Ngôi sao trẻ hì hục hết 3 tiếng mới làm xong bữa cơm tối này.
Khoai tây thái sợi khoai tây thái lát khoai tây bổ miếng - ba đời khoai tây, bên cạnh là "hiện trường vụ án" rau trộn cà chua, trong đĩa là rau hẹ xào trứng còn chưa biết "sống chết" thế nào, ở giữa là cá chép sắp cháy đen thui đang nằm trong nồi, chết không nhắm mắt trừng trừng nhìn về phía phòng bếp.
Ngôi sao trẻ lấy đũa đưa cho Cậu chủ nhỏ, mặt hơi sượng sùng, y muốn nói mấy lời chúc mừng, nhưng đến miệng lại cảm thấy kỳ kỳ, cuối cùng phun ra một câu: "Ăn nhanh lên, nguội bây giờ."
Cậu chủ nhỏ nhìn một bàn đầy thức ăn, nói không cảm động là không thể nào, tuy hình thức không được đẹp mắt cho lắm, nhưng biết đâu mùi vị lại vượt ngoài dự kiến thì sao?
Dưới ánh nhìn mong ngóng của Ngôi sao trẻ, cậu gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng nhai nhai, rồi lại ăn một miếng khoai tây thái sợi, cuối cùng lưỡng lự đưa đũa về phía cà chua trộn đường.
(*)
(*) 糖拌西红柿 =))))
Ngôi sao trẻ: "Thế nào?"
Cậu chủ nhỏ nghẹn ngào lên tiếng: "Bảo bối, anh nấu cơm cực khổ quá, yên tâm tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc kiếm tiền nuôi anh, chúng ta sẽ thuê cô giúp việc..."
Ngôi sao trẻ: "..."
Bảo bối là ai, ai là bảo bối?
Ngôi sao trẻ mặt không cảm xúc cầm đũa gắp một miếng thịt cá lên ăn, cảm thấy cũng có chút động lòng: "Thế tới khi nào bảo bối mới có được niềm vui thuê được cô giúp việc đây?"
Cậu chủ nhỏ thật lòng đáp: "Cho tôi một năm, nhất định tôi sẽ cho anh sống như một bà hoàng."
Ngôi sao trẻ: "..."
Thôi, mơ mộng tí cũng được.
Ngôi sao trẻ cũng không có hứng ăn uống gì, thấy Cậu chủ nhỏ đang gồng mình nhét thức ăn vào miệng, trông đến là thảm: "Hay bỏ đi."
Cậu chủ nhỏ lắc đầu: "Không được, đây là lần đầu tiên anh nấu cơm, tôi phải ăn no mới có sức đi kiếm tiền được chứ."
Ngôi sao trẻ: "...Cậu còn muốn làm gì?"
Cậu chủ nhỏ đặt bát xuống mượn máy tính của y để dùng, Ngôi sao trẻ tò mò tới ngồi xem, thấy cậu đang đăng nhập ID và password vào trang web nào đó.
Cậu chủ nhỏ nhanh tay che ID lại: "Không cho anh nhìn lén."
Ngôi sao trẻ hớn hở: "Sao không được nhìn?"
Y đã thấy được đó là trang web văn học gì đó, hơi ngạc nhiên hỏi: "Cậu còn biết viết lách cơ à?"
Cậu chủ nhỏ: "Hồi học đại học có viết chút đỉnh, viết mấy bài hướng dẫn du lịch cũng kiếm được một ít thu nhập."
Thấy Ngôi sao trẻ vẫn còn nhìn chằm chằm vào trang web và tiêu đề tiểu thuyết kỳ kỳ xí hổ của mình, cậu không thể không giải thích một câu: "Không phải như anh nghĩ đâu...Trong mục nháp còn mấy bản thảo cũ, tôi đang xem xem có thể sửa lại một chút để lấy ra dùng không?"
Ngôi sao trẻ: "Gì? Thế tôi đang nghĩ gì nào?"
Cậu chủ nhỏ hơi cao giọng bảo: "Tóm lại là tôi không viết mấy thứ linh tinh."
--- Kiểu này là đã từng viết qua đây mà.
Lúc Cậu chủ nhỏ lại ra ngoài đi làm, Ngôi sao trẻ rốt cuộc cũng có việc để làm.
Trên trang web không còn lưu lại dấu vết gì, Ngôi sao trẻ nghĩ nghĩ, mò thử bằng tên thật của Cậu chủ nhỏ trên web --- Bạch Diệp.
Kết quả cho ra thế mà hết hồn.
Thì ra thật sự sẽ có người dùng tên thật của mình làm bút danh.
Phần truyện hiển thị bên ngoài chỉ có một phần, số chữ không nhiều, toàn là một ít chuyện lẻ tẻ vài câu, thời gian viết hiển thị là ba năm trước.
- -
Tan tầm về nhà Cậu chủ nhỏ bắt gặp Ngôi sao trẻ đang nằm ôm điện thoại cười lăn lộn trên giường, thấy cậu bước vào, ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm.
Cậu chủ nhỏ chột dạ, cứ cảm giác Ngôi sao trẻ có gì đó sai sai, bèn hớt hải ra trước gương kiểm tra quần áo một lượt, ngẩng đầu lên vẫn thấy Ngôi sao trẻ giữ bộ mặt đầy vẻ triết học như thế.
Cậu dò hỏi: "Tôi bị làm sao à?"
Ngôi sao trẻ: "Đâu, có bị làm sao đâu."
Cậu chủ nhỏ nhìn y một chút, xác định không có vấn đề gì cậu lại mở máy tính ra gõ tiếp.
Ngôi sao trẻ cũng không nói gì, cầm một quyển sách ngồi lên ghế sofa, giả vờ đọc như thật.
Y vừa bước qua, Cậu chủ nhỏ lập tức cuống quýt tắt văn bản đi, Ngôi sao trẻ như một con mèo trêu đùa cậu, còn Cậu chủ nhỏ thì lẩn trốn như một con chuột.
Cứ vờn nhau mấy ngày như vậy, Cậu chủ nhỏ không hỏi gì, ngược lại y lại là người đầu tiên không nhịn được muốn đổi trò khác.
Rốt cuộc việc nấu nướng trong nhà vẫn là về tay Cậu chủ nhỏ, tuy cũng không phải là mấy món ăn phức tạp gì, nhưng sau một tuần có thêm mấy món rau cải xào đã là ngon miệng hơn rất nhiều rồi.
Ngôi sao trẻ bước tới sau lưng Cậu chủ nhỏ, ghé vào tai khẽ nói: "Diệp ơi, tôi yêu em như yêu dầu-muối-tương-giấm trong căn bếp này, thiếu đi em cả thế giới này cũng mất đi tư vị."
Tay Cậu chủ nhỏ run lên, đũa rơi thẳng vào trong nồi.
Gồng mình ra vẻ trấn tĩnh vớt đũa lên, đưa lưng về phía y bắt đầu sắp thức ăn ra bàn.
Ngôi sao trẻ vẫn chưa dừng lại, tự biên tự diễn đến hăng say:
"Anh nguyện vào bếp vì em, nguyện rửa tay nấu canh cho em, nguyện nếm trải đắng cay ngọt bùi mặn trên khắp thế gian vì em."
Rồi lại chạy ra bám lên khung cửa bếp, trầm giọng bảo:
"Không cần đâu anh yêu, anh chính là cây củ cải trân quý nhất của cuộc đời em."
Nói dứt câu y ôm bụng cười bò, sau đó thấy Cậu chủ nhỏ chậm rãi xoay người lại, hai mắt đỏ bừng.
Ngôi sao trẻ hết hồn: "Sao đấy?"
Cậu chủ nhỏ nước mắt lưng tròng, ra sức sụt sịt mũi, muốn kìm lại nước mắt, không thèm để ý tới y.
Ngôi sao trẻ cuống cuồng, chỉ hận không thể tự cho mình ăn hai phát vả: "Tôi sai rồi, cậu đừng khóc nữa, là tôi ăn nói ba lăng nhăng, tôi không nên đọc trộm sách của cậu."
Cậu chủ nhỏ lắc đầu, ngửa mặt lên để nước mắt lặn đi mất: "Tôi không muốn khóc, ẻo chết đi được."
Dáng vẻ đó của Cậu chủ nhỏ khiến Ngôi sao trẻ như bị nhéo tim: "Về sau tôi không nói nữa, cậu đừng khóc mà."
Cậu chủ nhỏ bày thức ăn lên bàn, cúi đầu bảo: "Cũng không có gì không thể nói, lúc ấy đang yêu đương, mất hết não, cả ngày chỉ biết viết linh ta linh tinh, có mấy câu còn chẳng phải do tôi viết."
Ngôi sao trẻ trong nháy mắt hiểu ý, "Là cái tên Phượng Hoàng Nam (*) kia đó hả?"
Cậu chủ nhỏ gật gù.
- -
(*) 凤凰男: chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.
--
Lúc học cấp ba cậu tình cờ nhận ra được tính hướng của mình, thế nhưng đám học sinh nam xung quanh cậu quanh quẩn chỉ toàn bàn tán chuyện nữ sinh chân dài ngực bự, cậu chỉ đành buồn thầm trong lòng.
Khi đó Internet chưa có phổ biến như bây giờ, lên cấp 3 học trường nội trú, Cậu chủ nhỏ là đứa trẻ ngoan, đi học không mang điện thoại, cũng không trốn học chạy ra quán net, nên thành ra nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng kết luận có lẽ chính mình có vấn đề gì đó.
Năm cậu gặp được Thành Tề là năm cậu vừa mới lên đại học, lấy hết can đảm đi "chơi gái" cùng bạn học (**), bạn học thì vội vã bắt chuyện với gái, còn cậu thì ngồi thu lu một góc, mãi đến tận lúc Thành Tề bước tới, đặt xuống trước mặt cậu một chén rượu không biết tên, thấp giọng hỏi: "Cậu cũng thế à?"
Tối hôm ấy Thành Tề đã giúp cậu mở toang cánh cổng tình yêu đồng giới, để cho cậu biết hoá ra chuyện đàn ông yêu đàn ông tồn tại một cách chân thực ra sao và nhiều đến mức nào, Thành Tề hệt như một vị thần biết tuốt, cao ráo đẹp trai, tốt đến mức khiến cho người ta phải sinh ra sùng bái.
Về sau phát hiện tên bạn trai này vừa nghèo lại vừa bủn xỉn, Cậu chủ nhỏ cũng cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra nuôi --- tiền của mình cũng là tiền của bạn trai, có gì không đúng nào?
Cậu chủ nhỏ bảo vệ Thành Tề cực tốt, kể cả thời điểm cậu come out gia đình cậu cũng không biết cậu còn có một người bạn trai.
Tiếc là tên bạn trai thường ngày vẫn hay nói lời ngon tiếng ngọt nói mấy câu thâm tình sến súa ấy, vào lúc cậu bị đuổi ra khỏi nhà đã không chút do dự nói bái bai với cậu.
Cậu chủ nhỏ muốn tìm lại anh ta, nhưng chỉ như mò kim đáy biển.
Lúc này cậu mới ý thức được, cậu không biết nhà bạn trai ở đâu, cũng không biết bạn trai làm ở đâu, trước giờ bọn họ toàn là kín đáo gặp mặt ở một chỗ, đi ăn đi uống đi chơi, một tháng cùng lắm cũng chỉ gặp nhau có ba, bốn lần.
Có vài người một khi đã lao vào yêu đương là mất não ngay lập tức.
Ngôi sao trẻ nghe mà thấy "chua chua": "Thứ cặn bã như vậy mà cậu còn khóc cho được."
Cậu chủ nhỏ lườm y một cái, y lập tức giơ tay đầu hàng: "Vâng là tôi không biết ăn nói, ai lúc trẻ mà không từng yêu thích mấy tên rác rưởi như vậy chứ, hãy cứ mạnh dạn cất cao tiếng khóc đi, tôi không cười cậu đâu!"
Cậu chủ nhỏ nghe thế lại bị chọc cười: "Ngẫm lại thì thực ra cũng chẳng có gì, tự nhiên vừa nãy không kìm nén được thôi."
Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ, vội vã xới hai thìa cơm chuẩn bị đi làm.
Nghe được tiếng đóng cửa vang lên, sắc mặt Ngôi sao trẻ lúc này mới trầm xuống, đăm chiêu gõ lên bàn.
--- Làm gì có chuyện Cậu chủ nhỏ trái tim mỏng manh như vậy, lại có thể vì chuyện vớ vẩn này mà rơi nước mắt?
----
(**) Chi tiết trốn đi chơi gái này làm mình nhớ tới một cảnh trong phim Your Name Engraved Herein (Cái tên khắc sâu trong tim người).
Đêm đấy cả đám con trai đang ở độ tuổi phát dục trốn ra khỏi trường, tụ hội cùng một đám con gái, ai cũng có đôi có cặp tranh thủ giải quyết nhu cầu ngay tại bãi đất hoang =)))
*
Lúc Cậu chủ nhỏ gần tới nhà hàng, đồng hồ vừa điểm 6 giờ 1 phút.
Giám đốc sân khấu chào hỏi với cậu: "Tiểu Bạch, sao nay đến muộn vậy?"
"Trong nhà có chút chuyện ạ."
"À, vậy thì không sao, mau đi thôi."
Cậu chủ nhỏ cúi đầu bước nhanh lên tầng, người trong nhà hàng đã bắt đầu tăng lên, tụm năm tụm ba quay về phía ánh nến thủ thỉ tâm tình.
Danh tiếng của nhà hàng này không tệ, giá cả lại không quá đắt, có không ít các cặp đôi học đại học "cắn răng" là cũng đã có thể có một bữa tối lãng mạn ở đây.
Cậu chủ nhỏ ngồi vào ghế Piano ở giữa đại sảnh, hai tay nhẹ nhàng đặt lên phím đàn, một chuỗi âm thanh như nước suối róc rách chảy trong lòng mỗi người.
Thế nhưng mắt của cậu lại không hề đặt vào sheet nhạc, mà lo sợ liếc về phía bàn ăn ở hướng tây bắc.
Gã đàn ông trung niên mặt bóng nhẫy đang cắt beefsteak, động tác vốn nên thanh nhã lại bị gã làm cho trông đến là thô kệch.
Tay Cậu chủ nhỏ nhấn sai phím đàn, một âm thanh cao độ chói tai ré lên, rồi lại ngay lập tức được che đậy.
Không ai biết lòng bàn tay của cậu đang túa mồ hôi không ngừng.
--- Gã lại tới nữa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...