So với Sơn Đông Đạo mà nói, dù chỉ cách một tòa Mộ Sơn, nhưng khí hậu của Hà Tây Đạo tốt hơn rất nhiều. Cho nên điều đặc sắc nhất của núi Mộ Sơn là một núi nhưng lại có hai cảnh sắc. Phía nam núi cây mọc thành rừng, phía bắc núi lại bị bao phủ trong tuyết.
Hà Tây Đạo có nhiều thế gia đại hộ, núi này lại có nhiều cảnh sắc, cho nên khí trời vừa chuyển ấm áp, liền có không ít công tử tiểu thư xuất thân từ thế gia tới du ngoạn. Nếu chơi chưa chán không muốn về nhà sớm, thì ở lại đạo quan giữa sườn núi. Nơi này khá sạch sẽ, có nước ấm, có đồ ăn ngon, thu phí cũng hợp lý. Không giống như một đạo quan, mà giống khách điếm hơn.
Chính vì du khách nhiều, nên đoàn xe oanh oanh yến yến của Hồng Tụ Chiêu lập tức thu hút không ít người vây xem. Nhất là đám hoàn khố thế gia kia, cả đám mở trừng mắt nhìn, bước chân đóng đinh tại chỗ. Nếu không phải có mười tôi tớ bưu hãn bảo vệ đoàn xe Hồng Tụ Chiêu, thì nói không chừng rất nhiều đăng đồ tử đã mon men lại gần rồi.
Dù vậy, vẫn có vài nam tử trẻ tuổi cảm thấy gia thế của mình hiển hách cố ý tới tìm hiểu. Nguyên một đám không có học vấn gì, vẫn giả trang thành một bộ nhã nhặn, giả mù sa mưa làm tư thái. Khiến cho các cô nương Hồng Tụ Chiêu tìm được một việc giải trí, chỉ tay bình phẩm từ đầu tới chân.
Hành động hào phóng như vậy, càng làm cho đám người kia không chịu rời đi.
Về sau Tiểu Đinh Điểm mang theo lời dặn của Tức đại nương tới, mới khiến cho các cô nương này thành thật chút. Nàng nói rằng, nếu bị người bắt cóc tới núi rồi cưỡng hiếp, Tức đại nương sẽ mặc kệ. Lúc này các cô nương mới thu lại tâm tư trở về lều nghỉ ngơi.
Nhìn không thấy mỹ nhân, đám công tử kia liền buồn rầu.
Chính vào lúc này, đám người đang lưu luyến kia chợt phát hiện một cỗ xe ngựa lẻ loi cách lều vải Hồng Tụ Chiêu không xa. Ngồi trên xe là một nam tử trung niên dáng vẻ quê mùa bẩn thỉu, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người tốt.
Nam nhân kia hèn mọn bỉ ổi cũng thôi, ít nhất hắn còn ngồi đàng hoàng trên xe ngựa. Nhưng khiến cho đám công tử văn nhã không thể nhẫn nhịn, chính là có một thiếu niên mặc áo vải màu xanh, dù mặt mày thanh tú, nhưng cử chỉ hèn mọn bỉ ổi không chịu nổi. Lại dám ở trước lều Hồng Tụ Chiêu cởi quần đi tiểu.
Có nhục nhã nhặn, tuyệt đối có nhục nhã nhặn.
Dù quần áo mà thiếu niên đang mặc kia không phải là cẩm ý, nhưng cũng là bộ dáng thư sinh. Ít nhất là một người biết chữ hiểu lễ nghĩa, vì sao có thể làm ra một việc xấu xa như vậy?
Cho nên, lập tức có vài vị công tử chính nghĩa thấy không thể không quản việc này. Ở bên cạnh các cô nương xinh đẹp như tiên thiên lại có một thiếu niên như vậy. Quả thực giống như một đống cứt ở bên hoa bạch liên, sao mà chán ghét.
Bởi vậy, Thôi công tử, một vị công tử có chút danh tiếng ở Tương thành không thể nhịn được nữa. Dẫn theo bốn năm tôi tớ bước nhanh tới, vẻ mặt hung ác.
Đúng lúc Phương Giải đang đi tiểu được một nửa. Nhìn thấy đoàn người hùng hổ đi tới, lập tức hiểu ra chuyện gì, nhịn không được lắc đầu cười cười.
Nhưng nước tiểu mới đi được một nửa, chính đang lúc sướng, sao có thể thu trở về.
- Tiểu tặc xấu xa từ nơi nào đến, sao lại làm ra một việc khiến người ta khinh thường ở nơi sơn cảnh mỹ sắc này? Bên kia chính là những tiên tử đang ở, ngươi ở chỗ nàyở chỗ này đi tiểu, thực nhục nhã nhặn, vô sỉ, bại hoại.
Tới gần Phương Giải bốn năm bước, Thôi công tử dừng lại, lạnh lùng nhìn Phương Giải. Lúc hắn nói xong, thì Phương Giải cũng đái xong. Phương Giải vung vẩy vật kia, cười nói: - Vị công tử này, lẽ nào ngươi chưa từng đi đái?
Thôi công tử vốn đang tức giận, nhìn thấy Phương Giải không để mình vào mắt, vung vẩy cái vật kia, còn thấy vật kia lớn hơn của mình gấp hai, lửa giận càng lên tới đỉnh. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, sao lại lớn như vậy? Quả thực không có thiên lý gì.
- Nói chuyện càng thô tục! Không biết là tên người rừng chui ra từ chỗ nào! Núi Mô Sơn này đâu phải là chỗ ngươi giương oai! Ngoan ngoãn lăn xa một chút. Bản công tử không muốn thấy lại ngươi! Nếu như không nghe lời.
Thôi công tử mới nói một nửa, đã bị Phương Giải cắt đứt: - Nếu như không nghe lời, ngươi liền sai thủ hạ đánh ta thành đầu heo phải không? Vị công tử nàynhìn quần áo của ngươi không phàm, chắc hẳn thân thế cũng không tầm thường. Hơn nữa còn là một người có tài học. Chẳng những tướng mạo nhất phẩm, nhân phẩm tất nhiên cũng nhất phẩm. Một người nho nhã như công tử, sao có thể làm một việc thô lỗ như sai tùy tùng đánh người được?
Lời này khiến cho Thôi công tử khẽ giật mình, trong lòng có vài phần đắc ý.
- Hóa ra ngươi cũng có chút kiến thức, nhìn ra được bản công tử không phải tục nhân. Vậy ngươi còn chờ cái gì nữa? Còn không đi đi, miễn cho đánh bị thương.
Lời này khách khí không ít, rõ ràng mã thí của Phương Giải đã có hiệu quả.
- Nhìn vị công tử này, biết ngay là người chính phái, tại hạ thành tâm kính nể.
Phương Giải nhấc quần lên, buộc lại thắt lưng, ôm quyền nói: - Tại hạ Thương Quốc Hận, từ Hà Đông Đạo du lịch ới đây. Có thể quen biết một vị như công tử, là may mắn của tại hạ. Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?
- Thôi Lược Thương.
- Ai nha, tên công tử có một chữ Thương, tên của tại hạ cũng có một chữ Thương, quả nhiên là duyên phận!
Phương Giải cúi sát lại, nói: - Thật sự khó được, khó được. Vừa nãy công tử phê bình rất đúng, tại hạ thành tâm bái phục. Chỉ là
Biểu lộ thần bí của hắn đã khiến cho Thôi Lược Thương khẽ giật mình, vô ý thức hỏi: - Chỉ là cái gì?
Phương Giải hạ giọng nói: - Công tử làm người đoan chính, không nói cũng được.
- Nói nghe xem, nói một nửa lại ngừng, thật không thoải mái.
- Àicông tử đã muốn biết, vậy thì tại hạ nói ra vậyCông tử, người cẩn thận ngẫm lại xem.
Phương Giải hạ giọng nói: - Bên kia có một đám tiểu mỹ nhân, ở gần như vậy cởi quần đái, chẳng phải là một việc rất sướng?
- Cái gì? Việc nàykhông ổn!
Thôi Lược Thương có chút xấu hổ nói: - Người đọc sách, sao có thể làm việc như vậy
- Thử xem?
Phương Giải cười hắc hắc nói.
- Không được, ta là người đọc sách Thánh Hiền.
- Thử xem?
- Sao có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy?
- Thử xem?
- Truyền ra ngoài, Thôi Lược Thương ta còn mặt mũi nào ở Tương thành nữa?
- Thử xem?
- Áchđược rồi, thử xem, nhưng ngươi đừng nói với ai đấy.
- Yên tâm!
Thôi Lược Thương đỏ mặt, cắn răng lách ra sau xe ngựa, vén quần nhung lên, chuẩn bị hướng phía Hồng Tụ Chiêu vung bãi nước tiểu kích thích nhất từ lúc chào đời tới nay. Cũng trách hắn không tranh khí, vật kia đã cứng ngắc rồi.
Phương Giải cười hắc hắc, nháy mắt ra hiệu cho Đại Khuyển. Đại Khuyển gật đầu, chợt vung roi quất lên mông ngựa. Con ngựa bị đau, chạy nhanh về phía trước.
Đại Khuyển hô to:
- Ai nha, không tốt! ngựa nổi chứng!
Một tiếng hô to này, khiến cho đám người Hồng Tụ Chiêu đều nhìn sang. Chỉ thấy một tiểu tử dung mạo nhã nhặn, chính đang cầm vật gì đó cứng rắn, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi hướng về Hồng Tụ Chiêu bên này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...