Tranh Hương

Edit: Juen

Rút ra được hồi lâu, Trịnh Viêm mới dần tỉnh táo từ trong khoái cảm, hắn cúi đầu nhìn người dưới thân với đôi mắt mờ mịt mê mang, khóe mắt hãy còn ửng hồng đọng lại từ cuộc cao trào.

Hắn giật thót, mặt chợt đỏ đến tận mang tai, luống cuống cúi đầu nhìn Ảnh Thập Nhất: “Ca ca…”

Nhất thời không khống chế nổi, lỡ gạo nấu thành cơm với ca ca rồi.

Ảnh Thập Nhất chống cơ thể đã mỏi nhừ dậy, ngồi tựa vào đầu giường.

“...” Trịnh Viêm yên lặng cọ má vào bàn tay Ảnh Thập Nhất, nhẹ giọng hỏi: “Ta làm huynh có thấy thoải mái không?”

Giống như một nàng vợ nhỏ thấp thỏm hầu hạ chồng vậy.

Ảnh Thập Nhất có hơi xấu hổ khi trả lời.

“Ta với Trịnh Băng, ai làm huynh thoải mái hơn?” Trịnh Viêm sáp lại gần hơn, dồn ép hỏi Ảnh Thập Nhất.

Ảnh Thập Nhất dở khóc dở cười, đến chuyện này cũng muốn hơn thua nhau nữa sao?

***

Khuya, Trịnh Viêm nằm nghiêng người ôm Ảnh Thập Nhất vào lòng, bao chặt lấy cả người y, vẻ hệt như đang ôm lấy bảo vật thất lạc lâu ngày mới tìm lại được, vừa mừng vừa thoả.

“Ca ca đồng ý ở lại với ta mấy ngày sao?” Trịnh Viêm thơm nhẹ lên trán Ảnh Thập Nhất, nhẹ giọng hỏi.

“Nếu đệ thấy tiện, vậy ca ca tạm thời làm phiền vậy.” Ảnh Thập Nhất vươn tay hớt tóc Trịnh Viêm, “Chỉ là ta cũng muốn đi thăm Trịnh Băng.”

Sắc mặt Trịnh Viêm lạnh xuống: “Ngày mai đi rồi?”

“Ừ, ca lo cho nó.” Ảnh Thập Nhất xoa đầu trấn an Trịnh Viêm, “Ca thương cả hai đứa đệ mà.”

Trịnh Viêm im lặng ôm chặt Ảnh Thập Nhất, đem cả người Ảnh Thập Nhất vào trong vòng tay mình, không tình nguyện “ừ” một tiếng.

Chỉ cần không bị ca ca ghét bỏ, y muốn làm gì hắn cũng chịu.

Ảnh Thập Nhất cau mày: “Sao đệ trở nên độc đoán vậy?”


“... Nào có…” Chóp tai Trịnh Viêm đỏ lên.

“Ca không muốn thấy hai người các đệ đấu đá tranh giành nhau bất cứ thứ gì nữa.” Ảnh Thập Nhất ngáp một tiếng rồi chậm rãi nhắm mắt lại, “Ca ca không còn như xưa nữa, nếu hai đứa còn gây lộn ca liền khăn gói về nhà, không quấy rầy mấy đứa.”

“Không, đừng!” Trịnh Viêm vội gật đầu đáp ứng ngay, “Ca ca, ta nhớ kỹ rồi.”

Cả hai cứ như vậy ôm nhau ngủ cả đêm.

Đã lâu lắm rồi Ảnh Thập Nhất không có được giấc ngủ yên bình như vậy, nhưng sáng tỉnh giấc tim lại đập nhanh một hồi.

Nơi bên cạnh đã trống, Trịnh Viêm không biết đi đâu, chỉ đặt một bộ y phục sạch sẽ ở đầu giường. Ảnh Thập Nhất tiện tay khoác lên mình, xuống giường đứng dậy.

Một tiểu thị nữ nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ liền vội vàng bưng khăn mặt cùng chậu đồng vào hầu hạ.

“Trịnh Viêm đi đâu rồi?” Ảnh Thập Nhất vừa súc miệng vừa hỏi nàng.

Vậy mà dám gọi hẳn tôn danh của chưởng giáo, tiểu thị nữ hoảng sợ, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy chưởng giáo có bao nhiêu yêu chiều phu nhân rồi!

“Chưởng giáo… đi rồi ạ… Đi…” Tiểu thị nữ ấp a ấp úng, ánh mắt đầy né tránh, không dám nhìn vào mắt y.

Ảnh Thập Nhất cau mày, y lấy vải đắp lên tay, nâng đầu tiểu thị nữ lên để nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

“Cô nương, chưởng giáo của mấy người đi đâu rồi?” Ngữ điệu Ảnh Thập Nhất đã hơi lạnh xuống, không còn ôn hòa như trước.

Dù ánh mắt y không hung dữ, nhưng lại đem đến cảm giác áp bức không thể trốn thoát.

“Đi…, đi đến mỏm Phi Bộc ạ…” Giọng tiểu thị nữ run rẩy, đứt quãng nói, “Bích Tiêu Các chủ dẫn người tấn công núi Linh My… Chưởng giáo đi nghênh chiến…”

Đồng tử Ảnh Thập Nhất chợt co lại: “Bích Tiêu Các chủ… Trịnh Băng?”

“Ngài biết ư?! Kẻ đó tới đây để cướp ngài!!” Tiểu thị nữ càng thêm bối rối, thấy Ảnh Thập Nhất mặc áo toan ra ngoài liền vội vàng ngăn lại: “Ngài không thể đi được, chưởng giáo đã ra lệnh…”

“Ra lệnh cho cô hay cho ta?” Ảnh Thập Nhất ngừng bước nhìn nàng. Tiểu thị nữ nghẹn họng: “Cho nô tì…”

Ảnh Thập Nhất tay phải khẽ nâng lên, điểm sau gáy nàng một cái. Tiểu thị nữ mềm nhũn ngã xuống đất, y liền dùng ống tay áo tránh tiếp xúc, đỡ cô nương ngồi ngoài cửa, rồi vội vã chạy về hướng mỏm Phi Bộc.




Chậc, đúng là không thể hết lo hai đứa này.

***

Hai bên mỏm Phi Bộc là vách đá sừng sững, dòng thác đổ thẳng xuống từ vách đá cao ba ngàn thước, bọt nước trắng xóa, réo ầm ĩ chói tai.

Bên vách đá, có hai bóng người đang đối đầu, một kẻ hồng bào rực rỡ, kẻ kia bạch y như tuyết, cả hai đều cầm song đao, vẻ mặt lạnh lùng gần như y hệt nhau.

Trịnh Băng đưa lưng về phía vách đá sâu hun hút, dù bị dồn vào góc chết vẫn cắn chặt răng, khóe miệng hơi nhếch lộ vẻ khinh miệt.

Trịnh Viêm nâng lưỡi đao lên, chĩa vào cổ Trịnh Băng.

Dường như thắng bại đã phân.

Tinh thần Trịnh Băng quá bất ổn, không khống chế được dẫn đến nội lực tiêu hao quá nhanh, nhanh chóng bị Trịnh Viêm lấn át.

“Ngươi giấu ca ca ở đâu, giao ra đây…” Khóe miệng Trịnh Băng rỉ tơ máu, sức lực dần cạn kiệt, hai chân dần khuỵu xuống đất.

Hồng y nhuộm màu máu tựa khóm bỉ ngạn nở bên bờ tuyết trắng.

“Ca ca tự nguyện ở lại làm vợ ta.” Trịnh Viêm hướng lưỡi đao vào cổ Trịnh Băng, bình tĩnh đáp.

“Không bao giờ…” Trịnh Băng cười thê lương, miệng liên tục lẩm bẩm, “Ca ca sẽ không bao giờ bỏ ta...”

Trịnh Băng run rẩy giơ tay lên, dùng sức nắm lấy lưỡi đao của Trịnh Viêm, máu từ kẽ tay từng giọt từng giọt chảy xuống.

“Trịnh Viêm… Để ta gặp ca ca một lần đi mà…” Giọng Trịnh Băng mềm đi một nửa, “Ngươi đừng bắt nhốt ca ca… ca ca sẽ không vui đâu…”

Trịnh Viêm hơi mất kiên nhẫn. Trịnh Băng làm bộ đáng thương lừa ca ca được, còn hắn thì không.

Trịnh Băng tăng thêm lực nắm lưỡi đao Trịnh Viêm, máu tươi đầm đìa chảy qua kẽ tay, hắn gằn giọng: “Ngươi để ta gặp ca ca ngay! Ta không tin ca ca sẽ bỏ mặc ta… Trịnh Viêm à, ngươi sợ à?”


Trịnh Viêm không thèm quan tâm.

“Tên Trịnh Viêm kia! Ngươi nghĩ ngươi có thể đóng vai chính nhân quân tử cả đời sao? Chúng ta là song sinh, ngươi nghĩ mình hơn ta chỗ nào?” Trịnh Băng khàn giọng gào lên, tơ máu đã giăng đầy hai mắt.

“Song sinh…” Trịnh Viêm cắn môi, thoáng liếc qua vách đá sâu thẳm phía sau Trịnh Băng, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống.

Lưỡi đao trong tay tiến sát tới Trịnh Băng, Trịnh Viêm lạnh lùng nhìn hắn, từng chút ép Trịnh Băng thoái lui về phía vách đá.

Tiếng nước ngày càng dữ dội, đá vụn ào ào rơi xuống vực sâu.

Có một ý muốn đen tối trong nội tâm thúc đẩy Trịnh Viêm.

“Chết đi Trịnh Băng.” Trịnh Viêm thấp giọng nói.

Trong nội tâm hắn chính là tâm ma của đố kị ghen ghét.

“Trịnh Viêm ngươi dừng tay cho ta!!!”

Một tiếng cảnh cáo đầy phẫn nộ vang lên bên tai, chợt lóe lên ánh đao trước mắt Trịnh Viêm. Hắn đột nhiên cảm thấy cổ tay đau buốt dữ dội, song đao tuột khỏi tay văng đi, toàn thân bị một luồng lực đạo hất tung, phải lui về vài bước mới đứng vững nổi.

Tầm mắt dần trở nên rõ ràng. Ảnh Thập Nhất đang đứng cách đó không xa, bình tĩnh thu lại kình phong vừa phóng, lẳng lặng nhìn mình.

Trịnh Băng thất thần nhìn Ảnh Thập Nhất, thấy y mặc giáo bào núi Linh My, máu huyết hắn đột nhiên sôi trào, phổi vốn đã chấn thương nhức nhối không thôi. Hắn chống tay xuống đất ho dữ dội, một ngụm máu từ trong ngực phun ra.

Ca ca chọn Trịnh Viêm…? Y chọn Trịnh Viêm?

Ảnh Thập Nhất chậm rãi bước về phía hai người, trước tiên nắm lấy vạt áo Trịnh Băng, xách người khỏi vách đá, đưa đến nơi an toàn, thả xuống, rồi hừ một tiếng: “Hai ngươi quả đúng là làm ta thất vọng.”

“Ca ca…” Đôi mắt Trịnh Viêm hãy còn bị tâm ma giăng kín đã dần rõ ràng trở lại, vừa định mở miệng lại bị Ảnh Thập Nhất liếc qua, “Trịnh Viêm, ngươi đáng thất vọng hơn cả.”

“Ta…” Trịnh Viêm hết đường chối cãi.

Thực ra hắn không tính giết Trịnh Băng. Trong một thoáng ngắn ngủi hắn thực sự muốn Trịnh Băng biến mất, nhưng khi nhìn thấy dòng máu chảy ra từ kẽ tay Trịnh Băng, cơ thể hắn cũng đau đớn theo.

Song sinh chung mạch tựa sen mọc chung đế, chỉ một bông sao có thể sống nổi?

“Trịnh Băng nắm chặt vạt áo Ảnh Thập Nhất, thấp giọng cầu xin: “Ca ơi… Đệ sai rồi…”

Ảnh Thập Nhất gạt tay hắn ra, không cho thương lượng. Y giật lấy chiếc vòng hắc ngọc trên cổ Trịnh Băng, dây đeo đã sớm cũ nát, kéo cái là đứt.

Trịnh Băng mắt chợt mở to, hắn bối rối, sợ hãi nhìn Ảnh Thập Nhất, nhất thời người cứng đờ không dám cử động.


Ảnh Thập Nhất quay về phía Trịnh Viêm, vươn tay: “Đưa đây.”

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt Trịnh Viêm bấy giờ lộ ra nét hốt hoảng, hắn ấn chiếc vòng hắc ngọc vào cổ để y không thể lấy đi, khẩn thiết: “Ca ca, huynh nghe ta giải thích…”

“Khỏi phải biện giải, hai người các ngươi trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, lừa gạt ta còn ít sao?” Ảnh Thập Nhất không muốn nói nhảm nữa, y kéo lấy một góc vòng, giật ra bằng một tay, rồi giơ cặp vòng ra vách đá.

“Hai ngươi đúng là càng lớn càng giỏi, trước cũng chỉ dừng lại ở tranh giành tình cảm, giờ còn thủ túc tương tàn cơ đấy.” Ảnh Thập Nhất cười lạnh một tiếng, “Sau này đừng tìm ta nữa, cũng đừng mong tìm được, cứ ở đây tranh giành cho đã đi, sống chết không liên quan đến ta.”

“Ca ca…” Giọng Trịnh Viêm khàn đi, chân đã hơi run rẩy, nhìn Ảnh Thập Nhất cầu xin, “Ta… Ta không dám nữa… Ca ca đừng bỏ đi… xin huynh đấy…”

Trịnh Băng tuyệt vọng quỳ phịch xuống đất, tuyệt vọng nhìn vòng cổ trên tay Ảnh Thập Nhất lắc qua lắc lại chực muốn rơi.

“Ca ca… Bọn ta… chỉ có cái này…”

Trong những năm tháng ngột ngạt đó, chiếc vòng trên cổ chính là sự an ủi to lớn nhất, nó khiến hai người họ cảm thấy ca ca vẫn còn ở bên mình.

Ảnh Thập Nhất chung quy vẫn là người mềm lòng.

Y không bỏ mặc hai hài tử này nổi.

“Suy ngẫm cho kĩ rồi tới gặp ta.” Ảnh Thập Nhất thu lại vòng vào trong tay áo, rời đi không hề ngoảnh lại.

Cả hai nhìn bóng lưng ca ca dần biến mất, vẻ như cún nhỏ đột ngột tuột dây rồi bị vứt bỏ, cứ vậy lang thang, lẻ loi vô định.

Hồi lâu sau, Trịnh Băng khẽ ngẩng đầu, hỏi Trịnh Viêm: “Ngươi vừa rồi thật sự muốn đẩy ta xuống?”

Trịnh Viêm lạnh lùng đáp: “Ừ.”

“Vậy sao trước đó lại kéo ta dậy?” Trịnh Băng ôm lấy vết thương nặng nề đứng dậy, yếu ớt nói: “Để ta trượt chân rơi xuống không phải đúng ý ngươi quá sao?”

“Đừng có nói nhảm.” Trịnh Viêm thu lại song đao, chậm rãi rời đi.

Trịnh Băng một tay kéo song đao, một tay ôm vết thương, đuổi theo sau Trịnh Viêm.

_______________

Edit đoạn thác đá mà nhớ đến Sông Đà ge...

Nhân tiện nay công bố điểm THPT rồi nè, các thầy cô sở HN đúng thương học sinh, điểm văn chấm cao ngất, t sốc vì điểm quá cao so với dự tính:))))

Cơ mà coi phổ điểm xong hoang mang quá mn ơi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận