Tranh Đoạt Mỹ Nhân


[ Bệnh viện.
Tưởng Thành mang gương mặt bị băng trắng bịt đến kín bưng, chỉ chừa ra một bên mắt lành lặn cùng đôi môi nứt nẻ, ngồi ở sành chờ.
Ai không biết còn nghĩ hắn vừa phẫu thuật thẩm mỹ.
Toàn thân Tưởng Thành đau nhức nhưng hắn không quan tâm mà lo lắng truy cập vào các nhóm chuyên phao tin, cập nhật scandal.
Dạo khắp toàn bộ diễn đàn, sau khi đảm bảo tên của mình không bị bêu rếu cho bàn dân thiên hạ, Tưởng Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Liễm đã giữ đúng lời hứa, không phát tán đoạn clip.
Dù anh là người trực tiếp làm Tưởng Thành trở thành bộ dạng này, hắn cũng không dám oán trách.
Bởi mọi chuyện từ đầu đến cuối đều là hắn tự làm tự chịu.

Đồng ý không chia sẻ đoạn video đó đã là một sự nhượng bộ to lớn cho hắn rồi.
Tưởng Thành không dám nhớ, nhưng cũng chẳng dám quên những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Một cơn ác mộng.
Bỗng, một nam nhân thon gầy xuất hiện trước mặt hắn.
Giật mình, Tưởng Thành ngước bên mắt còn nguyên vẹn lên.
Người này không cao, nhưng đẹp đến câu hồn đoạt phách.

Nước da trắng như bạch ngọc, hàng lông mi cong dài, đôi môi đỏ hồng tự nhiên kéo lên một nụ cười nao lòng.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của y chăm chú quan sát hắn, làm Tưởng Thành vô cùng băn khoăn.
Mỹ nhân này mắt không phải hỏng rồi đấy chứ?
Nếu là diện mạo trước kia thì hắn cực kỳ tự tin, nhưng cái bộ dạng như xác ướp bật nắp, trẻ con gặp thì bật khóc như thế này thì...
Y không kiêng dè ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thành, đưa một túi bánh thơm phức vừa ra lò đến trước mặt hắn, thân thiết nói:

"Mời anh."
Tưởng Thành toát mồ hôi hột, là người Nghiêm Liễm phái đến để hạ độc hắn?
"Xin lỗi, tôi không biết cậu".
Y chu môi tỏ vẻ bất mãn, nhưng trông thập phần đáng yêu.
"Đêm qua anh rõ ràng sống chết hỏi bằng được tên tôi, hiện tại chưa gì đã quên?"
A...
Hắn có hơi á khẩu, đây hóa ra là ân nhân đêm qua vớt cho hắn nửa cái mạng.

Nhưng lời lẽ sao lại mập mờ đầy hàm ý vậy?
"Tôi..."
"Vẫn còn từ chối? Tôi giúp anh một lần, giờ muốn nhờ anh ăn hộ một chút cũng không được?" ]
*
"Emi, Emi!"
"Ha...!Hả?"
Lúc bấy giờ cô nàng mới thanh tỉnh.
"Cậu bị làm sao mà cả ngày nay như người mất hồn thế? Để ý một chút, lát nữa còn phải làm bài kiểm tra nữa."
Người bạn cùng lớp Carlyn cũng tính là khá thân thiết với Emi khẽ nhắc nhở cô nàng.
Emi lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi những suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu.

Tuy nhiên, chung quy lại vẫn là tốn công vô ích, vì chúng không chỉ không biến mất mà còn dày đặc hơn.
Cô nàng trốn trong nhà vệ sinh, chốt cửa, đứng trước gương.
Dù đã sử dụng rất nhiều mỹ phẩm nhằm che giấu, nhưng quầng thâm dưới mắt và khí sắc mệt mỏi của Emi vẫn ngoan cố lộ rõ.
Lần cuối mình chật vật như thế này là bao giờ nhỉ?
Cô nàng tự hỏi.
Có lẽ là khi Daniel muốn kết thúc với mình để theo đuổi Diễm Nhạn Xích.
Emi suy sụp ôm mặt, lửa hận trong lòng bị thổi bùng lên.
Mình không sai, mình không sai, mình không phải là người sai!
Tất cả là tại Diễm Nhạn Xích, là tại y!
Nếu y không cố tình quyến rũ hòng cướp đi Daniel của mình, mình cũng sẽ không bao giờ khiến mọi chuyện đi tới nước đó.
Mình sẽ không bao giờ gián tiếp đẩy Daniel vào nơi kinh khủng đó
Đúng vậy, tất cả là tại Diễm Nhạn Xích.
Cô nàng gượng dậy, móng tay bấu chặt vào tóc.
"...Lát nữa còn phải làm bài kiểm tra nữa."
Phổ thông trung học W ghét nhất là học sinh gian lận.
---------------------
Thầy giáo Quince nhìn một vòng lớp học, không thấy một học sinh nào có dấu hiệu khả nghi thì dường như thả lỏng, ngồi xuống ngáp một cái.
Đúng lúc này, một mảnh giấy bị vo tròn từ phía dưới được ném lên trên, chuẩn xác đáp trúng mặt bàn của một bạn học.
"Thầy ơi, có người ném phao."

"Cả lớp tạm dừng làm bài, thời gian thi sẽ được cộng lại sau!"
Hai người không hẹn mà cùng lúc hô lớn.
"Em ngồi bàn thứ tư, để tôi xem nào...!Diễm Nhạn Xích.

Em ngồi yên tại chỗ để tôi kiểm tra tờ giấy."
Thầy Quince gấp rút đi tới đứng bên cạnh bàn của y, ông nhíu mày mở mảnh giấy.
Là tờ ghi công thức, đây không phải trò đùa.

Có học sinh muốn đổ vạ cho bạn học nam đã lên tiếng kịp thời kia.
Ai chẳng có tính tò mò, một mảnh giấy từ đâu không biết xuất hiện trước mặt, mấy ai là không muốn lật xem?
Tuy nhiên, nếu cậu bạn kia thực sự mở tờ giấy ra, cậu ta sẽ bị buộc tội gian lận thi cử.

Rất may, đó chỉ là nếu.
"Tôi đã nhìn thấy người ném giấy, là một trong những em ngồi ba bàn cuối của dãy này.

Ai là người làm mau đứng dậy nhận tội!"
Đôi mắt diều hâu của thầy Quince quét qua gương mặt của từng đối tượng trong diện tình nghi.
Ngồi ngay sau Diễm Nhạn Xích là James, tiếp đó là Emi, cuối cùng là Tưởng Thành.
"Nếu không ai nhận, toàn bộ bài thi của lớp hôm nay sẽ bị hủy, điểm thi của cả lớp sẽ là số không tròn trĩnh."
Phía dưới bắt đầu có những tiếng xì xầm.
"Chết tiệt, tôi đã mất công học rất vất vả đó."
"Thật không thể hiểu nổi, lớp mình làm gì lục đục đến mức phải gắp lửa bỏ tay người như vậy?"
"Hừ, kẻ làm ra chuyện này còn ai vào đây nữa."
Ánh mắt của mọi người dần dà đổ dồn về phía Emi.
Các bạn học nhìn cô với ánh mắt ai oán đầy ghét bỏ, thậm chí một bạn học còn đứng lên chỉ thẳng mặt cô nàng.
"Thưa thầy, trong lớp không ai là không biết bạn Emi Rossinett có hiềm khích với bạn Diễm Nhạn Xích."
Lần đầu tiên cô nàng cảm thấy sợ hãi đến thế.


Emi siết chặt bàn tay đã đầm đìa mồ hôi của mình, cô mím môi, cả người không nhịn được run rẩy.
Thầy Quince nhìn cô gái vừa đứng lên tố cáo, gật đầu ý nói ngồi xuống, rồi thông báo:
"Tôi sẽ đếm ngược từ 5 đến 1, nếu người đã thực hiện hành vi trên không đứng lên nhận tội, đừng trách vì sao xếp hạng của cả lớp tụt dốc không phanh.
"5".
Emi cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ chỉ là rung cây doạ khỉ.
"4".
"Tôi biết, là cậu."- James xoay đầu, nheo mắt.
"3".
"Tiếng cậu vo tờ giấy rõ mồn một sau tai tôi"- James tiếp tục, không thèm nhìn biểu cảm kinh hoàng của cô nàng.
"2".
Emi ôm mặt, bật khóc.
"Thưa thầy, là em."
Vào khoảnh khắc quyết định, thân ảnh cao lớn của người nọ vững vàng đứng lên.
"Chậc."
"Điên rồi.

Tưởng Thành cậu ta điên thật rồi!"
"Đùa đấy à? Cậu ta nhận tội thay?"
Thầy Quince nhìn Tưởng Thành từ trên xuống dưới, ông gọi một giám thị khác tới trông thi, sau đó dẫn hắn rời đi.
"Các em tiếp tục làm bài, 8 phút giờ giải lao sẽ được dùng để bù.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận