Tranh Là Của Người Em Là Của Anh

Bạch Miên sau khi chuẩn bị xong xuôi thì cùng Mộ Viễn đến phòng triển lãm tranh. Hai người vừa tới đã tất bật tiếp hết vị khách này đến vị khách khác. Sau khi vừa tiếp xong một vị giảng viên đại học trong trường mỹ thuật của cả hai, Bạch Miên lúc này mới hồi hộp hỏi Mộ Viễn.

“Anh, khi nào thì Vincent mới tới?”

Mộ Viễn liếc Bạch Miên một cái.

“Làm sao anh biết được? Anh đã bảo với em là anh chỉ nhận được thông tin là hôm nay Vincent sẽ đến thôi.”

Bạch Miên nghe vậy thì hơi thất vọng bĩu bĩu môi. Nhưng mà cô còn chưa kịp tiếp tục rầu rĩ thì thần tượng của cô với một thân tây trang nghiêm túc đã chậm rãi bước vào phòng triển lãm.

Bạch Miên nhìn chằm chằm Vincent như không thể tin được là anh thực sự tới, cô run run tay túm lấy cánh tay của Mộ Viễn.

“Viễn…Viễn ca….Vin…Vincent kìa….Anh ấy thực sự tới buổi triển lãm của em…”


Mộ Viễn nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Bạch Miên, đưa tay gỡ bàn tay của cô ra, lên giọng hối thúc.

“Còn đứng đây? Mau đến đó chào hỏi người ta đi.”

Bạch Miên lúc này mới hoàn hồn. Cô ho khan vài tiếng, hắng hắng giọng, lại hít vào thở ra vài bận mới cùng Mộ Viễn tiến lên tiếp đón khách quý.

Hôm nay Vincent ăn mặc rất nghiêm túc, âu phục thẳng thớm vừa người, tôn lên được dáng người tiêu chuẩn của anh. Gương mặt đẹp trai theo kiểu lãng tử, tóc anh để dài, được anh buộc gọn ở đằng sau.

Thông thường nam nhân để tóc dài sẽ khiến cho người khác có cảm giác người này một là rất luộm thuộm, còn không thì sẽ trông có hơi hướng nữ tính. Tuy nhiên kiểu tóc này đặt trên người Vincent lại khác. Có lẽ do bản tính của anh mạnh mẽ, lại thêm khí chất quý tộc khắc sâu trong máu, cho nên hai kiểu hình bên trên không dùng để tả Vincent. Tóm lại, ở Vincent chính là cái khí chất có một chút lạnh, một chút con nhà gia giáo, cộng thêm vẻ lãng tử và hơi thở nghệ thuật tràn ngập hòa quyện vào nhau.

Mà thật ra, cái Bạch Miên quan tâm đâu phải vẻ bề ngoài của anh. Đó giờ Bạch Miên chưa bao giờ quan tâm Vincent tròn vuông méo mó ra sao, thấy qua người thật ở ngoài rất nhiều lần rồi nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác rung động với anh. Cái cô quan tâm chính là tài năng của Vincent, cái cô rung động chính là những bức tranh mang đầy tính nghệ thuật của anh. Bạch Miên hít sâu một hơi để tâm trạng dần bình tĩnh, sau đó cùng Mộ Viễn nhanh chóng tiến lên chào hỏi thần tượng của mình.

Bạch Miên: “Chào anh, Vincent. Em là Bạch Miên. Thực sự vô cùng vinh hạnh khi thấy anh ghé qua buổi triển lãm nho nhỏ này của em.”

Mộ Viễn cũng lên tiếng: “Nghe danh đã lâu, lần đầu tiên gặp mặt. Rất vinh hạnh được làm quen với cậu. Tôi là Mộ Viễn.”

Vincent nhìn hai người trước mặt, cặp mắt đào hoa khẽ híp nhẹ một cái, môi mỏng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt khách sáo, lần lượt đưa tay ra bắt tay cùng hai người.

“Thì ra em chính là Bạch Miên. Rất vui được gặp em. Em rất giỏi, là một tài năng hiếm có ở trường, thầy cô trong trường nhắc về em rất nhiều với tôi.”

Nói xong, Vincent lại quay sang bắt tay Mộ Viễn.


“Đàn anh Mộ, rất vui được làm quen với anh.”

Mộ Viễn cũng cười cười đáp lại Vincent. Anh còn tưởng vị thiếu gia này thành công quá sớm, gia cảnh lại hơn người thì thái độ sẽ hống hách kiêu ngạo. Xem ra đúng là anh suy diễn nhiều quá rồi. Thái độ và cách ứng xử của Vincent rất có giáo dưỡng, từ tốn nhẹ nhàng, mang đến cho người khác một cảm giác hơi xa cách nhưng vẫn khiến đối phương cảm thấy mình được tôn trọng.

Bạch Miên sau lời khen kia của Vincent thì thấy lâng lâng cả người. Được thần tượng công nhận thì còn gì sung sướng hơn nữa cơ chứ?

Sau đó, Mộ Viễn và Bạch Miên bắt đầu dẫn Vincent đi tham quan buổi triển lãm, cả quá trình cả ba đều trò chuyện khá là ăn ý.

Theo lời Vincent nói, anh đã biết Bạch Miên từ lâu, cũng đã xem qua tranh của cô trước đó. Anh rất tán thưởng năng lực của cô. Dạo trước vì tất bật chuẩn bị cho các buổi triển lãm cá nhân nên Vincent vẫn chưa có cơ hội trực tiếp đến các buổi triển lãm của Bạch Miên. Lần này vừa hay anh đang trong kỳ nghỉ ngơi, nên liền sắp xếp thời gian đến đây. Ngoài ra…

Vincent: “Bạch Miên, tôi thực sự rất có hứng thú với phong cách vẽ tranh của em. Thực ra lần này tôi tìm tới đây, ngoài việc muốn ủng hộ cho buổi triển lãm của em, còn có một việc quan trọng khác.”

Bạch Miên đang đi bên cạnh Vincent, nghe vậy thì tò mò đứng lại nhìn anh.

“Tôi muốn mời em cùng hợp tác cho lần triển lãm vào giữa năm sau của tôi.”


Bạch Miên nghe tới đây thì trợn tròn mắt. Tim cô bắt đầu nảy mạnh một cái. Đây là cái vận may gì thế này?

Mộ Viễn đứng bên cạnh nghe xong cũng giật mình. Chuyện hai hoạ sĩ hợp tác cùng mở buổi triển lãm là chuyện rất bình thường. Có điều Vincent nổi tiếng là đó giờ mở triển lãm đều là triển lãm cá nhân, chưa bao giờ hợp tác cùng ai cả. Vậy mà lần đầu tiên muốn hợp tác, lại chọn Bạch Miên? Điều này đối với Bạch Miên mà nói là một cơ hội lớn để nâng cao danh tiếng trong nghề. Thật sự là chỉ có lợi chứ không có hại. Với tài nguyên của Vincent, chắc chắn sau buổi triển lãm đó, cái tên Bạch Miên cũng sẽ được nhiều người biết đến hơn.

_____

Mn tương tác like truyện cho em với nha ❤️ Cảm ơn mn rất nhiềuuuu ❤️❤️❤️

. Đam Mỹ Cổ Đại



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui