Ảnh Thập Nhất mệt rã rời ngửa đầu thở dốc, dòng dịch trắng giữa hai chân chảy ra, cổ phủ đầy những dấu hôn, cảm giác tê dại ở chân tay dần biến mất.
Đứa nhỏ giảo hoạt này quả nhiên đã hạ Nhuyễn Cốt Tán lên y, nếu không cho dù thân thủ Ảnh Thập Nhất y có xuống dốc đến đâu cũng sẽ không bị một sợi xích nhỏ vây khốn như vậy.
Tóc trước trán Trịnh Băng đã mướt mồ hôi, hắn liếm môi, nhìn từ trên cao xuống, thưởng thức dáng vẻ con mồi vừa bị bản thân lăng nhục, tận hưởng từ trong ra ngoài.
"Ca ca." Trịnh Băng cúi người xuống muốn ôm hắn, mỉm cười cúi đầu cọ cọ gương mặt Thập Nhất đổ mồ hôi, "Để ta tắm thật sạch cho ca ca, nếu không sẽ bị bệnh mất."
Ảnh Thập Nhất quay đi, không muốn nhìn hắn.
Y rất thất vọng.
Ảnh Thập Nhất tự thấy mình đã che chở Trịnh Băng nên người, không thể ngờ thằng bé cuối cùng vẫn đi lệch đường, còn càng ngày càng cứng đầu.
Ngón tay vốn định chạm vào Ảnh Thập Nhất của Trịnh Băng cứng đờ, hắn bị thái độ lạnh lùng của ca ca đâm đến lòng nhức nhối, đành ngượng nghịu thu tay về, luống cuống nhìn ca ca.
Ca ca quả thật không còn thương hắn nữa.
Nếu không thì đã chẳng đuổi hắn rồi.
Thích một người thật đau khổ.
Trịnh Băng không muốn thích ca ca, thứ tâm tư này làm hắn cứ mãi quằn quại trong đau khổ, khi chiếm không được thì cưỡng chế giành lại, kết quả vẫn là bị ca ca ghét bỏ.
"Thả ca ca ra đi." Ảnh Thập Nhất nhẹ giọng nói: "Để ta quay về, cũng đừng đến tìm ta nữa.”
Ảnh Thập Nhất chỉ muốn bình thản mà sống, thứ tình cảm bệnh hoạn này không bằng không có thì hơn.
"Ta không thả..." Trịnh Băng cười đến chua xót, "Ta muốn ngày nào cũng thấy huynh, ca ca không yêu Trịnh Băng nữa, vậy để Trịnh Băng yêu ca ca đi."
Hắn tự lừa mình dối người an ủi bản thân, cúi người ôm Ảnh Thập Nhất.
Đột nhiên xung quanh dâng lên sát khí mãnh liệt, Ảnh Thập Nhất cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trịnh Băng cũng cảm nhận được luồng khí tức không thân thiện này, nhưng vẫn là không nhạy cảm bằng ca ca hắn.
Ảnh Thập Nhất sắc mặt đột biến, liều mạng giãy dụa, hét lên: "Muốn chết hay gì hả! Cởi trói cho ta mau! ”
Lời còn chưa dứt, mấy mũi ám tiễn đã rầm rầm phá cửa sổ mà vào, hướng về phía Trịnh Băng mà lao, sát ý nồng nặc.
Bị Ảnh Thập Nhất rống như vậy khiến Trịnh Băng trong chốc lát chỉ biết ngơ ngác chớp mắt, ám tiễn không chút lưu tình kia liền kề sát người.
"Sao còn chưa trốn nữa hả!" Ảnh Thập Nhất mặt trắng bệch.
Y cong eo lại, nâng cơ thể lên, dùng hết sức nắm lấy sợi xích đầu giường vẫn còn trói ở cổ tay.
Y lắc mình một cái, đôi chân thon dài chứa sức lực mạnh mẽ quét qua không trung, khiến mũi tên sắp đâm vào Trịnh Băng bị chặn lại.
Một mũi ám tiễn không tránh khỏi đâm vào đùi Thập Nhất.
Những ám tiễn kia vốn tránh Ảnh Thập Nhất, không ngờ chính y lại tới đỡ cho Trịnh Băng.
Ảnh Thập Nhất đau đến nghiến răng, hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Trịnh Băng: "Cởi trói cho ta nhanh!"
"Ta..." Trịnh Băng kinh ngạc nhìn Ảnh Thập Nhất, nhìn ca ca mà hắn tưởng rằng không có sức phản kháng nên mới mặc bản thân làm loạn.
Hắn thấy rõ mồn một ca ca chắn mũi tên kia vì mình, miệng vết thương vẫn còn đỏ tươi màu máu.
Trong phút chốc, cửa sổ bằng gỗ kia bị phá vỡ đổ rầm, mảnh gỗ văng tung tóe, một thanh niên mặc giáo bào trắng đen, tay cầm song đao màu mực xông vào.
Trịnh Viêm khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt vô cùng tức giận, không nói không rằng lao về phía Trịnh Băng.
Trịnh Băng lăn khỏi chỗ, thuận thế khoác xích hồng bào rơi dưới đất lên, tay rút song đao ra chặn một chiêu chứa lửa giận cực độ của Trịnh Viêm.
Chấn động khiến cánh tay Trịnh Băng hơi tê dại, hắn xoay người tung cước, đá mạnh vào sống đao của Trịnh Viêm hai cái, bức hắn lui lại hai bước.
"Thằng chó khốn nạn kia! Ngươi dám làm ca ca bị thương! Ngươi chưa xong với ta đâu! "Trịnh Băng lao về phía Ảnh Thập Nhất, lo lắng quỳ bên cạnh y, rút ám tiễn ra, bối rối nhấn nơi vết thương đang chảy máu, khóe mắt đỏ lên, không ngừng hít mũi, "Ca ca! Ca có đau không?! ”
Trịnh Viêm cả kinh chạy đến bên cạnh Ảnh Thập Nhất, quỳ xuống cẩn thận mà phức tạp nhìn y.
Ánh mắt hắn tràn đầy hổ thẹn xen lẫn hối hận, dùng tay cởi xích trên cổ tay cho y.
"Ca ca.
Ta không có ý đó, xin lỗi ca ca."Thanh âm Trịnh Viêm có hơi không ổn định, hẳn là đã cực kỳ tức giận, bây giờ hắn đang cố giữ phong độ không thể hiện sự giận dữ ra.
Ảnh Thập Nhất bị hạ Nhuyễn Cốt Tán, vừa rồi lại dùng hết sức nên đã hao hết thể lực.
Y vô lực tựa vào đầu giường, đến sức để nói cũng không còn, mệt mỏi hé mắt nhìn Trịnh Viêm.
Ảnh Thập Nhất cả người là dấu đỏ thân mật, thân dưới không mặc gì, giữa hai chân vẫn còn dịch trắng chưa khô.
Trịnh Viêm hung hăng trừng mắt với Trịnh Băng, dáng vẻ như một khắc sau sẽ một đao chém chết hắn.
Ca ca bị Trịnh Băng ăn vụng rồi.
Ca ca mà hắn ngày đêm nhung nhớ...
Trịnh Viêm đột nhiên ôm ngang Ảnh Thập Nhất.
Hắn vung ống tay áo lên, vô số ám tiễn xuất hiện lao về phía Trịnh Băng.
Trịnh Băng tránh theo bản năng, Trịnh Viêm liền nhân cơ hội ôm Ảnh Thập Nhất lao ra ngoài cửa sổ.
"Trịnh Băng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thứ tà đạo lệch lạc bại hoại ngươi không có tư cách giành ca ca với ta."Trịnh Viêm ôm Ảnh Thập Nhất nhẹ nhàng bước lên phi hoa lạc diệp, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...