Tranh Bá Thiên Hạ

Phương Hận Thủy chưa từng nghĩ đến hôm nay mình sẽ bị người khác cắt thịt, trong lòng tràn đầy sợ hãi thậm chí còn có thể quên mất đau đớn trên cơ thể. Không thể nghi ngờ chính là, sợ hãi trong lòng còn làm cho y khó chịu hơn so với thân thể đau đớn. Thứ dùng để cắt thịt y chính là yêu đao của chính bản thân y, mà tay người cầm đao kia thoạt nhìn rất hiền lành sao có thể ra tay ác độc như vậy?

Dao găm đặt xuống cánh tay Phương Hận Thủy sau đó nhẹ nhàng khéo léo xoay tròn, một miếng thịt máu me nhày nhụa đã bị cắt xuống. Mà vào lúc này, Phương Hận Thủy đang chìm trong sợ hãi cực độ thậm chí còn nghĩ tới tại sao tăng nhân trẻ tuổi kia lại lựa chọn cánh tay của y để hạ đao, mà không phải là chỗ khác.

Khách quan mà nói, thịt trên mông và đùi càng nhiều hơn một chút.Nhưng nếu cắt trên bắp đùi và mông của y thì không thể đi đường, mà nếu cắt bả vai hoặc là phía sau lưng của y thì rất khó nâng cáng tre.

Đến hạ đao cũng tính đến mục đích này, tim của tăng nhân trẻ tuổi này phải nguội lạnh và bình tĩnh đến cỡ nào.

Khi thịt rời khỏi thân thể của Phương Hận Thủy, y dùng tay kia bịt miệng mình không dám phát ra tiếng kêu rên. Hiện tại y mới hiểu được lời nói trước đó của hai tăng nhân này là thật chứ không phải nói đùa, rốt cục y cũng cảm nhận được cái chết cách mình gần thế nào. Thời điểm còn ở huyện nhỏ, thân là Bộ Đầu y không phải là chưa từng nhìn thấy thi thể. Nhưng cái chết của người khác đối với y mà nói tập mãi đã thành thói quen, mà thời điểm chính mình đối mặt với cái chết, y hiển nhiên là chưa chuẩn bị sẵn sàng.- Ta sẽ không trốn, tuyệt đối sẽ không!

Phương Hận Thủy từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ này, trên trán đã tràn đầy mồ hôi.

- Tốt lắm, đi tìm nước đi. Nếu ngươi không mệt thì có thể tìm một ít thức ăn đến, vì chúng ta đều đã đói bụng rồi.

Trần Nhai thản nhiên phân phó một câu, sau đó mang theo miếng thịt này đến phía trước ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhìn miếng thịt đầy máu kia, nhíu nhíu mày muốn vứt đi.

- Ngươi có biết vì sao ta phải mang một người Tùy như ngươi theo không?Lão tăng hỏi.

Trần Nhai nói:

- Bởi vì y xuất đầu lộ diện tương đối dễ dàng, và khi nào xác định truy binh người Tùy đã chạy đến phía trước, là có thể bỏ qua người vô dụng này, hiện tại chẳng qua y chỉ là một công cụ.

- Không.

Lão tăng mỉm cười nói:

- Thứ ngươi cầm trong tay là cái gì?

- Là thịt người.- Cũng là thức ăn.

Lão tăng giọng điệu lạnh nhạt nói:

- Tại thời điểm đối mặt với nguy cơ, có lẽ ngươi sẽ tìm rất lâu mà không thấy thức ăn. Mang theo một yêu ma còn sống, tối thiểu có thể ăn được rất nhiều ngày.

Những lời này nói ra từ miệng lão tăng mặt mũi hiền lành, đến Trần Nhai cũng sợ tới mức run rẩy một chút. Y chưa từng phát hiện sư tôn là một người lòng dạ ác độc như thế này, ở trong ấn tượng của y, lúc đi đường thấy một con kiến sư tôn cũng dừng bước để con kiến bò đi, sợ sẽ dẫm lên. Nhưng hiện tại, những lời nói thản nhiên phát ra từ miệng sư tôn lại như một thanh dao găm lạnh lùng đâm vào lòng Trần Nhai.


- Đây là... Thịt người.- Không, đây là thịt yêu ma.

- Sư tôn, trước đây ngài đã từng nói, người Tùy này trong lòng chưa sinh ma tính, thì vẫn là người mà không phải yêu ma.

- Thời điểm ngươi cắt miếng thịt này, ma tính cũng đã sinh ra trong lòng y.

Lão tăng nhìn về phương hướng Phương Hận Thủy biến mất nói:

- Nếu ngươi cảm nhận cẩn thận, sẽ cảm giác được sự phẫn nộ và cuồng bạo trong nội tâm người Tùy nhân kia. Nếu có cơ hội, y sẽ không từ thủ đoạn mà giết chết ngươi. Cái này chính là ma tính, thời điểm ngươi cắt thịt của y lần nữa, y sẽ hoàn toàn thành ma.

- Nhưng, nếu đệ tử không cắt thịt của y, có phải y sẽ không nhập ma?- Ta không biết.

Lão tăng lắc đầu nói:

- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ là, người Tùy đều là yêu ma. Cho nên giết người Tùy, thậm chí ăn người Tùy đều là hàng yêu trừ ma. Nếu ngươi buông bỏ chấp niệm trong lòng, mới có thể cảm ngộ được nhiều lương thiên hơn nữa. Nếu trên thế gian không có người Tùy, không có yêu ma, đều là tín đồ của Phật tông ta, thiên hạ sẽ có loại thái bình an lạc như thế nào?

- Đệ tử đã hiểu.

Trần Nhai gật gật đầu, nghĩ lại lời nói của lão tăng phát hiện nó thực có đạo lý. Nếu đệ tử Phật tông đều lấy trừ ma làm nhiệm vụ của mình, vậy thì thế gian này sẽ không có yêu ma Đại Tùy này mọc lan tràn khắp nơi. Mà nếu không có Đại Tùy,thiên hạ của Phật tông, đương nhiên sẽ tràn đầy lương thiện.

- Sư tôn, chúng ta cứ quay về từ từ như vậy, có thể làm trễ chuyện hay không? Không phải ngài đã nói, người Tùy có khả năng sẽ động binh đối với đế quốc sao? Nếu chúng ta quay về nói tin tức này cho Mông ca Đại Hãn, để y chuẩn bị sẵn sàng, vậy thì âm mưu của người Tùy sẽ không thể thực hiện được.

- Bạch hổ của ngươi đâu?

Lão tăng hỏi.

Trần Nhai ngẩn ra, lập tức có chút thất vọng nói:

- Để nó ở bên ngoài thành Trường An, đang ở trong rừng người Tùy. Nhưng trước đó đệ tử không triệu tập đến nó, không biết đã đi nơi nào.- Nó đã trở về.

Lão tăng mỉm cười nói:

- Nên mang tin tức về, ta đã viết giấu ở trên người bạch hổ. Nó biết đường trở về, hơn nữa nhất định là đi nhanh hơn ta với ngươi.


- Sư tôn diệu toán.

Trần Nhai cúi đầu nói.

- Cho nên chúng ta phải đi chậm một chút, bởi vì nếu chúng ta không quay về thì người Tùy đuổi theo chúng ta sẽ cho rằng tin tức không bị tiết lộ. Mà càng nhanh chóng trở về, như vậy thì kế hoạch của người Tùy cũng sẽ thực hiện trước dự định. Để Bạch Hổ trở về truyền tin tức là được, ta và ngươi lưu lại Đại Tùy nhiều hơn mấyngày.

- Sư tôn, đại ma đi về phía tây ngài nói lúc trước, là ai?

- Không biết.

Lão tăng chậm rãi nhắm mắt lại, mặt hướng về phía tây:

- Không cần lo lắng, nếu đến Thích Nguyên sư đệ cũng không ngăn được y, Đại Tự Tại sư huynh sẽ ra tay, nếu Đại Tự Tại sư huynh cũng không ngăn được y, Minh Vương tự nhiên sẽ ra tay. Ta không thể tưởng tượng được, thế gian này còn có ai mà Minh vương không thể trấn áp.

Bên ngoài một dặm, Phương Hận Thủy tìm được một dòng suối nhỏ do dự thật lâu, chung quy không dám chạy trốn. Y biết lấy võ nghệ của chính mình, chạy khôngđược bao xa sẽ lại bị bắt trở về. Mà hiện tại, y ngoại trừ cẩn thận ứng phó với hai tăng nhân này, cũng chỉ có thể chờ truy binh Đại Tùy mau chóng tìm tới.

Lúc nghĩ đến đây, y lặng lẽ xé một miếng vải trên quần áo của mình buộc vào một gốc cây nhỏ bên cạnh dòng suối.

Nếu ta có tu vi cao, nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống hai yêu tăng này!

Y thề.Thời điểm Phương Giải trở lại phủ Tán Kim Hầu sắc trời đã tối, lúc ở trong Khung Lư bệ hạ lại hỏi xuất thân của hắn. Vốn là muốn nói dối một lần nữa, nhưng Phương Giải biết bệ hạ sẽ không thật sự tin tưởng. Dù sao bên cạnh hắn có mấy bảo tiêu tu vi không tầm thường, một con cháu hàn môn không thể có thực lực như vậy.

Phương Giải tự thuật rằng, mình là con của một thương nhân giàu có, phụ thân đến Phan Cố buôn bán nửa đường bị cường đạo giết chết, mà vài bảo tiêu trong nhà hắn đã liều chết cứu hắn ra. Bởi vì lo sợ bị người trả thù, hắn liền gia nhập biên quân Phan Cố. Bởi vậy mới có kỳ tích hai mươi một lần chiến công sau này, mới có kỳ tích cửu môn xuất sắc hiện tại.

Trước khi hắn rời khỏi Khung Lư, Hoàng đế cho hắn một tước vị. Đây không phải là chức quan gì, cũng không phải hiển tước gì, con cháu quý tộc khi sinh ra, không sai biệt lắm đều đã có một tước vị như vậy. Nhưng không thể nghi ngờ, có mộttước vị như vậy, thân phận của Phương Giải đã có sự thay đổi.

Cách rất xa, Phương Giải đã nhìn thấy phủ Tán Kim Hầu giăng đèn kết hoa.

Hắn kinh ngạc một chút, nghĩ đến người thiếu nữ kia gặp phải phiền toái, trong lòng cả kinh. Hắn tưởng trong nội cung đã ban ý chỉ, Ngô Ẩn Ngọc không thể không vào cung cho nên mới phải giăng đèn kết hoa. Cho nên hắn bước nhanh hơn, nhưng đi tới cửa hắn mới phát hiện mình chỉ là sợ bóng sợ gió.

Khung cảnh này, không ngờ là do Tán Kim Hầu đặc biệt sắp xếp để chúc mừng hắn.


Phương Giải không thể không có chút cảm động, Ngô Nhất Đạo là vị quý nhân thứ hai hắn gặp được sau khi đến Trường An, vị thứ nhất là Trác tiên sinh, điềukhông thể phủ nhận là, trợ giúp của Ngô Nhất Đạo đối với hắn là lớn nhất.

Đi vào Hầu phủ, từng tôi tớ đều dùng thái độ chân thành tươi cười tiếp đón hắn. Phương Giải thích loại cảm giác này, khiến hắn có ảo giác mình được về nhà.

Thời điểm đi vào phòng khách, hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ngô Nhất Đạo.

Còn có Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yên, Đại Khuyển, Kỳ Kân, Tửu Sắc Tài, lại không nhìn thấy tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc ngang ngược kia. Phương Giải đoán tiểu nha đầu kia nhất định còn đang giận cha nàng, cho nên cũng không để ý. Tươi cười với mọi ngươi, Phương Giải đần ra trong chốc lát không biết nói câu gì đầu tiên.

- Chúc mừng chúc mừng!Bàn Tử Tửu Sắc Tài chào đón trước, cười ha hả nói:

- Chúc mừng Phương gia, người đệ nhất Đại Tùy trăm năm qua, chuyện vui mừng như vậy, ta không biết tìm từ cát tường gì để chúc nữa.

Phương Giải nhìn y vươn tay ra, xấu hổ gãi tóc nói:

- Vừa mới vào cửa mọi người đều nói chúc mừng, bạc trên người cũng đã phát hết rồi.

Tửu Sắc Tài còn xấu hổ hơn hắn thu tay lại, cười nói, không có gì, không có gì, người một nhà.

Tất cả mọi người đều cười, Ngô Nhất Đạo chỉ chỉ vào cái bàn đã bày đầy rượu và thức ăn nói:

- Đến đây, ngồi xuống, tối hôm nay bất kể thế nào cũng phải uống vài chén. Thứnhất là chúc mừng ngươi được bệ hạ thưởng thức, lấy vị trí đầu tiến vào Diễn Võ Viện. Thứ hai là chúc mừng ta có mắt nhìn người, ở thời điểm ngươi chưa tỏa sáng nhặt được báu vật.

Phương Giải cười ha hả nói:

- Tại sao ta lại cảm thấy hơi chột dạ nhỉ?

- Thật giả dối.

Ngô Nhất Đạo ngồi xuống, tự tay rót cho Phương Giải một chén rượu nói:

- Hôm nay trước khi ăn mừng ngươi đoạt vị trí thứ nhất, có chuyện nhất định phải nói với ngươi... Sáng sớm ngày mai ta sẽ khởi hành, tòa nhà này các ngươi cứ ở. Lúc chiều Ẩn Ngọc đã khởi hành trở về Nhất Khí Quan ở núi Thanh Nhạc, việc này sẽ giao cho các ngươi xử lý.- Ngài phải xuất kinh?

Phương Giải kinh ngạc hỏi.

Ngô Nhất Đạo gật đầu nói:

- Hôm nay bệ hạ tổ chức hoan nghênh ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không đoán được là có ý gì sao?

- Đoán được một chút... Sợ là ít ngày nữa bệ hạ sẽ tuyên bố dụng binh đối ngoại.


- Đúng vậy, cho nên ta phải rời khỏi đế đô.

Ngô Nhất Đạo dừng lại một chút nói:

- Có chuyện đến hiện tại ta nói cho ngươi biết cũng không có quan hệ gì, trướcđây rất lâu bệ hạ đã bắt đầu trù bị việc tây chinh. Vì giấu diếm không cho ai biết, tất cả binh khí giáp trụ lương thảo khí giới chuẩn bị cho tây chinh đều là dùng Hóa Thông Thiên Hạ Hành của ta vận chuyển về Tây Bắc. Không chỉ có thế, tinh binh phân phối đến các nơi cũng đều là dùng đội tàu của Hóa Thông Thiên Hạ Hành của ta chở đi. Nhiều ngày trước Húc Quận Vương Dương Khai cũng đã khởi hành đến Tây Bắc trấn thủ, mà đến lúc này, ông chủ của Hoá Thông Thiên Hạ Hành là ta cũng không thể không khởi hành đến Tây Bắc điều hành.

Phương Giải hơi sửng sốt, giờ mới hiểu được địa vị của Tán Kim Hầu quan trọng bao nhiêu trong lòng bệ hạ, với triều đình. Chuyện trọng yếu như thế, không ngờ bệ hạ lại yên tâm giao cho một thương gia làm. Bởi vậy có thể thấy được, bệ hạ tín nhiệm Ngô Nhất Đạo hơn rất nhiều quan viên trong triều.

- Hiện tại ta mới biết được chính mình đã ôm được một cái chân rất lớn.Phương Giải cảm khái nói:

- Người kiếm bạc cho triều đình, mới là thương nhân lợi hại nhất a.

- Ngu ngốc!

Ngô Nhất Đạo mắng một câu, tựa hồ có chút thất vọng đối với phản ứng của Phương Giải. Nhưng ông ta cũng không tiếp tục đề tài này, mà nói đến chuyện Phương Giải vào Diễn Võ Viện. Phương Giải cũng không để ý đến hàm nghĩa phía sau câu ngu ngốc này của Ngô Nhất Đạo, chính vì hắn không suy nghĩ cẩn thận, cho nên về sau thời điểm biết được chân tướng mới kinh ngạc tột đỉnh. Nếu là ngày bính thường, có lẽ Phương Giải sẽ vì hai chữ ngu ngốc này mà suy nghĩ sâu xa trong chốc lát. Nhưng hôm nay, trong đầu hắn bởi vì vui vẻ mà có chút mơ hồ.

- Về sau ngươi không cần phải lo lắng cái gì nữa, bệ hạ đã dùng một bàn taynâng ngươi lên, cũng sẽ không cho phép người khác dễ dàng phá hủy ngươi, phải biết rằng hiện tại ngươi không chỉ đại biểu cho thí sinh thứ hai của Diễn Võ Viện đạt được cửu môn xuất sắc, mà còn đại biểu cho sự coi trọng của bệ hạ đối với con cháu hàn môn.

- Ta biết.

Phương Giải gật đầu nói.

- Cho nên, ngươi càng không thể để bệ hạ thất vọng.

Giọng điệu của Ngô Nhất Đạo bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:

- Ngươi hẳn là hiểu được, hiện tại ngươi đã đứng rất cao. Bởi vì đứng cao mà có thể tiếp xúc với những người mà trước kia không thể tiếp xúc đến, được người kháctôn kính. Nhưng cũng có thể bởi vì đứng cao, đến khi rơi xuống sẽ ngã chết. Ta có một câu tặng cho ngươi, hy vọng ngươi nhớ kỹ.

- Mời Hầu gia chỉ giáo.

- Bệ hạ nghĩ thế nào.

Ngô Nhất Đạo nói:

- Trước khi làm bất cứ việc hãy ngẫm lại năm chữ này, ngươi sẽ trở nên bình tĩnh tỉnh táo.

- Trận chiến tranh này sẽ không chấm dứt nhanh.

Ngô Nhất Đạo giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.- Ba năm sau... Nếu ngươi chưa chết, thì đó mới thật sự là thời điểm một bước lên trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận