Bạch Miên phả làn khói kia ra xong, cũng lên tiếng hỏi ngược lại Hình Dật Minh.
“Còn anh thì sao?”
Hình Dật Minh cười cười, trả lời Bạch Miên: “Cũng không có gì, đa số dân văn phòng đều cần vài chất kích thích để xoa dịu đi áp lực. Thuốc lá đã là thứ đồ nhẹ nhàng nhất rồi. Nói làm việc văn phòng là một công việc nhàm chán, nhưng công việc này thực chất lại rất căng thẳng và áp lực. Môi trường làm việc cũng vô cùng phức tạp. Huống hồ, tôi còn là người đứng đầu công ty. Nói không áp lực chính là nói dối. Cho nên, thuốc lá thực ra cũng giúp ích rất nhiều.”
Bạch Miên lúc này chợt bật cười: “Thế xem ra dân văn phòng và nghệ sĩ cũng rất giống nhau. Tôi đã thấy rất nhiều trường hợp người trong giới chúng tôi vì thiếu ý tưởng hoặc do tư tưởng phóng khoáng mà đụng đến những chất kích thích khác nhau. Xem ra dân văn phòng cũng không kém cạnh nhỉ?”
“Ừ. Ngành nghề nào cũng có mặt tối cả.”
Tới đây, cả hai cùng im lặng không lên tiếng nữa. Tận hưởng làn gió về đêm lành lạnh dễ chịu. Sau khi hút hết điếu thuốc, Hình Dật Minh ra về.
Bạch Miên ngồi lại một mình trong căn phòng khách trống rỗng, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút tịch mịch.
***
Sau ngày hôm đó, Bạch Miên và Hình Dật Minh lại có một cuộc nói chuyện để quyết định xem ai sẽ sang nhà ai ở. Cuối cùng, Bạch Miên cảm thấy mình quá phiền phức, liền bảo để cô dọn sang nhà Hình Dật Minh, như vậy sẽ tiện hơn cho anh. Hình Dật Minh cũng không có ý kiến gì, mọi chuyện đều thuận theo Bạch Miên.
Lại sau đó nữa, Bạch Miên cũng liên hệ với Hạ Huyền (Vincent) để hẹn ngày gặp nhau và ký hợp đồng. Có điều về lịch làm việc, hai người đã đổi thành mỗi tuần lại mỗi sửa lịch trình vì Bạch Miên còn có việc riêng. Không biết vì lẽ gì, Hạ Huyền cũng rất dễ nói chuyện, những khó khăn của Bạch Miên khi nói ra, Hạ Huyền cũng đều đáp ứng cả. Nhưng cô cũng không quá bận tâm về vấn đề này, vì ngay sau khi ký hợp đồng với Hạ Huyền xong, Bạch Miên lập tức đến trường làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập. truyện đam mỹ
Vậy là những chuyện cần quyết định cũng đều đã quyết định xong. Bạch Miên cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày Bạch Miên dọn sang nhà của Hình Dật Minh. Hình Dật Minh còn cố ý gọi Mộ Viễn đến giúp cô dọn nhà nữa. Mặc dù như vậy rất tốt…có điều cô lại phải chịu đựng ánh mắt tò mò và một lời khó nói hết của đàn anh phóng đến tới tấp, đành phải lên tiếng.
“Muốn hỏi gì cũng được, đợi dọn xong hết tất cả rồi em sẽ kể cho anh nghe có được không?”
Lúc này Mộ Viễn mới hài lòng, tập trung dọn dẹp phụ Bạch Miên.
Nhà của Hình Dật Minh là ở khu chung cư cao cấp gần công ty của anh. Cho nên vấn đề an toàn và bảo mật rất tốt. Cũng may là Hình Dật Minh đã nói chuyện với bảo vệ từ trước, nên việc ra vào của Mộ Viễn và Bạch Miên cũng rất dễ dàng. Mà thật ra, Mộ Viễn cũng có một căn hộ ở cùng tòa với Hình Dật Minh, bảo vệ cũng đã quen mặt anh sẵn rồi.
Lúc Mộ Viễn dẫn Bạch Miên lên nhà của Hình Dật Minh cô mới biết, một tầng ở đây chỉ chia ra làm hai căn hộ, cho nên một căn hộ có không gian vô cùng lớn. Bạch Miên cảm thấy có chút choáng ngợp. Lại nghĩ cũng may là mình dọn sang nhà anh, bằng không thì đúng là thiệt thòi cho Hình Dật Minh khi phải chuyển đến căn hộ bé như cái lỗ mũi của cô rồi.
Mở cửa nhà ra, không gian bên trong đúng là rộng lớn như Bạch Miên đã tưởng tượng, bày trí theo phong cách tối giản và hiện đại nhưng không kém phần sang trọng, là một căn hộ duplex. Tầng bên dưới là vị trí cho phòng khách và phòng bếp, còn về phòng ngủ thì đều ở tầng trên cả.
Thật ra Bạch Miên cũng không đem theo nhiều đồ đạc, chỉ đem theo quần áo mặc hàng ngày và họa cụ thôi.
Mộ Viễn lúc này lại tiếp tục dẫn Bạch Miên lên tầng trên, vừa đi vừa nói.
“Hình ca đã chuẩn bị trước cho em hai căn phòng, một là phòng ngủ, hai là phòng vẽ tranh.”
Bạch Miên nghe vậy thì trợn mắt: “Thật ư? Em đã bảo với anh ấy là em sẽ thuê xưởng vẽ tranh ở gần đây rồi…Bây giờ thành ra lại…làm phiền người ta.”
Mộ Viễn quay đầu nhìn Bạch Miên rồi cười đầy ám muội: “Không phiền đâu. Người ta không cảm thấy phiền, người ta rất tình nguyện.”
Bạch Miên: “....”
Bạch Miên: “Mộ Viễn, có phải anh đang nghĩ linh tinh cái gì rồi không? Thật ra yêu cầu bán tranh của em là Hình ca sẽ làm người mẫu cho em vẽ một thời gian. Chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Mộ - đã biết hết mọi chuyện từ lâu - Viễn: “Ồ, vậy sao? Thế em cảm thấy một CEO có thể chỉ vì hai bức tranh mà đồng ý làm người mẫu cho em một thời gian dài, đồng ý cho em đến nhà của người ta, là không gian riêng tư để người ta nghỉ ngơi, lại đồng ý soạn ra cho em hai căn phòng, hỗ trợ công việc của em hết mình như vậy. Thì chuyện có thật chỉ đơn giản như vậy không?”
Bạch Miên vừa nghe xong liền khựng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...