Tranh Là Của Người Em Là Của Anh

Vì để mặc chiếc đầm này một cách đẹp nhất, mà đồ lót của Bạch Miên…có thể xem là gần như không mặc gì. Quần lót mỏng tan cùng hai miếng dán ngực. Chiếc đầm lụa lúc này đã được anh đẩy lên cao, toàn bộ cơ thể của cô đều lộ ra ngoài. Da dẻ trắng đến phát sáng, đôi gò bồng không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, do là dán ngực lên chẳng có gì bao bọc lại cả. Đường cong eo vô cùng tinh tế, hông cũng đẹp…xuống nữa thì Hình Dật Minh không dám nhìn tiếp.

Hiện tại…anh khá sốc.

Anh cũng chỉ nghĩ quá lắm thì thấy cô mặc đồ lót, xem đó là đồ bơi là được. Chứ làm sao nghĩ mình lại trông thấy cảnh tượng này…

Trái tim Hình Dật Minh bắt đầu đập mạnh, hơi thở có chút mất ổn định. Anh hít sâu một hơi, cố gắng tiếp tục động tác của mình.

Chiếc đầm lụa kia vất vả một hồi cuối cùng cũng được cởi bỏ, Hình Dật Minh nhanh tay mặc đồ ngủ vào cho Bạch Miên. Vẫn là cố gắng đặt mắt của mình vào đầu giường, vào chiếc đèn ngủ, vào cái gối kế bên. Nếu không cần thiết thì sẽ không nhìn đến Bạch Miên. Anh sợ mình lại mất khống chế mất.

Thay xong bộ đồ mà phải mất gần nửa tiếng, nửa tiếng này đối với Hình Dật Minh như cực hình. Anh nhìn Bạch Miên an tĩnh nằm trên giường, thở phào một hơi. Lại nhìn xuống ‘người anh em’ của mình không biết từ lúc nào đã ngẩng cao đầu, anh lại khe khẽ thở dài.

Hình Dật Minh bước đến bên cạnh Bạch Miên, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán cô, thì thầm.


“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Vậy nên, em cũng mau chóng chịu trách nhiệm với anh đi thôi, Miên Miên. Anh mà không đợi nỗi…sợ rằng sẽ biến thành cầm thú mất.”

Nói rồi Hình Dật Minh đứng dậy, đi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ của bản thân, bắt đầu chôn mình trong toilet giải quyết ‘người anh em’ của mình.





Chuyện hôm sinh nhật, ba mẹ Hình không biết gì cả. Cả hai chỉ biết vài ba chuyện qua lời người làm kể lại. Chính là quá nửa tiệc sinh nhật, Hình thiếu gia đột nhiên bế Bạch tiểu thư về phòng ngủ, sau đó cả hai cũng không còn thấy đi ra nữa.

Mẹ Hình ngồi ở phòng khách uống trà cùng ba Hình. Ngẫm nghĩ một chốc, liền không nhịn được bắt đầu cười tủm tỉm một mình. Ba Hình liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi.

“Hôm qua ai tặng món gì đó khiến bà rất hài lòng?”

Mẹ Hình thấy có người gợi chuyện, liền bắt đầu tuôn trào: “Ông nói xem, có phải hai đứa nó gạo nấu thành cơm rồi không? Tôi nói với ông rồi, phải làm việc tư tưởng với thằng con ông thì nó mới nhanh chóng được. Ông thấy vừa nói chuyện xong thì liền có kết quả không? Xem ra nó cũng biết tiếp thu.”

Ba Hình đau đầu: “Bà bà bà…ầy…bà để bọn trẻ phát triển tự nhiên có được không? Bà cứ như vậy sẽ dọa tới con dâu, tới lúc đó mất con dâu thì đừng có khóc với tôi.”

Mẹ Hình hừ lạnh,lườm Hình một cái: “Đứa con dâu này tôi đã chốt rồi, ông đừng có mà nói gở. Nó dọa sợ con bé thì tôi dỗ là được.”

Ba mẹ Hình lại ông một câu bà một câu thêm một lúc nữa, cuối cùng hai nhân vật chính cũng xuống nhà.


Tối hôm qua sau khi Hình Dật Minh cùng ‘người anh em’ của mình ‘thân mật’ trong nhà tắm một phen, sau đó lúc anh tắm rửa đi ra, vừa leo lên giường ôm lấy Bạch Miên chuẩn bị đánh một giấc thì cô tỉnh lại.

Bạch Miên mơ màng, vừa cảm nhận có vòng tay đang ôm mình, ký ức trước khi bị ngất lập tức ùa về. Trước đó…cô bị Lâm Phi Vũ chụp thuốc mê. Cho nên người đang ôm cô là…? Không kịp suy nghĩ nhiều, Bạch Miên giả vờ là mình chưa tỉnh, sau khi cảm thấy bản thân đã khôi phục đủ sức lực, cô mở mắt ra, co chân đạp thật mạnh vào người đang ôm mình.

Hình - bỗng dưng bị đạp té giường - Dật Minh: “…”

Cú đạp đó của Bạch Miên không hề nhẹ, lại còn dồn hết sức lực, Hình Dật Minh thật sự đau đến suýt xoa.

Nghe tiếng rên trầm thấp, lúc này Bạch Miên mới chồm người khỏi giường, dự định cầm lấy cây đèn đầu giường quật thêm một phát nữa vào người tên kia thì lúc này cô mới trông thấy cảnh tượng dưới đất.

“Dật Minh?”

Bạch Miên kinh ngạc một tiếng liền phóng xuống giường xà xuống bên cạnh anh.

“Dật Minh…em…em không biết là anh…em tưởng…tưởng…”


Hình Dật Minh thấy cô lo cho mình, lại nghe lời giải thích liền hiểu. Anh đưa tay ôm người vào lòng.

“Được rồi. Anh biết chuyện rồi. Biết tự bảo vệ bản thân là rất tốt. Miên Miên đừng sợ, anh không sao.”

Bạch Miên trước đó vẫn gồng cả cơ thể để chuẩn bị chiến đấu một phen, vừa nghe anh nói lời này mới ý thức được là hiện tại bản thân đã an toàn, liền ôm chầm lấy Hình Dật Minh. Mũi cũng hơi chua xót một chút, cô còn tưởng lần này mình xong đời rồi.

Hình Dật Minh ôm ghì người vào lòng, tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa lưng Bạch Miên an ủi.

“Miên Miên đừng sợ, anh tới kịp rồi. Xin lỗi, là anh không bảo vệ chu toàn cho em.”

Bạch Miên ở trong lồng ngực người ta lắc đầu nguầy nguậy.

“Là chuyện do em chọc ra…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui