Trong mắt Phương Giải, Chu viện trưởng không phải là một thuyết khách hợp cách. Tuy trước uy hiếp sau dùng lợi ích để dụ dỗ coi như không tệ. Nhưng câu đầu tiên, ta sẽ không đùa chết ngươi, đã lộ ra bản chất của ông ta. Vì vậy Phương Giải quyết đoán cự tuyệt điều kiện của lão già này.
Đương nhiên, Chu viện trưởng cũng không đề xuất ra điều kiện nào có tính thực chất.
- Thiếu niên, ngươi nên biết, trước mặt ngươi không còn đường nào khác để đi. Trừ khi ngươi muốn xóa tên khỏi Diễn Vũ Viện ngay ngày đầu tiên. Đương nhiên, mặc dù ngươi bị Diễn Vũ Viện xóa tên, ta cũng có biện pháp nhốt ngươi vào trong một căn phòng bí mật, sau đó cắt ngươi thành mấy trăm khối.
Chu viện trưởng nhún vai, tỏ vẻ ông ta cũng không muốn làm như vậy.
- Mục đích.
Phương Giải trầm mặc một lúc, nói:
- Viện trưởng đại nhân kính mến, nói cho học sinh biết mục đích của ngài. Vừa rồi ngài nói học sinh là người thông minh, cho nên nói dối chưa chắc gạt được học sinh.
- Tò mò thôi.
Chu viện trưởng trả lời.
- Học sinh không thích cái kiểu láu cá.
Phương Giải dùng chính lời của Chu viện trưởng để bắt bẻ.
- Ai nha…sao ngươi vẫn chưa nghĩ thông suốt nhỉ? Căn bản là ngươi không còn con đường nào để cò kè mặc cả. Tiến vào cửa Diễn Vũ Viện, chính là người của Diễn Vũ Viện. Ở trong cái nhà này, không nghe lời ta, là không có đường sống.
Chu viện trưởng vừa uống trà vừa nói.
- Viện trưởng có biết tinh thần thà chết không chịu khuất phục là gì không?
Phương Giải vẻ mặt quyết tuyệt nói.
Phốc một tiếng, Chu viện trưởng phun cả nước trà ra. Ông ta cười ha hả, nói với Phương Giải:
- Ngươi có biết, chỉ có thân thể của ngươi mới có tác dụng với ta. Bất kể là sống hay là chết, đều không khác gì nhau. Nếu ngươi thực sự quyết tâm thà chết không chịu khuất phục, thì có cần ta cung cấp cho đồ tự sát không?
Chu viện trưởng đếm đầu ngón tay:
- Đao thương kiếm kích búa rìu câu, trong Diễn Vũ Viện có đủ cả mười tám binh khí, không thiếu thứ nào. Bạch lăng độc dược cũng có. Nếu ngươi muốn chết một cách thoải mái, ta có thể sai người dùng gối đè ngươi, cho ngươi không hít thở được mà chết. Chết như vậy, đầu lưỡi sẽ không thè ra, coi như bình thản. Tuy thắt cổ cũng không hít thở được mà chết, nhưng chết kiểu đó hơi khó nhìn.
Phương Giải thở dài trong lòng. Tự nhủ, hóa ra vị Chu viện trưởng được người đời kính trọng và ngưỡng mộ, lại có đức hạnh như vậy.
- Được rồi, học sinh không hỏi mục đích nữa. Mà nói cụ thể tới ưu đãi. Để học sinh biết mình có thể được cái gì..
Chu viện trưởng nghĩ một lúc, rồi nói:
- Ngươi không thiếu mỹ nhân, không thiếu tiền. Ta đang nghĩ xem có cái gì có thể đả động được ngươi.
Phương Giải hơi giận nói:
- Là tên khốn kiếp nào nói với ngài học sinh không thiếu mỹ nhân, không thiếu tiền? Điều này thật không nhẫn nhịn được!
- À?
Chu viện trưởng kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, cả hai thứ đó ngươi đều thiếu? Vậy thì tốt rồi. Chính ngươi nói điều kiện đi. Diễn Vũ Viện không thiếu tiền.
- Một trăm vạn lượng.
Phương Giải nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngươi cho ta một trăm vạn lượng, ta cho ngươi nghiên cứu ta nhé?
Chu viện trưởng lườm hắn một cái, hừ lạnh nói:
- Ta cam đoan ngươi vẫn có thành tích tốt ở Diễn Vũ Viện. Kể cả vẫn giữ được danh đầu khi tốt nghiệp. Nếu như vậy, khi rời khỏi Diễn Vũ Viện, ít nhất ngươi cũng được cái chức Tứ Phẩm Lang Tướng. Đây chính là mục tiêu mà rất nhiều người phấn đấu để có được.
Phương Giải nhún vai nói:
- Cuối cùng đàm phán cũng có chút hữu dụng rồi. Ngài nói tiếp đi.
- Về phần tiền nong…Nhìn ngươi không giống như một kẻ tham tiền…
- Học sinh tham tiền!
- Vấn đề này tạm thời để đó.
Chu viện trưởng khoát tay nói:
- Nói về nữ nhân đi. Ta biết bên cạnh ngươi có hai tiểu mỹ nhân, tư sắc xuất chúng. Nếu muốn tìm một người không thua kém hai nàng đó, là một việc không dễ dàng. May mắn…ngươi cảm thấy Khâu Dư giáo thụ như thế nào?
Ông ta nháy mắt hỏi.
Phương Giải không nhịn được bật cười:
- Viện trưởng đại nhân à, ngài thật không thích hợp với việc buôn bán.
- Coi như ta không nói gì.
Chu viện trưởng trừng mắt nhìn hắn:
- Tóm lại không có hại gì cho ngươi.
- Dĩ nhiên triều đình được nhiều lợi hơn đúng không?
Phương Giải thở phào một cái, sau đó đi tới gần, thấp giọng nói:
- Hiện tại học sinh mới biết, triều đình lại kiêng kỵ La Diệu như vậy. Vì một Tả Tiền Vệ Đại tướng quân trấn thủ Nam Cương, có thể nói là dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào. Tuy nhiên, làm sao ngài xác định, học sinh và La Diệu có cùng thể chất? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, khiến cho La Diệu biết được, liệu y có sinh ra tâm tư bất chính với triều đình hay không?
Lúc Phương Giải nói ra lời này, vẻ mặt của Chu viện trưởng vốn đang khinh thường, chuyển sang sững sờ. Sau đó ông ta thở dài nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:
- Ngươi đang ép ta giết người bịt miệng phải không?
…
…
Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu trấn thủ Nam Cương, tuyệt đối là một người đặc thù nhất trong thiên hạ. Nhiều năm trước, y bị đánh nát Khí Hải mà không chết. Ai cũng không ngờ rằng một phế nhân lại quật khởi mạnh mẽ hơn. Dựa vào một cỗ thân thể không có Khí Hải, trở thành một trong những người mạnh nhất đương thời.
Mà tới hiện tại, Phương Giải mới xác định, La Diệu không phải là một cao thủ Cửu Phẩm Thượng đơn giản như vậy. Hắn đã gặp qua vài vị cao thủ Cửu Phẩm có thực lực biến thái. Chẳng hạn như lão già què, chẳng hạn như Trác tiên sinh, chẳng hạn như Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ. Hắc khẳng định những người này đều có tu vị Cửu Phẩm. Nhưng dù vậy, dường như bọn họ đều không mạnh tới mức khiến triều đình phải kiêng kị.
Như vậy đủ thấy La Diệu mạnh như thế nào. Thật khó mà tưởng tượng nổi.
Ít nhất, theo hắn thấy, vị Tả Tiền Vệ Đại tướng quân này chắc còn khủng bố hơn cả mấy người Trác tiên sinh. Hắn từng thấy qua Trác tiên sinh ra tay. Cũng từng thấy qua Hạc Lệ đạo nhân ra tay. Hắn cho rằng hai người kia đã đủ hùng mạnh rồi. Ở bên ngoài quán rượu, Trác tiên sinh dễ dàng khống chế được hơn trăm biên quân tinh nhuệ và đám người Vương Định. Mà Đại Thần Quan áo bào đỏ chỉ ấn ngón tay xuống thôi cũng sụp cả đất. Nếu La Diệu còn biến thái hơn cả hai người đó, thì còn khủng khiếp thế nào?
Để đối phó với người này, thậm chí ngay cả Chu viện trưởng cũng muốn dùng hắn làm vật thí nghiệm.
Phương Giải chợt phát hiện, hóa ra giang sơn Đại Tùy không kiên cố như bề ngoài.
Phải biết rằng Nam Cương, nơi La Diệu khống chế, không phải là nơi giàu có và đông đúc nhất Đại Tùy. Nhưng Ung Châu từng là đô thành của Thương Quốc. Buôn bán phát đạt, đường thủy đường bộ thông thoáng. Hơn nữa, dân chúng vùng Ung Châu không hoàn toàn quy phục và chịu Đại Tùy giáo hóa. Dù sao Thương Quốc bị tiêu diệt không lâu. Cho nên lúc đầu triều đình mới có thể để La Diêu, người có công tiêu diệt Thương Quốc ở lại đó. Ý định khiến những dân chúng Thương Quốc vốn căm thù Đại Tùy phải kinh sợ.
Nhưng chính vì vậy, mà quyền lực trong tay La Diệu rất lớn.
Nam Cương cách rất xa Trường An. Mệnh lệnh của triều đình không thể bằng được quân lệnh của La Diệu. La Diệu ở Nam Cương càng lâu, triều đình càng kiêng kị y. Lại nói tiếp, La Diệu chẳng qua chỉ là một trong mười sáu Vệ Đại tướng quân. Nhưng có thể nói Tả Tiền Vệ của y nắm giữ nhiều binh quyền nhất. Phải trấn thủ Thương Quốc, triều đình không thể không đồng ý tăng thêm binh lính cho La Diệu. Rốt cuộc Tả Tiền Vệ có bao nhiên nhân mã, chỉ sợ ngoại trừ La Diệu ra, không ai rõ ràng lắm.
Người kia, đã từ một vị trọng thần, biến thành tai họa ngầm của triều đình rồi.
Từ lời của Chu viện trưởng, có thể phỏng đoán ra được nhiều chuyện như vậy, Phương Giải thu hoạch không nhỏ. Tuy những thu hoạch này không có chỗ lợi gì với hắn. Nhưng ít nhất giúp hắn hiểu hơn về tình trạng hiện tại của Đại Tùy.
Chu viện trưởng nhìn sắc mặt có chút ngưng trọng của thiếu niên này, không nhịn được khẽ cau mày nói:
- Hiện tại ta mới hiểu ra, vì sao bệ hạ lại đột nhiên đổi ý, biến ngươi thành một kỳ tích. Lúc chưa gặp ngươi, bệ hạ đã viết tên ngươi vào Trữ Tài Lục rồi. Sau khi gặp ngươi, bệ hạ lại tăng thêm bốn trang. Bây giờ nhìn lại, ngươi đúng là một tiểu tử thú vị.
Phương Giải không hiểu những lời này, nhưng hắn hiểu ý của Chu viện trưởng.
Vẻ mặt của Chu viện trưởng cũng thay đổi, không còn kiểu cà lơ cà phất như vừa nãy. Ông ta ngồi thẳng lên, trầm mặc một lúc, mới nghiêm nghị nói với Phương Giải:
- Ngươi đã từng nói ở trước mặt bệ hạ rằng, vinh dự được làm một con dân Đại Tùy. Những lời này, có phải là lời từ phế phủ của ngươi không?
Phương Giải gật đầu. Lúc nói lời này, hắn rất chân thành.
Chu viện trưởng ừ một tiếng, lại trầm mặc một lúc lâu, không nhịn được thở dài:
- Tốt lắm, ta liền nói cho ngươi biết vì sao ta lại cảm thấy hứng thú với thể chất của ngươi. Mà trên thực tế, không liên quan gì tới suy đoán của ngươi. Ta biết từ những lời nói vừa nãy của ta, ngươi đoán ra được rất nhiều. Nhưng ta hy vọng ngươi cứ giữ kín ở trong lòng.
…
…
- Bắt đầu nói từ La Diệu.
Chu viện trưởng uống một ngụm trà, sửa sang lại từ rồi mới nói:
- Ngươi có biết nhiều năm trước La Diệu bị người ta đánh nát Khí Hải. Dựa theo đạo lý dù y không chết cũng là một phế nhân. Nhưng trên thực tế, y vẫn là một trong những cao thủ Cửu Phẩm mạnh nhất thế gian. Lúc diệt Thương Quốc, y dùng tay không xé nát một vị cao thủ đại nội của Thương Quốc. Thể chất quái dị như vậy. Thế nhân đều muốn biết nguyên nhân trong đó.
Ông ta dừng một chút, tiếp tục nói:
- Sở dĩ triều đình tò mò với La Diệu như vậy, sở dĩ bệ hạ tò mò với La Diệu như vậy, ngoại trừ bản thân La Diệu sáng tạo ra kỳ tích, còn có một lý do quan trọng hơn.
- Một người không có Khí Hải còn có thể trở thành cao thủ Cửu Phẩm. Như vậy liệu người không thể tu hành, có thể trở thành cao thủ hay không? Vì câu hỏi này, thậm chí bệ hạ từng đích thân hỏi qua La Diệu, có phải có pháp môn tu hành gì không? Nhưng La Diệu chỉ nói là mình gặp may mắn, chứ không có độc môn bí tịch gì cả. Tuy vậy bệ hạ chưa từ bỏ hy vọng. Bệ hạ luôn luôn nghĩ tới một việc…
Nói xong câu đó, Chu viện trưởng nhìn Phương Giải.
- Học sinh hiểu.
Phương Giải gật đầu nói:
- Bệ hạ nghĩ, nếu người thường có được phương pháp tu hành để trở thành cường nhân như La Diệu. Cho dù không tới được mức ấy. Nhưng có thể khiến cho người thường có thực lực của người tu hành. Như vậy triều đình có thể dựa vào đó tạo ra một đội hùng binh bất bại theo đúng nghĩa. Học sinh không dám tưởng tượng, một đội quân có chục vạn, thậm chí mấy trăm vạn binh lính đều có thực lực vượt trội thì đáng sợ cỡ nào.
Phương Giải từng thấy qua tinh bộ binh của Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn. Vài trăm người này đều có chiến lực của cao thủ Nhị Phẩm. Phương Giải không hề nghi ngờ rằng, nếu ngày đó quả thực xảy ra đánh nhau. Cho dù có lão già què ở đó, thì bọn họ vẫn có khả năng mất mạng.
Chu viện trưởng cười nói:
- Hiện tại ngươi đã biết vì sao ta tới tìm ngươi rồi chứ?
Phương Giải bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì triều đình sẽ không bắt một vị Đại tướng quân Nam Cương về để nghiên cứu. Mà vừa lúc này xuất hiện một tên tiểu quỷ không may mắn có thể chất tương tự với La Diệu. Cho nên, chỉ có thể là học sinh.
Hiện tại Phương Giải rốt cuộc đã hiểu. Vì sao ngày đó bệ hạ liên tục nói ra mấy điềm tốt. Không chỉ vì sự thể hiện xuất sắc của mình, chín môn đều vượt trội như Lý Khiếu. Lúc ấy hắn còn kinh ngạc. Thành tích của mình so với Đại tướng quân Lý Khiếu năm đó, chỉ là hàng nhái mà thôi. Năm môn văn khoa nổi trội, là do bệ hạ ban cho, căn bản là không tính. Một thành tích giả dối như vậy, dựa vào cái gì để so sánh với Lý Khiếu?
Hóa ra, bệ hạ nói điềm tốt, là có tầng ý nghĩa trong đó.
- Ta rất vội.
Chu viện trưởng nói:
- Triều đình sắp động binh rồi. Hơn nữa lần này phải đối mặt với địch nhân rất mạnh. Lúc ngươi rời khỏi Phan Cố, ngươi không có thực lực như bây giờ. Nhưng mới ngắn ngủi nửa năm, ngươi đã có thể thi triển ra hai loại biến hóa của Tứ Tượng, đánh bay Tạ Phù Diêu. Nếu quả thực có thể khám phá ra bí mật cơ thể của ngươi để cho Đại Tùy sử dụng…Thì nửa năm hoặc một năm sau, trên chiến trường sẽ có một đội quân vô địch.
Phương Giải hít sâu một hơi, trầm mặc một lúc, mới hỏi Chu viện trưởng:
- Ngài đảm bảo học sinh sẽ không bị đùa chết chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...