Minh Hoa Dung thản nhiên nói xong liền xoay người rời đi. Dương Đại Đức nghe nàng nói giống như thật, còn nhớ đến ngày hôm qua sau khi Vương thị bị thương, phần ân cần kính nhân của Cố Lão Tam kia, càng nghĩ càng cảm thấy quả thật Phú Quý không giống với mình, không khỏi nổi lên ba phần nghi ngờ, nhưng đứa con mà hắn yêu thương nhiều năm kia lại là con của người khác, đổi với ai cũng không thể lập tức tiếp nhận. Thấy Minh Hoa Dung sắp bỏ đi, không chút nghĩ ngợi liền kêu lên: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, sao ngươi biết Phú Quý không phải con ta?”
Dưới tình thế cấp bách, hắn đã quên hạ giọng. Trong lúc nhất thời, tuy là mỗi người đều cảm thấy bất an, khóc cũng không ngớt, nhưng nghe đến thanh âm này vẫn ngây ngẩn cả người.
Không có một nam nhân nào có thể chịu để mọi người biết mình bị cắm sừng dưới công chúng ồn ào như vậy, huống chi trước đây chuyện này một chút bóng dáng cũng không thấy nhắc đến. Bọn họ đều không biết tại sao Dương Đại Đức lại nói như vậy, không khỏi đều quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Dương Đại Đức vốn có tâm bệnh, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình lóe ra ánh sáng kỳ lạ, làm như trào phúng, lại hình như là thương hại, thấy thế nào đều là cười nhạo hắn bị lừa gạt nhiều năm như vậy.
Hắn không khỏi lửa giận tận trời, vừa tức vừa hận, không kịp suy nghĩ liền la hét muốn nghiêm trị Vương thị, hổn hển nói: “Lí gia, Phú Quý suýt chút nữa hại chết con ngựa mà thiếu gia yêu quý, nếu là dễ dàng buông tha, ngày sau ngài chắc chắn sẽ bị thiếu gia truy cứu trọng phạt! Lí gia, ngài cũng không thể để hắn liên lụy đến tiền đồ! Còn có nương của hắn bình thường hay lén chửi bới đại thiếu gia không ngừng, đối đại tiểu thư cũng là thường xuyên nói xấu! Phú Quý làm như vậy khẳng định là nương của hắn sai khiến! Nhất định ngài phải truy cứu rõ ràng?”
“Đã trúng roi còn không thành thật, câm mồm!”
Gã gia đinh ngại ầm ĩ, hướng miệng vết thương của Dương Đại Đức đạp một cái, làm hắn đến bất tỉnh. Lí quản gia bị tên Dương Đại Đức phản phúc khiến cho tức giận đến tái mét mặt mày: “Hắn nói như vậy, ta sẽ thanh toàn cho hắn —— đem Vương thị cùng thằng nhãi con kia lại đây, quất ba mươi roi! Lúc này mới tính là người một nhà!”
Minh Hoa Dung nhìn thoáng qua Vương thị cùng Phú Quý đang kêu trời kêu đất, trong mắt hiện lên một tia châm chọc. Kiếp trước khi chính mình được nghênh đón, Vương thị vì muốn trốn tránh can hệ, hoa ngôn xảo ngữ* bịa đặt một đống chuyện nào là nàng chọn y lấy thực* không chịu ăn cơm cho nên mới nhỏ gầy không chịu nổi; tính tình không tốt giương oai khắp nơi cho nên mới bị vết thương đầy người. Hiện giờ, đến phiên ả nếm thử tự vị hết đường chối cãi của những lời nói dối ấy!
* hoa ngôn xảo ngữ: nói ngon nói ngọt
*chọn y lấy thực: đại khái là chỉ lo chuyện quần áo mà không màng ăn uống
Chính sự việc nhìn như ngoài ý muốn, kỳ thật là nàng lợi dụng tính cách của mọi người một cách khéo léo, thêm chút dẫn dắt, đem tất cả sự tình dẫn đến phương hướng nàng mong muốn.
Tối hôm qua nàng lặng lẽ đem dược liệu khiến cho gia súc điên cuồng là rễ cây Thông Du trộn lẫn cùng thức ăn trong máng ăn của ngựa, lại cố ý khen ngợi con ngựa của thiếu gia thần tuấn phi phàm trước mặt Phú Quý, gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn. Khi mọi chuyện sắp xong hết thảy, nàng lại ám chỉ Vương thị cùng người khác tư thông mà sinh ra Phú Quý, làm cho bệnh đa nghi của Dương Đại Đức trỗi dậy đem lão bà cùng hài tử đẩy vào tuyệt lộ.
Tuy rằng thường đánh chửi nàng là Vương thị, nhưng Dương Đại Đức không hề ngăn cản cũng là đồng phạm, không nói đến những trò đùa dai liên tục của Phú Quý khiến nàng tổn thương cả đời. Một nhà ba người này, ai cũng đừng mong thoát được! Người thường sẽ vì những gì mình đã làm mà phải trả giá, nếu không làm gì còn có cái gọi là công bằng?
—— Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, kế tiếp, đó chính là đại cừu nhân của mình. Bởi vì một lần hành động này, bản thân được trở lại đế kinh so với kiếp trước sớm hơn nửa năm, cũng không biết những chuyện sau đó sẽ thay đổi như thế nào.
Nghĩ đến những chuyện sắp phải đối mặt khi nhập kinh, ánh mắt Minh Hoa Dung càng tối tăm, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra một ý cười nhợt nhạt.
Gây sức ép nửa ngày, Lí quản gia đem mười mấy người luôn miệng kêu oan đánh thật mạnh sau đó đuổi đi bôi thuốc, lại suốt đêm kêu gọi người đến chuẩn bị. Ngày kế lưu lại vài tên tâm phúc trông coi thôn trang đã không còn mấy người, sai người đem một nhà Dương Đại Đức nhét vào xe ngựa, liền đưa Minh Hoa Dung một đường trở về đế kinh.
Sự việc vội vàng, một đường liền an bài thật là đơn sơ. Lí quản gia chỉ có thể lấy xe ngựa vốn dùng để trở dược liệu cho Minh Hoa Dung ngồi, lại bởi vì lúc này chưa mang theo nha hoàn nên từ thôn trang chọn vài nha đầu thành thật, để trên đường hầu hạ nàng.
Minh Hoa Dung đối với chuyện này cũng không để ý, nhưng khi nàng nhìn đến khuôn mặt thanh tú sạch sẽ của nha hoàn kia, lại lắp bắp kinh hãi: đây không phải là Thanh Ngọc kiếp trước đối với mình trung thành và tận tâm, sau lại bị tên phu quân phụ bạc Trần Giang Hãn của nàng nhìn trúng, nàng bất đắc dĩ, chịu đựng đưa cho đối phương làm thiếp đây hay sao?
Nhớ rõ thời điểm kiếp trước, Thanh Ngọc cùng tuổi với nàng tại thôn trang này, đối với chuyện vị tiểu thư là nàng gặp rủi ro thập phần đồng tình, nàng bị ức hiếp thì yên lặng giúp nàng chia sẻ công việc, hai người có thể nói là bạn cùng chung hoạn nạn. Sau khi nàng được đưa về đế kinh, cũng chỉ dẫn theo một người là Thanh Ngọc. Từ đó về sau Thanh Ngọc vẫn đối với nàng trung thành và tận tâm, không hề hai lòng, thẳng đến khi bị tên sắc quỷ Trần gia nhìn trúng. . . . . .
Xem ra mọi chuyện bên trong đều có cơ duyên, cho dù có chút sự tình không giống với trước kia, nhưng vẫn như trước giúp nàng gặp được người quan trọng.
Gặp lại nha hoàn bị chính mình cô phụ, mặc dù hiện giờ tâm của Minh Hoa Dung đã vững như sắt nhưng cũng cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Sợ nhất thời kích động khiến lộ dấu vết, đơn giản Minh Hoa Dung không nói một lời, còn thản nhiên phân phó Thanh Ngọc theo nàng lên xe ngồi. Nhưng trong lòng nàng lại âm thầm thề, đời này trừ phi là Thanh Ngọc phản bội nàng, nếu không mặc cho ai uy hiếp, nàng cũng sẽ không dẫm vào vết xe đổ năm đó.
Bời vì Thanh Ngọc mới đến thôn trang nên tai họa ngày hôm qua liền không liên lụy đến nàng. Mới đầu nàng còn lo lắng Minh Hoa Dung bị người khác ức hiếp, mà tất cả mọi hạ nhân trong thôn đều liên quan, mọi cách tra tấn nàng. Nhưng sau khi ở chung nửa ngày, nàng thấy tuy rằng Minh Hoa Dung ít nói nhưng cử chỉ thanh tao lịch sự, ánh mắt trầm tĩnh, hoàn toàn phong cách của một tiểu thư, căn bản không có lo lắng nàng hẹp hòi mang thù, lúc này mới yên lòng, đồng thời lại bởi vì đồng tình Minh Hoa Dung cùng yêu quý khí chất của nàng mà hầu hạ càng thêm đắc lực.
Lộ trình từ thôn trang đến đế kinh mất bốn ngày, đoàn người đã đi được ba ngày, sau ngày hôm đó một ngày, không nghĩ tới buổi sáng xuất môn đến một chỗ cầu đã lâu ngày ở chân núi lại thấy nó bị đứt một đoạn.
Chỗ cầu treo gỗ này con đường nhất định phải đi qua để đến đế kinh, không biết tại sao một bên dây buộc lại bị đứt, bên kia tuy rằng vẫn nguyên nhưng cầu đã lảo đảo, chỉ đủ đề người không đeo hành lý gì đi qua. Giống như xe ngựa, lương thực của bọn họ thì căn bản không qua được.
Lại gặp phải chuyện phiền lòng, Lí quản gia một bên hùng hùng hổ hổ, một bên chỉ huy người đi tìm dây thừng, nhanh chóng buộc lại chỗ cầu đứt. Chuyện này không hoàn thành được trong chốc lát, Minh Hoa Dung ở trong xe ngựa đợi đến bực mình, liền xuống xe đi đến hướng trên núi. Thanh Ngọc thấy thế, vội vàng đi theo.
Thời tiết trời đông giá rét, lẽ ra cây cối trên núi phải khô héo mới đúng, nhưng Minh Hoa Dung hướng lên trên đi một đoạn, lại kinh ngạc phát hiện, càng là tới gần đỉnh núi, cỏ cây càng rậm rạp, thậm chí còn có rất nhiều hoa dại nở, cây cỏ hoa tươi đầy đất, làm người khác lầm tưởng là mùa xuân đến sớm.
Minh Hoa Dung đánh giá kỳ cảnh khó thấy được này, lại nghe Thanh Ngọc có chút kinh hoảng nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta xông nhầm vào nơi yêu tinh chiếm cứ, hay là chúng ta quay trở về đi.”
“Làm sao lại có yêu tinh được!” Minh Hoa Dung cười lắc lắc đầu: “Phía trên ngọn núi này chắc là có ôn tuyền, địa mạch nóng bức, khiến cỏ cây phát triển sớm. Chúng ta đi lên nữa nhìn xem, nếu là thực sự có ôn tuyền, nói không chừng còn có thể ngâm chân nghỉ ngơi.”
Triều đại này mặc dù chuyện nam nữ không khắc nghiệt bằng triều trước, nhưng nữ tử ở vùng đồng nội cởi áo tắm rửa vẫn là việc kinh hãi thế tục như trước, cho nên tuy rằng Minh Hoa Dung muốn tắm tại ôn tuyền này trừ bỏ hàn khí, nhưng cũng không thể làm như vậy. Chỉ có thể ngâm chân ở đó là tốt rồi.
Nghe vậy, tâm Thanh Ngọc cũng động, chủ tớ hai người liền tiếp tục hướng đỉnh núi mà đi. Còn chưa tới đỉnh núi, cách một bụi cây rậm rạp thấy có chỗ nhiệt vụ* hầm hập, Thanh Ngọc không khỏi nhướn đôi mày lên vui vẻ nói: “Tiểu thư, đây là ôn tuyền đi? Để ta đỡ tiểu thư đi qua.”
* nhiệt là nóng; vụ là sương; nhiệt vụ ở đây đại khái là khí nóng do ôn tuyền tỏa ra ý.
“Ngươi để ý dưới chân mình là tốt rồi, ta cũng không yếu ớt như vậy.”
Nghe thấy Minh Hoa Dung nói, trong lòng Thanh Ngọc vừa cảm kích lại vừa ấm áp. Nàng từ trước đến nay thành thật, không hợp ý với chuyện nịnh nọt lấy lòng người khác, liền bước vài bước lên phía trước, vi tiểu thư đẩy ra cành lá chặn đường.
Hành động này khiến Minh Hoa Dung hoài niệm mỉm cười: tiểu nha đầu này, đời này cũng là tính tình làm việc theo ý mình. Đời trước bản thân vì cá nhân mà hi sinh nàng, đời này phải đem nàng bảo vệ thật tốt.
Đi đến ôn tuyền, kiểm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Minh Hoa Dung tháo hài, đem chân ngâm vào trong ôn tuyền, thoải mái mà thở dài một tiếng, lập tức hướng Thanh Ngọc vẫy vẫy tay: “Ngươi cũng lại đây đi.”
Thanh ngọc lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Tiểu thư, ta ở nơi này trông chừng là được rồi.”
“Ở đây không có người khác, ngươi lại đây đi.”
Thấy nàng còn muốn cự tuyệt, ánh mắt Minh Hoa Dung nhìn chăm chút, trầm giọng nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, lời ta nói hôm nay vĩnh viễn không nói lần thứ hai: tuy là ngươi vừa đến thôn trang, mọi chuyện của ta có lẽ ngươi đều đã nghe nói. Quả thật là ta không được đối đãi bằng người khác, tuy rằng được gọi là tiểu thư, kì thực ngay cả hạ đẳng nha hoàn cũng không bằng. Lần đến đế kinh này, chờ đợi ta cũng không phải là cái gì vinh hoa phú quý, tương lai gấm vóc, ngược lại hiểm ác hơn trăm ngàn lần so với trước kia. Tính mạng cùng tiền đồ của nha hoàn đều theo chủ tử, chủ tử đắc ý, ngươi liền đắc thế, chủ tử nghèo túng, ngươi liền đê tiện. Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, nếu là không muốn theo ta đến đế kinh, ta liền sai người đưa ngươi trở về, thôn trang tuy rằng nghèo nàn nhưng lại không có tính kế hiểm ác gì, đối với ngươi không hẳn là một nơi không tốt. Nếu ngươi muốn đi theo ta, sau này chỉ có thể trung tâm như một, làm việc theo sự phân phó của ta, chỉ có chúng ta hai người một lòng, mới có thể chống đỡ những đả kích ngấm ngầm hay công khai bên trong phủ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...