Edit: Juen
Trịnh Viêm không nói gì, hồi lâu sau mới đánh mắt nhìn đi nơi khác: “Là huynh muốn nên ta mới làm.”
Ảnh Thập Nhất cười khổ: “Đệ vẫn chưa hiểu, Trịnh Băng tiểu tử đó…”
“Ta biết.” Giọng Trịnh Viêm hơi khàn đi, “Hắn cướp tất cả của ta. Nhưng hắn là Trịnh Băng, nên ta đều cho hắn.”
Trịnh Băng hắn luôn cướp đồ của ta, còn là đồ tốt nhất.
Hắn chưa bao giờ cam tâm.
“Trịnh Viêm...” Ảnh Thập Nhất không nhịn được lên tiếng.
Trịnh Viêm cụp mắt, dường như hắn đang cố kìm nén thứ cảm xúc nào đó đang chực trào ra: “Vậy ra xa cách nhiều năm tới thế, huynh cũng chỉ muốn nói với ta chuyện Trịnh Băng…”
“...” Trịnh Viêm thở dài. Hắn nâng mắt lên lại nhìn thấy chân ca ca còn đang được băng cầm máu, lòng không khỏi xót xa, bèn ngồi xuống giường tháo băng cho Ảnh Thập Nhất.
“Ư…” Vết thương trên chân vừa bị chạm tới, Ảnh Thập Nhất đã đau đến xuýt xoa, hít vài ngụm khí lạnh.
Ngón tay Trịnh Viêm đang giơ lên chợt cứng đờ. Hắn sợ chạm thêm lần nữa sẽ làm đau ca ca, không dám cử động, đành bất lực nhìn Ảnh Thập Nhất.
“...Ca ca…ta sai rồi…” Trịnh Viêm nuốt khan.
Ảnh Thập Nhất chống cơ thể đã tê dại ngồi dậy, thuần thục tháo băng, để lộ vết thương kéo dài khoảng một tấc, miệng vết thương còn hở, hơi xám đen.
“Đệ tìm giúp ta một hòm thuốc, loại có kim và chỉ phẫu thuật ấy.” Ảnh Thập Nhất theo thói quen sai bảo tiểu hài tử, rồi lại chợt nhận ra hài tử ấy giờ đã làm chủ danh môn chính phái rồi.
Trịnh Viêm nghe lời y, gõ nhẹ cửa gỗ. Thị nữ bên ngoài đồng thanh đáp: “Chưởng giáo có điều muốn phân phó?”
“Gọi My Ẩn Sinh tới đây.” Giọng Trịnh Viêm vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm, nào còn dáng vẻ ngoan ngoãn như trước mặt Ảnh Thập Nhất, quả là có phong thái của một chưởng giáo.
Ảnh Thập Nhất nhìn hắn đến xuất thần.
Hẳn rồi, Trịnh Viêm giờ đã trưởng thành, có thể đứng vững trên đôi chân chính mình rồi.
Không lâu sau, một thanh niên dáng vẻ thư sinh cầm hòm thuốc vội vàng chạy tới, khom người hành lễ với Trịnh Viêm: “Bái kiến chưởng giáo.”
Trịnh Viêm khẽ gật đầu.
My Ẩn Sinh là một y giả vân du nổi danh ở Nam An, xuất thân từ núi Linh My, bái sư đi theo chưởng giáo đời trước. Cố chưởng giáo vừa cưỡi hạc về trời, My Ẩn Sinh liền vân du khắp nơi cầu đạo. Y đạo vô tận, thiếu niên không biết nên tìm ai xin chỉ điểm.
Vẫn còn là một thiếu niên, so với Trịnh Viêm ước chừng còn trẻ hơn một chút.
“Vị này là…phu nhân...?” My Ẩn Sinh không kìm được nhìn Ảnh Thập Nhất thêm vài lần.
Nam nhân trước mặt dáng vẻ ôn hòa, ánh mắt không mang ác ý nhìn lại thiếu niên.
Thấy My Ẩn Sinh cũng lom lom nhìn ca ca, nom có vẻ còn không muốn dời mắt, Trịnh Viêm khó chịu đến nhíu mày: “Nhìn đủ chưa?”
“Ơ, a… Không dám không dám…” My Ẩn Sinh ngập ngừng thu hồi ánh mắt, lúc này mới lấy hòm thuốc ra, ngồi bên giường bắt mạch cho Ảnh Thập Nhất.
Lòng lại không kìm nổi nghĩ lung tung.
Nam nhân này quả thực có chút tư sắc, dù dáng vẻ không mềm mại như tiểu quan, song có nhìn thế nào cũng là kiểu cần người dịu dàng săn sóc…
Ảnh Thập Nhất nhướng mày nhìn thiếu niên, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Tiểu tiên sinh, ta chỉ bị thương nhẹ, không cần bắt mạch.”
Y cảm nhận được người đối diện đang bất mãn. Thiếu niên chậm rãi đưa một dòng nội lực vào kinh mạch y, vững vàng mạnh mẽ, mang theo sự dò xét không hề thân thiện.
Bản lĩnh khá đấy.
Ảnh Thập Nhất trở tay nắm chặt lấy cổ tay My Ẩn Sinh, khẽ điểm mạch thiếu niên, mỉm cười nói: “Tiểu tiên sinh, đã nhập y đạo sao lại không tu thân dưỡng tính chứ.”
My Ẩn Sinh sửng sốt: “...?”
Ảnh Thập Nhất thản nhiên lấy giấy bút, môi khẽ mím lại, nhanh chóng viết vài dòng rồi đưa cho thiếu niên kia.
My Ẩn Sinh chần chừ mở ra xem, khóe miệng giật giật, ngỡ ngàng nhìn Ảnh Thập Nhất
“Không phiền đến tiểu tiên sinh động thủ, tại hạ tự viết cho mình một phương thuốc, cũng mạnh dạn viết cho tiên sinh một phương…”
“Tiền bối là…?” Lòng My Ẩn Sinh bỗng nóng lên, cung kính đứng dậy hành lễ.
Phương thuốc này y giả bình thường không thể viết ra, y pháp đặc thù như vậy ắt phải tới từ thế gia truyền thống làm y giả.
Ảnh Thập Nhất khẽ lắc đầu, lấy kim và chỉ phẫu thuật khỏi hòm, đem hơ nóng trên dầu thuốc một lúc, rồi cẩn thận khâu lại vết thương trên chân.
Trịnh Viêm yên lặng nhìn Ảnh Thập Nhất đến mắt cũng không thèm chớp cứ thế khâu vết thương lại, lòng hắn bỗng thắt lại, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh, tưởng như cơn đau kia là của chính hắn vậy.
Rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, Trịnh Viêm một tay bắt lấy cánh tay My Ẩn Sinh ném người ra ngoài, đóng chặt cửa lại, khẩn trương đi tới bên Ảnh Thập Nhất, đầy lo lắng ôm y từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Ca ca đau lắm có phải không…”
“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Ảnh Thập Nhất trán đã rịn mồ hôi, lấy tay chạm vào má Trịnh Viêm trấn an: “Ca ca quen rồi. Đứa nhỏ kia căn cơ rất tốt, là người có tài, đệ nên chiếu cố nó một chút.”
Sắc mặt Trịnh Viêm tối sầm lại: “Ai cơ? My Ẩn Sinh sao?”
“...” Ảnh Thập Nhất cực kỳ bất đắc dĩ: “Ta còn tưởng đệ chỉ ăn mỗi giấm của Trịnh Băng thôi đấy…”
Vành tai Trịnh Viêm ửng đỏ.
Còn My Ẩn Sinh ở ngoài cửa vẫn khăng khăng cầu xin: “Chưởng giáo! Dám hỏi phu nhân xuất thân thế gia phương nào? Tiểu sinh xin được cúi đầu nhận chỉ giáo, kính mong phu nhân cho ta lời khuyên…”
Một lúc lâu sau, Trịnh Viêm đột ngột mở cửa, đen mặt nhìn My Ẩn Sinh.
“Hét cái gì.” Trịnh Viêm lạnh lùng nhìn thiếu niên, “Phu nhân ta lúc còn làm y giả, khéo ngươi còn chưa ra đời đâu.”
Quả thực, con đường y giả của Ảnh Thập Nhất chính là đội đao phong tiễn vũ mà đi.
***
Người trẻ tuổi luôn thích ồn ào. Chỉ trong một đêm, tin đồn chưởng giáo phu nhân là một vị cao nhân ẩn sĩ đã lan truyền khắp núi Linh My.
Mọi người đều đang lặng lẽ đàm luận về vị chưởng giáo phu nhân kín tiếng này. Tin đồn càng truyền càng thái quá - nghe nói chưởng giáo phu nhân là một tuyệt thế cao thủ, đã sớm rời giang hồ lui về ở ẩn.
Lần này thái độ núi Linh My thay đổi hẳn, quay ngoắt từ một hồ ly tinh hồng nhan họa thủy đòi trèo cao câu dẫn chưởng giáo, biến thành ẩn sĩ hữu duyên kết giao cùng chưởng giáo, cuối cùng tu thành đạo lữ, kết nên một đoạn lương duyên trời ban.
***
Đêm đến, Trịnh Viêm bưng chén thuốc tới cho Ảnh Thập Nhất, kiên nhẫn đợi y uống hết rồi đút chà là đã chuẩn bị trước vào miệng y.
Ảnh Thập Nhất thấy mấy đứa trẻ này nay đã trưởng thành, còn bản thân lại trở thành hài tử cần săn sóc.
“Ca ca.” Trịnh Viêm nhẹ nhàng ôm lấy Ảnh Thập Nhất từ phía sau, dùng giọng điệu thương lượng, mềm mỏng hỏi: “Nếu nhất định phải trở về, liệu huynh có thể ở với ta vài ngày rồi mới đi không?”
“Chỉ vài ngày thôi là được rồi.” Trịnh Viêm im lặng ôm chặt Ảnh Thập Nhất, kề sát má vào cổ y, khàn giọng cầu xin.
Cơ thể y được vòng tay Trịnh Viêm ôm chặt lấy. Ảnh Thập Nhất trầm mặc hồi lâu. Rồi y dùng lòng bàn tay vừa ấm áp vừa mát lạnh của bản thân bọc lấy mu bàn tay đang đặt bên hông mình của Trịnh Viêm.
Không thấy ca ca đáp lại, Trịnh Viêm thất vọng rủ mắt: “Ở lại với ta một ngày được không, chỉ một ngày thôi.”
“Chưởng giáo đại nhân đang cầu xin ta đó sao.” Ảnh Thập Nhất xoay đầu hắn lại, dùng đầu ngón tay lau nơi khóe mắt Trịnh Viêm, “Nhỡ đệ tử của đại nhân bắt gặp thì phải làm sao đây?”
Trịnh Viêm ngỡ ngàng nhìn người trước mặt như kẻ mất hồn, tựa như bị quỷ thần sai khiến, nhẹ nhàng nâng mặt Ảnh Thập Nhất lên, cúi đầu hôn lên môi y đầy thành kính.
_______________________
Tr ơi thi xong mà t quên khuấy truyện luôn chỉ vùi đầu cày HSR 🤡🤡 nghỉ ôn thi cái nhiều thứ muốn làm quá edit truyện đặt cuối danh sách luôn huhu 💦
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...