc rồi, chúng ta xuống đi thôi.”

Ninh Nguyên gật đầu: “Vâng.”

Nói xong thì quay đầu qua, có ý gọi nhị hoàng tử. “Nhị đệ, cùng xuống thôi nào.”

Không nghe đáp lại, thậm chí Ninh Tỷ còn không quay đầu lại, làm lơ như không thấy.

Ninh Nguyên khẽ mím môi, có vẻ bất đắc dĩ nhưng không nói gì thêm mà theo Hạ Vân Tự xuống lầu.

Nhũ mẫu thấy thế bèn bước tới. Thục Tĩnh công chúa và tam hoàng tử còn nhỏ, cầu thang lại xoắn ốc nên phải bế xuống.

Hạ Vân Tự cố ý đi chậm lại, khi xuống cầu thang, nhân lúc không có
ai, ép giọng hỏi Ninh Nguyên. “Con vẫn luôn cố duy trì quan hệ với Ninh
Tỷ như thế sao?”

Ninh Nguyên gật đầu, đi thêm vài bước lại nói: “Nhưng đệ ấy không
chịu, con cũng hết cách rồi, đành phải chăm sóc muội muội và tam đệ thật tốt thôi.”

Lúc nói những lời này, thằng bé đang cúi đầu nhìn bậc thang nhưng Hạ
Vân Tự nhìn ánh mắt của nó, vẫn có thể nhận ra chút hàm ý khác thường
trong đó.

Nhị hoàng tử không chịu nên đành chăm sóc muội muội và tam đệ thật tốt.

Nếu một ngày kia giữa nó và nhị hoàng tử có chuyện bất hòa, những huynh đệ tỷ muội khác đứng về phía ai là điều rất quan trọng.

Đứa bé này mới có tám tuổi thôi.

Hạ Vân Tự thầm thở dài, cảm thấy nó đã thông suốt nên không nói gì
nhiều, chỉ bảo: “Vậy chờ khi Hòa quý cơ sinh em bé ra, con cũng phải đối xử thật tốt với nó, đừng chê nó mang dòng máu Lạc Tư.”

Ninh Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Con biết mà.”

Trong lúc trò chuyện, họ đã xuống tới dưới lầu, hai người đều im lặng không nói tiếp.

Các phi tần đều đã vào chỗ của mình, có điều thuyền vẫn chưa chèo ra
xa. Hòa quý cơ đang tươi cười chào hỏi mọi người: “Ngồi đi, ngồi vào hết đi. Chúng ta vừa ăn vừa đợi những người chưa đến cho khỏi chán.”

Như mỹ nhân ngồi đằng xa, mang nàng ra trêu đùa: “Cái gì mà “cho khỏi chán”, chắc là nương nương lại đói rồi phải không?”

Hòa quý cơ lườm nàng ta: “Sao muội lại có thể như vậy! Hiểu ý là được rồi, sao nhất định phải nói ra!”

Hứa chiêu nghi vừa cười vừa giảng hòa: “Được rồi được rồi, Hòa quý cơ có mang, ăn nhiều chút cũng là chuyện bình thường mà. Chúng ta khách
phải theo chủ chứ.”

Trong tiếng cười rộn rã, ai vào chỗ người nấy, các cung nhân lần lượt mang thức ăn lên. Trong lúc chuyện trò, lại có thêm vài phi tần lên
thuyền, vừa ngồi xuống là bị trêu đến trễ phải bị phạt ba ly.


Rượu này là rượu trái cây, rất nhẹ nên những người đến trễ cũng nể mặt, nghe lời uống ba ly.

Hạ Vân Tự lẳng lặng chờ đợi. Cuối cùng, Cát huy nga cũng lên thuyền.

Khoảnh khắc khi nàng ta xuất hiện, những tiếng cười đùa rộn rã trên thuyền đều lặng thinh.

Hòa quý cơ tốt tính, xuất thân khá cao, lại là người Lạc Tư, nhiều
khi không có tính uy hiếp như những người khác, hoàng đế cũng không quá
mức sủng ái nàng cho nên phi tần trong cung đều thích qua lại. Trong
chuyện bất hòa với Cát huy nga, gần như phi tần trong cung đều đứng về
phía nàng.

Vì thế Cát huy nga lập tức bị cả thuyền nhìn với ánh mắt lạnh nhạt,
Chu Diệu – người tính tình thẳng thắn – còn cười nhạo nàng ta: “Cách đây không lâu còn chửi rủa đứa bé trong bụng Hòa quý cơ, hôm nay đến là
muốn làm gì đây?”

Thật vậy, trên mặt nàng ta còn có dấu vết bị thái phi sai người tát dạo trước, son phấn lên rồi mà vẫn có thể lờ mờ nhìn ra.

Cát kinh nga không nói gì, chỉ cụp mắt cúi đầu đi đến trước bàn của Hòa quý cơ, tém váy quỳ xuống, rạp đầu bái lạy.

Hòa quý cơ lạnh lùng nhìn nàng ta. Nàng ta lạy xong cũng không đứng
dậy mà cúi đầu buồn bã: “Trước đây là do thần thiếp không biết điều, bị
vinh hoa phú quý làm mờ mắt, hôm nay cố tình đến đây để tạ tội với nương nương.” Nói xong nàng ta đưa mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh mình,
cung nữ kia hiểu ý bèn dâng một cái khay lên.

Trên khay có một cái bình sứ cao, Cát huy nga nói tiếp: “Thần thiếp
đã ủ rượu nho mà quý cơ nương nương thích uống, còn dùng nho của Lạc Tư
nữa, nương nương…”

Hòa quý cơ cười nhạt: “Sao ta dám uống rượu của cô?”

Hạ Vân Tự hờ hững cụp mắt xuống, cảm thấy hơi thất vọng.

Nếu Cát huy nga ngu tới nỗi hạ độc trong rượu thì lát nữa thái y kiểm tra là ra ngay, như thế kế hoạch của nàng sẽ không thực hiện được.

Nhưng Cát huy nga lại nói: “Nương nương sợ thần thiếp hại người sao?” Sau đó nàng ta chủ động nói: “Vậy mời thái y đến kiểm tra đi.”

Khôn ít các phi tần ở đây đều cau mày, quan sát nàng ta, không biết rốt cuộc nàng ta muốn gì.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cát huy nga không khỏi thấy
lúng túng. Nàng a ấp úng giải thích: “Thần thiếp tuyệt đối không có ý đồ gì. Mấy cái tát mà thái phi ban cho đã làm thần thiếp tỉnh ra. Từ nhỏ
đến lớn, nương nương đối xử với thần thiếp rất tốt, lẽ ra thần thiếp
phải bầu bạn với nương nương, không nên để những thứ kia làm mờ mắt
mình.”

Nói xong, nàng ta khẩn thiết nhìn Hòa quý cơ.


Trông cũng có chút chân thành trong đó.

Hòa quý cơ ngẫm nghĩ một chút, ra hiệu cho thái y đã đợi sẵn gần đó
bước tới. Cát huy nga tỏ vẻ mừng rỡ, lập tức đứng dậy, đích thân rót
rượu cho thái y.

Rượu và đá cùng rót vào ly sứ tạo ra tiếng leng keng nghe thật thanh
mát. Thái y cũng rất vui vẻ, cẩn thận nhấp thử rượu trong ly và kiểm tra kỹ cái bình, sợ bình rượu có thiết kế đặc biệt, rượu rót cho mình và
rót cho Hòa quý cơ có gì khác nhau.

Kiểm tra tỉ mỉ mọi thứ, thái y điềm tĩnh bẩm báo: “Nương nương, rượu
này không có gì bất thường. Tuy nhiên người đang có mang, không nên uống quá nhiều, rượu trái cây thì uống dăm ba ly là được.”

Hòa quý cơ gật đầu, nói: “Làm phiền thái y.”

Cát huy nga vui vẻ ra mặt. “Vậy thần thiếp rót cho nương nương nhé.” Trông nàng có có vẻ mừng đến muốn khóc.

Đúng lúc này, Hạ Vân Tự lên tiếng: “Khoan đã.”

Cát huy nga giật mình quay đầu lại, Hạ Vân Tự nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Không phải không tin thái y, chỉ là trong bụng Hòa quý cơ còn có
thai rồng, thật sự không thể khinh suất được. Ta hỏi cô một câu, nếu ta
muốn uống rượu này thì cô có dám để ta uống không?”

Sững sờ trong chốc lát, Cát huy nga trả lời ngay: “Đương nhiên rồi! Để thần thiếp rót rượu cho Yểu cơ nương tử…”

Trông rất ân cần niềm nở, làm các phi tần yên tâm hơn cả việc thái y kiểm tra.

Lúc nãy thái y kiểm tra, thật ra trong số các phi tần ngồi đây, không ít người có tính đa nghi, vẫn còn ngờ vực kết quả ấy. Một là sợ thái y
bị mua chuộc, hai là sợ lúc kiểm tra thái y chỉ chăm chăm nghĩ đến long
thai, chỉ kiểm tra xem rượu có thành phần có hại cho cái thai không mà
quên mất những loại kịch độc trí mạng khác.

Hạ Vân Tự hỏi thế đã đánh tan sự nghi ngờ của các nàng.

Mà những lời ấy, cũng chỉ có nàng hỏi mới có sức nặng. Nàng là muội
muội của Giai Huệ hoàng hậu, được hoàng đế sủng ái, sau lưng là cả Hạ
gia. Bất luận Cát huy nga có xích mích gì với nàng, nếu dám dùng thuốc
kịch độc để độc chết nàng ngay tại đây cũng có nghĩa là dùng thân phận
người Lạc Tư khai chiến với Hạ gia, thậm chí là cả Đại Túc. Đến lúc đó
chưa biết chừng lại dẫn đến việc hai nước giao chiến. Việc này khác hẳn
với việc Hạ Vân Tự và một phi tần bình thường người Hán tranh chấp với
nhau.

Cho nên nếu nàng ta dám cho Hạ Vân Tự uống rượu thì ít nhiều chứng tỏ rượu này tuyệt đối không có chất kịch độc làm người ta mất mạng.

Hạ Vân Tự nhận lấy ly rượu từ tay Cát huy nga, nàng ta còn niềm nở
hỏi Thuận Phi: “Thuận Phi nương nương có muốn nếm thử không? Rượu này
thanh ngọt, mùa hè uống là sảng khoái nhất.”

Thuận Phi nghĩ một chút rồi mỉm cười gật đầu: “Làm phiền muội.”

Thoải mái mời chào mọi người như thế khiến nàng ta trông càng đáng tin hơn.

Thuận Phi nhanh chóng nếm thử trước tiên, Hạ Vân Tự và Hòa quý cơ lại chưa uống vội.

Cát huy nga cũng không thúc giục mà áy náy nhìn Hòa quý cơ, ngập

ngừng nói: “Thần thiếp sẽ từ từ lấy lại lòng tin của nương nương…”

Hòa quý cơ vẫn khá thờ ơ, chỉ ừ một tiếng rồi sai người dẫn nàng ta
vào chỗ ngồi, sau đó truyền ca múa đến để xua tan bớt không khí ngột
ngạt mà Cát huy nga mang lại.

Khi ca múa lên đến cao trào, bữa tiệc lại trở nên vui vẻ náo nhiệt.

Hạ Vân Tự vừa xem ca múa vừa bưng ly rượu lên lắc nhẹ, yên lặng lắng
nghe tiếng những viên đá chưa tan ra đập vào thành ly tạo thành những
tiếng leng keng.

Rượu này… uống cũng không sao.

Nếu thật sự không có gì mờ ám, vậy cứ coi như nhấm nháp một chén rượu ngon mà thôi. Dù gì trong kế hoạch ban đầu của nàng cũng không định hãm hại Cát huy nga, chẳng qua dạo trước nàng ta cứ một mực lao đầu vào làm nàng cảm thấy tiện thể xử lý luôn cũng tốt. Nếu bây giờ Cát huy nga
thành tâm hối cải, vậy nàng sẽ tìm một cơ hội khác để đạt được mong muốn của mình, cũng không có gì khó.

Nghĩ thế, nàng bưng ly rượu lên nhấp hớp một hớp.

Vừa uống vào, nàng liền nhác thấy Hòa quý cơ ngồi đằng xa tỏ vẻ kinh
ngạc, nhìn nàng một cái nhưng không tiện sai người tới ngăn nàng.

Hòa quý cơ vẫn không tin được Cát huy nga. Lòng dạ nàng không sâu,
nhất thời không nghĩ tới việc Hạ gia tượng trưng cho điều gì. Vì thế dù
Cát huy nga đã mời rượu Hạ Vân Tự thì nàng ta vẫn không định uống, nên
khi thấy Thuận Phi nhận lấy ly rượu uống vào thì lòng thầm nói hai tiếng “bội phục”, nhưng không ngờ Hạ Vân Tự cũng uống nó.

Hạ Vân Tự vờ như không nhìn thấy sắc mặt của nàng ta, chỉ tỉ mỉ nhấm
nháp, cảm thấy rượu này quả là thanh ngọt, ngon miệng nên một hơi uống
cạn luôn.

Hương rượu thanh mát chảy vào bụng, cảm giác mát mẻ sảng khoái lan ra cả người.

Nàng vừa xem ca múa vừa tính toán xem tiếp theo phải tìm cơ hội nào để đứa bé này mất đi đúng lúc…

Bụng đột nhiên đau nhói.

Hạ Vân Tự không nhịn được phải hít hà một cái, tay vô thức đặt lên
bụng. Nhưng cảm giác đau đớn kia lập tức tan biến, giống như là cơn đau
bụng bình thường vì uống đồ lạnh.

Không lâu sau, lại nhói lên một cơn nữa.

Lần này còn đau dữ dội hơn lần trước, như từ một nơi nào sâu trong bụng lan tỏa ra khắp cả người.

Hạ Vân Tự không chịu nổi nữa, người mềm nhũn ra, gục lên mặt bàn.

“Nương tử!” Oanh Thời hoảng hốt bước lên, các phi tần xung quanh cũng cả kinh. Bữa tiệc nhanh chóng trở nên hỗn loạn, ca múa lập tức dừng
lại, Hạ Vân Tự lờ mờ nhìn thấy đám ca cơ vũ cơ đều hớt hải lui ra.

“Yểu cơ tỷ tỷ? Yểu cơ tỷ tỷ?” Hòa quý cơ luống cuống bước tới kiểm
tra, Hứa chiêu nghi và những người thân thiết với nàng cũng vây xung
quanh.

Ninh Nguyên cũng nhanh chóng chạy tới, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng gọi: “Di mẫu, người làm sao thế!”

Đột nhiên, có tiếng hét chói tai vang lên: “Sao lại có máu!” Là tiếng của Chu Diệu.”Tỷ tỷ đã xảy ra chuyện rồi… Mau truyền thái y!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận