"Đi nhanh lên!"
Đàm Huân kéo mạnh dây xích nối với vòng sắt khóa trên cái cổ thanh mảnh của Lục Tranh.
Hai tay anh lại bị trói, hắn còn dùng khăn vải đen bịt mắt anh.
Tầm nhìn trước mắt bị che phủ làm anh cảm giác thấp thỏm và bất an.
Lục Tranh không biết lần này sẽ bị đưa đến nơi nào nhưng dưới sự áp giải của Đàm Huân, anh đã đi một đoạn rất xa, đến khi nghe tiếng bước chân của hắn đã dừng lại.
"Qùy xuống!"
Cạnh.
Lục Tranh bất đắc dĩ phải quỳ thẳng xuống, anh còn nghe rất rõ tiếng động vang lên khi băng đạn được lắp vào khẩu súng rồi đến tiếng mở chốt an toàn.
"Đừng lo." Đàm Huân đang cười rất thoải mái, tay hắn cầm khẩu súng nhắm vào đầu anh: "Một phát đạn ghim vào não sẽ không đem lại đau đớn gì đâu.
Tao sẽ ban cho mày cái chết nhẹ nhàng nhất."
Lục Tranh đã lường trước cái chết của mình, bờ môi run rẩy mím chặt lại nhưng sau đó anh đã cười, nụ cười khẽ rất nhạt.
"Hả? Mày cười à?" Đàm Huân dừng lại một lúc sau đó chợt nhớ ra, lại nói: "À, nói cho mày biết, Song Nghi đã khỏe lại và xuất viện nhưng em ấy trở lại Luân Đôn rồi.
Thế nên chẳng ai đứng ra bảo kê cho mày nữa đâu!"
Lục Tranh nghe vậy thì bờ vai bỗng run lên vì đã tin lời Đàm Huân nói mà chẳng nghi ngờ gì.
Anh lặng đi vài giây nhưng khi mở miệng thì giọng anh thốt ra lại rất nhẹ nhõm: "Vậy cũng tốt..."
Đàm Huân liền hỏi: "Mày không sợ chết sao?"
"Sợ...! đương nhiên là sợ.
Tao có phải thần thánh đâu mà không sợ chết.
Nhưng...!tao sống trên đời này cũng không có ích gì, hơn 10 năm chịu sự tra tấn giày vò của chúng mày đủ rồi.
Tao chết...!coi như được giải thoát..."
Lục Tranh vừa nói vừa cắn chặt môi, cố gắng kìm nén không phát ra tiếng nức nở.
Rõ ràng anh đã chấp nhận bỏ mạng dưới tay Đàm Huân nhưng sao lúc này cảm xúc lại hỗn loạn, dâng trào trong trái tim đang đập loạn nhịp của anh, dường như là không muốn từ bỏ...!dường như trái tim anh vẫn còn nuối tiếc điều gì đó...
"Vậy thì tạm biệt!"
Lục Tranh nhận thấy Đàm Huân chuẩn bị xuống tay, giọng anh phát run vội vàng nói: "Khoan đã..."
"Ha, mày muốn trăng trối gì à?"
"Sau khi chết...!tao sẽ trở thành đống cát bụi nhạt nhòa theo năm tháng...! nhưng tao muốn gửi lời cảm ơn Song Nghi, cảm ơn cô ấy đã cứu giúp tao...! Mặc dù khoảng thời gian không dài nhưng ân tình của cô ấy đã làm tao cảm thấy mãn nguyện! Tao hy vọng cô ấy sẽ sống tốt và hạnh phúc..."
"Song Nghi..." Lục Tranh bối rối gọi tên Đàm Song Nghi lần cuối, lời nói của anh bị đứt quãng, bởi vì trong lòng căng thẳng nên nhịp thở hổn hển, giọng nói vẫn còn rất day dứt: "Mày có thể giúp tao chuyển lời cho cô ấy được không...!làm ơn, coi như tao cầu xin mày..."
"Được, dù sao thì suốt 10 năm mày đã làm đồ chơi mua vui cho bọn tao."
Đến khi Đàm Huân đồng ý, khóe miệng Lục Tranh lặng lẽ vẽ lên một đường cong nhỏ.
Rốt cuộc dòng nước mắt của anh đã rơi xuống thấm ướt miếng vải bịt mắt nhưng anh không tỏ ra sợ hãi hay bất kì chút đau khổ nào.
"Cảm ơn mày...!Thi thể của tao...!chặt ra từng khúc đem cho động vật ăn thịt hay làm gì cũng được hết, tùy mày xử lý..."
Dứt lời, Lục Tranh khẽ nhắm chặt đôi mắt chờ đợi giây phút hành hình...
ĐOÀNG!
***
Một tiếng súng nổ ra vang to như sấm, có điều...!Lục Tranh vẫn còn hơi thở đang quỳ thẳng ở đó.
Anh nín thở chờ đợi hồi lâu chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Miếng vải che mắt Lục Tranh được tháo xuống.
Đôi mắt anh vẫn còn đẫm lệ, thêm cả ánh đèn sáng chói trên trần nhà làm anh nheo mắt một lúc mãi mới nhìn rõ được...!Sau đó, cảnh tượng trước mặt khiến anh ngỡ ngàng không thể tin được...
Đàm Huân cầm trong tay khẩu súng đồ chơi bắn liên tục ra những xác pháo hoa rực rỡ trước mặt Lục Tranh.
Anh đang ở trong một căn phòng ngủ tương đối rộng lớn trong biệt thự Đàm gia chứ không phải một nơi hoang vắng gì cả.
Vậy tức là Đàm Huân đã lôi anh đi quẩn quanh mấy vòng trong biệt thự...
"Hahahahaha!!!"
Đàm Huân đột nhiên ôm bụng cười lớn, vẻ mặt hắn vô cùng sảng khoái sau khi bày trò trêu chọc Lục Tranh một trận rất hả hê.
"Tao dọa cho mày sợ phải khóc lóc cầu xin tao đấy, đúng là cảnh tượng đắt giá...!Vừa nãy tao nhịn cười nên quên mất không lấy điện thoại ra quay, hahahaha!!!"
Lục Tranh lặng yên không nói một tiếng nào, lúc này nét mặt anh đã tối sầm lại...
Đàm Huân không để ý tới sự im lặng ngấm ngầm báo hiệu điều không hay sắp xảy ra trên gương mặt Lục Tranh.
Hắn đi tới ngồi xuống ghế, giọng thản nhiên nói.
"Bọn tao tuy là sát thủ tàn nhẫn giết con mồi không ghê tay nhưng vẫn luôn đặt tình nghĩa gia đình lên hàng đầu.
Mày đã hai lần cứu mạng Yến Nhi, thế nên bố tao đã tha chết cho mày rồi.
Cơ mà tao thấy vậy thì uổng quá, phải nghĩ cách gì cho mày sợ mới được."
"Bố tao đã ban cho mày một đặc ân to lớn đấy."
"Nhìn đi, phòng ngủ đẳng cấp thế này, lại thêm cả phòng tắm thoải mái, tủ đựng quần áo cho phép mày sử dụng, thêm cả đồ dùng sinh hoạt cá nhân không thiếu một thứ gì...!Mày cứ tận hưởng cuộc sống con người đi, biết đâu một ngày nào đó bố tao lại đổi ý vứt mày xuống trở lại tầng hầm làm đồ chơi."
"Ê, mày có nghe không đấy?"
Đàm Huân liếc nhìn sang thấy Lục Tranh cúi gằm mặt xuống chẳng có phản ứng gì thì hắng giọng gọi, tuy nhiên...
"Mày nói xong chưa?"
Lục Tranh ngẩng đầu lên nhìn hắn, Đôi mắt anh bùng lên nộ khí màu đen ngùn ngụt tới mức gần như nuốt chửng Đàm Huân! Khuôn mặt anh trở nên cáu kỉnh, khó chịu và tức giận tới mức đôi lông mày mảnh trên trán nhướng cao như sắp bay lên!!!
"Mày, không lẽ..."
Điều mà Đàm Huân đang nghĩ...!chính xác rồi đấy, nhưng muộn rồi...
Cạp!!!
"Á......."
Lục Tranh bị hắn trêu chọc tới mức hoàn toàn bốc hỏa, cơn phẫn nộ lên tới đỉnh điểm! Anh đứng vụt dậy, hai tay bị trói sau lưng chẳng nhằm nhò gì với anh, anh vẫn có thể nhào tới há miệng cắn phập một phát vào cổ Đàm Huân!
RẦM!
Đàm Huân bị Lục Tranh cắn cho ngã lăn xuống khỏi ghế, mặc dù cú ngã đó cũng làm anh đau nhưng anh dùng sức cắn vào cổ hắn bằng cả tính mạng tới khi khoang miệng anh ngập mùi máu tanh thì hắn không chịu nổi nữa đã ra tay đánh anh!
Bốp!
Một đấm nện thẳng vào bụng!
"Ư..."
Lục Tranh đau đớn rên rỉ, anh vừa nằm gục xuống thì Đàm Huân nắm lấy dây xích kéo thẳng lên làm cái vòng sắt cọ xát vào da thịt trên cổ làm anh ngạt thở, hô hấp một cách khó khăn.
Hắn quấn dây xích quanh chân giường, cố định chắc chắn ở đó khiến anh không thể di chuyển tới gần hắn...
Xong việc, hắn sờ tay lên cổ, cảm thấy đau xót nhưng phần lớn thì nhục nhã nhiều hơn...!dấu vết răng in hằn trên đó còn chảy ra không ít máu...!
Hắn trừng mắt nhìn anh, giọng tức tối gằn lên: "Mày...!chỉ biết cắn người, đúng là...!chó điên, vừa điên vừa liều!!!"
Lục Tranh nhổ ra ngụm máu trong miệng rồi đáp trả: "Thằng rác rưởi như mày đéo phải người! Tao chỉ cắn loại thằng điên đến mức khốn nạn chó đểu như mày!"
"Ờ, rồi sao nữa?
Lục Tranh căm phẫn gào lên: "Tao đéo thèm cái đặc ơn nửa vời của chúng mày! Chúng mày cứ vứt tao xuống tầng hầm, đánh đập, bỏ đói tao, lấy mạng tao...!Tao chết rồi sẽ hóa thành ma quay về báo thù! Lũ khốn nạn chó chết chúng mày sẽ không có kết cục tốt!"
Đàm Huân nghe giọng Lục Tranh gào hét mà phải cảm thấy chói tai.
Hắn mở ngăn kéo tủ gần giường lấy cuộn băng dính, dán chặt mấy lớp quanh miệng anh, hắn tạm thời không muốn nghe anh phát ra bất kì câu từ nào nữa.
"Có phải mày nghĩ là bọn tao sẽ không giết mày thì mày có thể tùy ý làm loạn?"
Nói xong, Đàm Huân giơ tay lên, chuẩn bị tung ra cái bạt tai vang dội!
"Ư..."
Lục Tranh vội vàng nhắm chặt hai mắt nhưng chờ mãi không thấy cái tát của hắn đánh lên mặt.
Anh từ từ hé mở mắt ra thì thấy bàn tay hắn giơ lên vẫn còn do dự nhưng sau đó đã buông thõng xuống.
"Xin lỗi tao ngay!"
Lục Tranh liên tục lắc đầu, đôi mắt đầy uất ức và căm phẫn!
"Dù không giết mày nhưng tao vẫn có vô vàn cách khiến mày thống khổ chứ không chỉ đơn giản là đánh đập mày!"
Đàm Huân lạnh lùng nói, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn ác!!!
Ngay lúc đó, điện thoại của hắn đổ chuông.
Hắn không thèm nghe những tiếng chuông tắt rồi lại vang lên.
"Một lũ ăn hại, có mỗi việc cỏn con mà làm không xong!!!"
Hắn rống chửi đám vệ sĩ qua điện thoại xong lại lườm Lục Tranh: "Tao cho mày thời gian suy nghĩ.
Khi tao quay lại, mày khôn hồn mà không quỳ xuống xin lỗi tao thì tao sẽ cho mày trải nghiệm cảm giác đau đớn sống không bằng chết!!!"
***
Lời cuối sẽ spoil:
1
2
3
4
5
Spoil:
Huyết Hải Diên: "Hai anh em Huân và Tranh vờn nhau tí cho zui..."
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...