Bị lão phu nhân nghi ngờ, Minh Hoa Dung cũng không tranh cãi, chỉ thương tiếc nhìn Hứa ma ma, khẽ thở dài: “Ngươi nhìn áo choàng của Tam muội muội đều có máu thấm vào rồi. Hiện tại trời đang rất lạnh, nước thấm vào rất chậm, nếu không phải ngươi chậm trễ thời gian, thì sao mà vết máu lại bị thấm vào hết đây?”
Kỳ thật, vết máu khô lại so với nước nhanh hơn nhiều, kiếp trước Minh Hoa Dung đã chịu qua không ít lần bị thương, tự nhiên biết rõ then chốt trong đó. Nhưng người ở đây chưa bao giờ nếm qua khổ sở như vậy, nghe vậy đều nhìn về phía áo choàng. Thấy trên đó quả nhiên có vết máu loang lổ, gió thổi khô tạo thành vết màu nâu, trên gấm vóc màu trắng nhìn hết sức chói mắt nên đều tin là thật, ánh mắt hướng nhìn Hứa ma ma đều mang theo vẻ không tốt.
Những năm gần đây Hứa ma ma có thể nói là dưới một người trên rất nhiều người, chưa bao giờ trải qua những việc như thế này? Bản lĩnh nhẫn nhịn không biết đã đi nơi nào mất, không nghĩ ngợi gì mà thốt ra: “Tiểu thư đừng ngậm máu phu người! Cho dù nô tỳ có chậm trễ, cũng không nói là có ý đồ xấu với Tam tiểu thư!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Hứa ma ma hối hận không ngừng, còn chưa kịp dập đầu nhận sai đã nghe lão phu nhân giận quá hóa cười nói: “Tam nha đầu bị cả kinh, ngươi không biết tốt xấu mà đi mời đại phu, ngược lại kì kèo che giấu, chống chế như vậy còn không phải là có ý xấu thì những người khác đều là cực kì lương thiện ! Ta nghe nói mỗi tháng ngươi đều được hai lượng bạc tiền lương, gần như là bằng với số các tiền các tiểu thư dùng. Hay là ngươi muốn hại Tam nha đầu, rồi chiếm lấy số đó?”
Chuyện này thật nực cười nhưng không ai dám cười, trong tĩnh mịch chỉ nghe tiếng dập đầu của Hứa ma ma, liên tiếp cầu xin tha thứ.
Nhưng oán hận của lão phu nhân với Bạch thị đã có từ lâu, hơn nữa Hứa ma ma còn mấy lần phụng mệnh của Bạch thị mà đắc tội với bà, cừu mới hận cũ cùng nhau phát tác, lại là bên có đạo lý, lão phu nhân sao có thể bỏ qua, lúc này phân phó nói: “Trói ả vào chuống ngựa, chờ Tam nha đầu khỏe lại rồi nói sau!”
Trong phủ tuy Bạch phu nhân là đương gia chủ mẫu, nhưng lão gia Minh Thủ Tĩnh rất tôn kính mẫu thân, không bao giờ cãi lời lão phu nhân. Hơn nữa bình thường Hứa ma ma mắt cao hơn đầu, cả vú lấp miệng em, không ít người đều âm thầm ghi hận bà, lúc này thấy bà gặp rủi ro, đều âm thầm vui mừng, không hề có ai ra mặt cầu xin cho bà.
Hứa ma ma liên tục kêu oan, tiếng kêu vang trời. Minh Hoa Dung lo lắng nhìn về phía lão phu nhân, nói: “Tam muội muội còn bệnh, chỉ sợ không chịu được ồn ào.”
Lão phu nhân lập tức nói: “Các ngươi bị gãy tay hết rồi sao, còn không bịt miệng ả ta lại!”
Nghe một tiếng như thế, những người đang giữ chặt Hứa ma ma liền lấy khăn nhét vào miệng bà. Từng đợt mùi tanh bay đến khiến bà suýt ngất xỉu. Nhưng trong lòng bà lại thấy mơ hồ: sao trong nháy mắt mà mọi chuyện hoàn toàn khác so với mình tưởng tượng? Bà là tâm phúc cao cao tại thượng của Bạch phu nhân, sao có thể bị đối đãi như vậy?
Bà không nhịn được giãy dụa quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Minh Hoa Dung lo lắng đứng bên giường, cùng lão phu nhân thân thiết nhìn Minh Sương Nguyệt đang hôn mê, không thèm liếc mắt về phía bà dù chỉ một cái. Tựa hồ người vừa vì dăm ba câu nói của nàng mà bị xử phạt không hề quan trọng, không đáng giá một cái liếc mắt.
—— Đại tiểu thư này, chỉ sợ là một tai họa. . . . . .
Không kịp nghĩ nhiều, Hứa ma ma lòng tràn đầy phẫn hận bị lôi đi.
Như nguyện trút giận lên tâm phúc của Bạch phu nhân, lão phu nhân cảm thấy rất nở mày nở mặt, bước chân cũng nhẹ nhàng vài phần. Tâm không yên nhìn qua Minh Sương Nguyệt, lại dặn dò vài nha hoàn trong viện, không chờ đại phu đến thì Dương ma ma đã đỡ lão phu nhân về phòng. Minh Hoa Dung cũng rời đi với bà luôn, chẳng qua là quay về viện tử của mình.
“Tiểu thư!” Thấy nàng trở về, Thanh Ngọc mừng đến nỗi suýt phát khóc. Từ khi trời tờ mờ sáng Minh Hoa Dung đã bị gọi đi, đến tận trưa mới trở về, Thanh Ngọc chờ đến giờ Ngọ, lo lắng gần như trái tim muốn nhảy lên cổ họng.
Thấy Thanh Ngọc không ngừng hỏi han ân cần, trong lòng Minh Hoa Dung không khỏi sinh ra vài phần ấm áp: ít nhất trên đời này còn có một người là thật tâm thật lòng quan tâm đến mình.
Nàng đem mọi chuyện buổi sáng gặp phải nói đại khái với Thanh Ngọc, mặt của tiểu nha đầu này lập tức trắng bệch: “Nhìn hành hình như vậy rất đáng sợ, lúc trước khi nô tỳ còn ở thôn trang, tận mắt thấy tiểu hài tử cách vách lén đến nha môn xem hành hình, kết quả bị dọa đến khóc một hồi, bệnh nặng thật lâu mới khỏi. Sao phu nhân lại có thể bắt tiểu thư đi xem hình? Thật sự là —— thật sự là ——”
Minh Hoa Dung trào phúng cười: “Đương nhiên là muốn ta bị bệnh một trận, đáng tiếc người sinh bệnh lại là nữ nhi thân sinh của bà ta.”
“Thật đúng là ông trời mở mắt. Đúng rồi, tiểu thư, sao đột nhiên Tam tiểu thư lại chạy đến?” Thanh Ngọc tò mò hỏi.
Minh Hoa Dung chỉ cười không nói. Từ lúc Bạch thị muốn nàng đi xem hành hình, nàng đã quyết ý cùng kéo Minh Sương Nguyệt xuống nước, hương thụ thật tốt “Thâm tình hậu ý” của mẫu thân.
Trong trí nhớ kiếp trước, mặt ngoài Minh Sương Nguyệt tinh thông cầm kì thư họa thuần khiết xuất trần, tự cho là thanh cao, thật ra thì tâm ham hư danh còn nhiều hơn người khác, lòng dạ vô cùng hẹp hòi. Nếu ai đoạt nổi bật của nàng, nàng sẽ trả thù lại rồi hung hăng nhục nhã đối phương một trận.
Kiếp trước Minh Hoa Dung không có tài nghệ gì hơn nàng, sau lại tự tay dệt một tấm gấm, tại tiệc mừng thọ của Bạch mà dâng tặng bà, khiến không ít phu nhân tán thưởng. Minh Sương Nguyệt giả mù sa mưa khen nàng khéo tay, sau hôm đó liền có tin đồn là do nàng mời tú nương dệt hộ, khiến nàng hết đường chối cãi. Lúc đó Minh Hoa Dung tưởng những kẻ tiểu nhân nói linh tinh, đến tận sau khi xuất giá đi lại cùng nhiều gia đình, mới ngẫu nhiên biết, người bịa đặt lời đồn này chính là Minh Sương Nguyệt.
Đối phó với người như vậy, căn bản không cần tốn quá nhiều tâm tư, chỉ cần khoe mẽ một chút là có thể khiến nàng ta mắc bẫy.
Nhìn thấy bóng người, cố ý nói ra lời khoe thời điểm đi qua bên ngoài viện của Minh Sương Nguyệt, Minh Hoa Dung biết nhất định nàng sẽ không cam lòng mà chạy đi tìm mình, đương nhiên cảnh tượng kia đối với nàng quá mức đáng sợ, bị dọa ngất rồi bệnh nặng một trận, chẳng phải là mong muốn của Bạch thị hay sao? Buồn cười hơn là Bạch thị nghìn tính vạn tính cũng không đoán được người trúng bẫy là nữ nhi của mình.
Về phần đẩy trách nhiệm chuyện này lên đầu Hứa ma ma, không phải do Minh Hoa Dung nhất thời hứng khởi. Nàng không lo lắng chút nào rằng Bạch thị sẽ vì Hứa ma ma mà “Lật lại bản án”, dù sao một bên là nữ nhi ruột thịt, còn đang hôn mê bất tỉnh; một bên còn lại dù được sủng ái như thế nào cũng chỉ một nô bộc. Trong lòng Bạch thị, đương nhiên là nữ nhi quan trọng hơn. Thêm nữa, Hứa ma ma bị phạt, còn liên quan đến một người nữa. . . . . .
Trong lúc Minh Hoa Dung đang xuất thần, trù phòng đã đưa đến Ngọ thiện. Thanh Ngọc vội vàng dọn dẹp, để khi đồ ăn còn nóng cho tiểu thư dùng. Minh Hoa Dung muốn nàng ngồi ăn cùng, sau khi nói vài lần, vẻ mặt Thanh Ngọc mới đầy cảm kích mà ngồi xuống.
Đồ ăn hôm nay đơn giản y như tối hôm trước. Chỉ có chút rau xanh, lại nhìn cánh tay nhỏ gầy của mình, Minh Hoa Dung không khỏi nhíu mày. Không phải miệng nàng tham, nhưng thân thể gầy yếu này muốn bồi dưỡng cho tốt thì đương nhiên phải có đồ ăn. Xem ra phải biện pháp cải thiện hiện trạng này một chút.
Nhưng mà trước đo, nàng còn một chuyện phải làm. Lần ăn đau khổ này của Hứa ma ma, đối với người kia mà nói chính là một cơ hội tốt, nếu đoán không nhầm thì hẳn là đối phương muốn xuống tay rồi.
Nghĩ như vậy, Minh Hoa Dung tùy ý ăn vài miếng, rồi buông đũa nói với Thanh Ngọc: “Ta ra ngoài tản bộ tiêu thực, sẽ trở về ngay.” Dứt lời, đi ra phía ngoại viện.
Đương nhiên Thanh Ngọc không có được trí nhớ kiếp trước như Minh Hoa Dung, không biết rõ mọi chỗ trong phủ này. Nếu thời gian nàng ở đây lâu một chút sẽ phát hiện, giờ phút này tiểu thư của nàng đang đi về phía chuồng ngựa.
Mà nơi đó, ngoại trừ có Hứa ma ma đang bị giam giữ thì còn ai đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...