Lâm Phi Vũ đã sớm quên chuyện mình bị cô làm mất mặt ở buổi tiệc hôm đó khi trông thấy Bạch Miên hôm nay. Đã rất lâu rồi hắn chưa gặp lại cô. Một Bạch Miên với nhan sắc rực rỡ cùng thần thái tự tin đó, so với thời cấp ba còn diễm lệ hơn gấp trăm lần. Vậy nên kế hoạch của Lâm Phi Vũ nhanh chóng thay đổi.
Người này trước đó hắn vẫn chưa thử qua, vậy nên hiện tại thử một chút. Nếu ngoan ngoãn thì biết đầu giữ lại chơi đùa một thời gian cũng tốt.
Lúc Lâm Phi Vũ đang đắc ý hề hề, đột nhiên cửa toilet vang lên tiếng rầm rầm rầm. Khoá cửa bị người ta đập nát, người đàn ông bên ngoài tông cửa xông vào. Theo sau anh ta còn có thêm vài tên áo đen, có lẽ là vệ sĩ.
Hình Dật Minh nhìn cảnh tượng bên trong, gương mặt lạnh lẽo của anh lại tăng thêm phần âm trầm. Sát khí toả ra xung quanh, trên tay Hình Dật Minh vẫn đang cầm cây búa lớn dùng để đập cửa ban nãy.
Lâm Phi Vũ khiếp sợ nhìn bộ dáng của Hình Dật Minh trước mặt mình, có cảm giác như anh ta chuẩn bị lấy cây búa đó bổ vào đầu hắn.
“Hình…Hình Dật Minh…hiểu…hiểu lầm thôi. Tôi thấy cô ấy lao đảo đi vào toilet, sợ có chuyện nên vào theo. Nào ngờ cô ấy ngất xĩu mất.”
Hình Dật Minh cúi người nắm lấy cổ áo của Lâm Phi Vũ kéo hắn ta đứng lên, giọng nói như sắp giết người rít ra từ kẽ răng.
“Mày tưởng tao không ngửi được mùi chloroform nồng nặc trong toilet ư?”
Lâm Phi Vũ trợn mắt. Hắn vẫn còn chưa hết hoảng hốt với sức lực của Hình Dật Minh. Lâm Phi Vũ là một người đàn ông trưởng thành cao trên 1m8. Thế mà Hình Dật Minh cứ thế nắm cổ áo hắn nhấc hắn lên, sức lực vô cùng lớn. Hiện tại khí thế và gương mặt đáng sợ của Hình Dật Minh làm chân của Lâm Phi Vũ bắt đầu run run.
“Thực sự…là hiểu lầm thôi.”
Hình Dật Minh cười khẩy, anh đưa cây búa trong tay cho người áo đen phía sau lưng. Sau đó nhanh như chớp, dùng cả hai tay quật mạnh Lâm Phi Vũ xuống sàn nhà.
“Ức…mẹ nó…mày…mày muốn giết tao à…”
Hình Dật Minh sau khi quật người xong thì đứng thẳng dậy. Đưa chân dẫm rồi đè nghiến lên bàn tay của Lâm Phi Vũ.
“Đem đi. Tôi sẽ xử lý tên này sau.”
Mấy tên áo đen lúc này mới lục đục bành động, vác Lâm Phi Vũ vẫn đang nằm rên rỉ dưới đất lên đi mất.
Hình Dật Minh lúc này mới mau chóng đến gần Bạch Miên. Sau khi xem xét thấy cô không có bị thương chỗ nào mới cúi người bế bổng cô lên, hướng về phòng nghỉ ngơi của hai người mà đi.
Ban nãy lúc không trông thấy cô đâu, Hình Dật Minh hỏi mẹ mình thì mới biết Bạch Miên vừa đi toilet. Thế mà anh đứng đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy cô ra. Cho tới khi có mấy thằng nhãi nào đó đột nhiên túm tụm lại trước cửa toilet tầng trệt, lúc này Hình Dật Minh mới thấy bất thường.
Sau khi bắt bọn họ lại tra hỏi một hồi anh mới biết tình hình, lập tức phá cửa xông vào cứu người ra. Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, máu nóng trong người Hình Dật Minh lập tức xông lên não. Cơn giận dữ tràn ra, thực sự lúc đó anh đã có xúc động muốn bổ một phát vào đầu Lâm Phi Vũ ngay lập tức.
Về đến phòng ngủ, Hình Dật Minh nhẹ nhàng đặt Bạch Miên đã hôn mê xuống giường, rồi ngồi một bên nhìn chằm chằm cô, thở dài.
Còn bảo sẽ không làm cô thất vọng, chưa được bao lâu đã không thể bảo vệ được cô, mém tí nữa là có chuyện lớn xảy ra…
Nếu anh không đến kịp, tên đàn ông kia…lại tính làm gì Bạch Miên? Nghĩ tới đây thôi cũng đủ khiến Hình Dật Minh mất kiểm soát, anh không dám nghĩ tiếp nữa. Lấy điện thoại ra, bắt đầu cho người điều tra chuyện hôm nay.
Vì Bạch Miên đã hôn mê, mà mặt cô thì vẫn còn lớp trang điểm, trên người vẫn là chiếc đầm lụa kia. Hình Dật Minh nhíu mày, có chút suy tư.
Cũng không thể để cô ở trong bộ dạng như thế này mà ngủ được. Sẽ rất khó chịu.
Vậy nên, Hình Dật Minh lúc này đứng lên gọi người đem nước tẩy trang cùng quần áo ngủ đến phòng. Sau đó anh tỉ mỉ lau sạch sẽ gương mặt giúp Bạch Miên.
Gương mặt thì đã sạch, bây giờ đến quần áo…Ban đầu anh tính gọi dì giúp việc vào thay hộ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có người ngoài nhìn thấy cơ thể Bạch Miên, cho dù là phụ nữ đi chẳng nữa, cũng khiến Hình Dật Minh cảm thấy vô cùng khó chịu. Vậy nên anh vẫn quyết định tự mình làm.
Động tác của Hình Dật Minh rất cẩn thận nhẹ nhàng, mắt anh vẫn vô cùng đứng đắn, nếu không cần thiết phải nhìn thì sẽ không nhìn.
Có điều, chàng thiếu gia như anh thì đã bao giờ tự mình thay quần áo cho người khác, huống chi là thay mà còn không thèm nhìn?
Thế là động tác từ nhẹ nhàng thành chật vật. Hình Dật Minh đưa tay kéo khoá váy của Bạch Miên xong thì lại kéo cao váy lên để cởi ra, nhưng dáng váy chỗ ôm chỗ xoè, vẫn có nhiều khúc khá khó khăn. Cuối cùng, anh thở dài. Khom lưng ghé miệng sát lại tai Bạch Miên nói nhỏ.
“Miên Miên, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Nên là hiện tại anh nhìn nhé?”
Đương nhiên, người bị chụp thuốc đang nằm hôn mê trên giường thì làm gì phản ứng lại anh.
Hình Dật Minh nói xong câu kia, cũng không câu nệ nữa, trực tiếp nhìn tới tình cảnh trước mắt để tiện thay quần áo cho Bạch Miên. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn…Hình Dật Minh liền cảm thấy mình không xong rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...