Chỗ cách thành Trường An bảy mươi dặm có một ngôi miếu bị tàn phá, nói là miếu, nhưng cũng không phải là cung phụng Bồ Tát La Hán, càng không phải là Đại Luân Minh Vương, mà là một ngôi miếu thổ địa. Nhưng điều không thể nghi ngờ chính là, chỉ cần là miếu ở Đại Tùy thì đừng hi vọng có hương khói tràn đầy. Thổ địa trong miếu này có lẽ cũng cảm thấy nghẹn uất vô cùng, dưới cơn giận dữ chắc cũng dọn đi rồi. Càng về sau trong thôn có nhà ai không đủ vật liệu xây nhà sẽ hủy đi một chút, cứ thế qua năm rộng tháng dài tòa miếu này chỉ còn bức tường bốn phía đổ nát.
Vương triều trước Đại Tùy ở Trung Nguyên tên là Đại Trịnh, Hoàng tộc Vương thị. Nhưng Vương thị này và Vương thị ở Giang Nam không phải là một, trải qua hơn bốn trăm năm rốt cục cũng sụp đổ. Tuy nhiên Vương thị Đại Trịnh và Đại Tùy bây giờ giống nhau ở một chỗ đó là, hai vương triều này đều không có hứng thú đối với Phật tông.Chỗ bất đồng chính là, Đại Trịnh coi như là vẫn mở ra chỗ hổng cho Phật tông. Có vài tăng nhân từ phương Tây tới truyền giáo, mặc dù không khiến Phật tông phát dương quang đại nhưng miễn cưỡng có thể đứng vững. Sau khi Đại Trịnh diệt vong, Thái Tổ hoàng đế của Đại Tùy hạ chỉ đuổi tăng nhân khỏi quốc gia. Từ đó trở đi, Trung Nguyên rốt cục cũng không có Phật. Nghe nói, sở dĩ Thái Tổ hoàng đế chán ghét tăng nhân như vậy, là vì khi ông ấy khởi binh, người Phật tông từng âm thầm ra tay trợ giúp Vương thị của Đại Trịnh. Dựa vào tính tình cứng rắn, mạnh mẽ của Thái Tổ, sao có thể nhẫn nhịn?
Cho nên mới có truyền thuyết người phật tông tới là có yêu ma hoành hành, bởi vì năm đó thật vất vả mới xây được vài tòa miếu thờ ít ỏi ở Đại Trịnh, tăng nhân đều bị đuổi trở về. Hơi chần chừ một chút, đều bị gậy lớn đánh tới.
Miếu thổ địa này không liên quan gì đến miếu Phật tông, nhưng bởi vì Đại Tùyđuổi phật mà bị liên lụy. Phải biết rằng trăm năm từ khi Thiên Hữu Hoàng đế Dương Dịch lập ra Đại Tùy đến bây giờ, Đại Tùy bị vây trong thời kỳ không có tín ngưỡng tôn giáo. Đạo tông là sau khi Thiên Hữu Hoàng đế lên ngôi mới được tôn sùng, dân chúng Đại Tùy trước đây chỉ tôn sùng duy nhất có Hoàng đế Bệ Hạ.
Đám dân chúng tin tưởng chắc chắn rằng, Hoàng đế Đại Tùy sẽ mang đến cho bọn họ cuộc sống giàu có tốt đẹp.
Mà nhiều Hoàng đế Đại Tùy quả thật đã làm được điều này, đám dân chúng an cư lạc nghiệp. Người giàu có không cuồng ngạo, ngươi nghèo không khom lưng, cuộc sống tốt đẹp như vậy thì đám dân chúng cần gì tôn giáo tín ngưỡng. Mà Phật tông cũng không tìm được cái gì có thể mượn để mê hoặc đám dân chúng bạo động phản đối triều đình, mặc dù thế gian có một chút chuyện bất bình nhưng căn bản không cách nào làm cho lòng đám dân chúng nổi lên sự bất mãn đối với triều đình.Đây là một thời kỳ rất kỳ lạ, đây là một quốc gia rất kỳ lạ.
Trăm năm sau, đến Đại Luân Minh Vương cũng buông tha ý niệm tiếp tục truyền giáo vào Trung Nguyên trong đầu. Đương nhiên, Đại Luân Minh Vương bây giờ và Đại Luân Minh Vương trăm năm trước không phải là một người. Minh vương của Phật tông thay đổi thập phần bí mật, do Minh Vương đời trước tuyển chọn đệ tử, sau đó Minh Vương sẽ mang theo người này tiến vào thánh địa của Phật tông, căn phòng bí mật ở cung vàng điện ngọc trên đỉnh Đại Tuyết Sơn, bảy ngày sau đó, tân Nhâm Minh Vương đi ra khỏi căn phòng bí mật, kế thừa y bát, di thể của Minh Vương đời trước được tồn lưu trong mật thất.
Tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nhìn thấy thi thể của Minh Vương đời trước.Bất kể tu vi trước đó của Tân Minh vương tiếp nhận chức vụ có cao thâm hay không, sau khi được kế thừa liền trở thành người đệ nhất đương thời. Trong bảy ngày làm thế nào có thể khiến một người bình thường trở thành người có tu vi mạnh nhất Phật tông, ngoại trừ Minh vương thì không ai biết được.
Rất nhiều người đều phỏng đoán, Phật tông nhất định có một môn diệu pháp truyền công. Trước khi lão Minh vương chết, đem tu vi suốt đời truyền cho tân Minh Vương.
Miếu thổ địa đã bị tàn phá đến mức lung lay sắp đổ, mặc dù vách tường còn sót lại ở bốn phía cũng đã sụp đổ không ít. Không thể che gió cũng không thể che mưa, nếu không phải hài tử trong thôn ngẫu nhiên tới đây tìm dế mèn để chơi đùa thì căn bản không có ai đến nơi này. Ở một chỗ cạnh góc tường, có một lão tăng mặc áo tăng bằng vải xám, buông nam tử trẻ tuổi đang ôm trong ngực ra, sau khi nhìn nhìn vếtthương trên người y khẽ nhíu mày, niệm một câu Minh vương từ bi.
Lão lấy ra từ trong ngực một cái bình ngọc, đổ ra một viên đan dược lục sắc. Cậy mở miệng nam tử trẻ tuổi kia đem viên thuốc nhét vào, sau đó tìm chút nước mưa sót lại trong ngôi miếu đổ nát đút cho nam tử trẻ tuổi kia uống vài ngụm. Mưa đã mấy ngày trước đây, nước đã có chút mùi hôi thối, nhưng lão tăng kia dường như cũng không thèm để ý. Sau khi cho nam tử trẻ tuổi kia uống vài ngụm thì chính mình cũng uống một chút.
Uống nước xong, lão liền khoanh chân ngồi ở một chỗ sạch sẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không biết qua bao lâu, nam tử trẻ tuổi đang hôn mê kia bỗng nhiên ho khan vài tiếng, từ trong miệng phun ra một ít máu đen, ngực phập phồng vô cùngkịch liệt.
Lão tăng chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía y, chỉ thấy một đầu tóc đen mượt của nam tử kia giống như tuyết rơi trên mặt đất. Không bao lâu, trên đầu y đã không nhìn thấy một sợi tóc nào.
Lão tăng đợi tóc nam tử trẻ tuổi kia rụng hết, không thấy y hộc máu nữa không kìm nổi khẽ gật đầu. Lão đứng dậy đi qua, giúp nam tử trẻ tuổi kia ngồi xuống. Vạch quần áo rách nát trên người y ra xem, những vết thương dày đặc trên người nam tử trẻ tuổi kia không ngờ đã kết vảy.
Cũng không biết đan dược lúc trước của lão tăng là gì, thậm chí còn có thần hiệu này.Lại một lát sau, tăng nhân trẻ tuổi chậm rãi tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy lão tăng mặt mũi hiền lành đang chăm chú nhìn mình, y vội vàng đứng lên quỳ xuống dập đầu.
- Đệ tử vô năng, xin sư tôn trách phạt.
Lão tăng khoanh chân ngồi dưới đất, mìm cười nói với Trần Nhai:
- Trước khi đến Đại Tùy, ta đã đoán được ngươi sẽ gặp phải một kiếp nạn. Nếu như qua được kiếp nạn này, đối với tu vi của ngươi mà nói cũng là một chuyện tốt.- Nếu không có sư tôn, đệ tử sớm đã chết rồi.
Trần Nhai cúi đầu nói.
- Cái tên si nhân nhà ngươi, ta là sư phụ ngươi, ngươi là đệ tử của ta, không giúp ngươi qua khỏi kiếp nạn thì ai giúp ngươi? Thời điểm ngươi rời khỏi Đại Tuyết Sơn, ta đã tặng ngươi một viên Tu Di Đan, chính là dự đoán được ngươi sẽ gặp trận huyết quang này. Đáng tiếc tên si nhân nhà ngươi chấp niệm quá nặng, không ngờ lại đem Tu Di đan làm thành sát khí. Đã không đẩy lùi được quân địch, ngược lại suýt chết. Vừa rồi còn phải khiến ta dùng một viên Bồ Đề đan để cứu tính mạng của ngươi, đây mới là chỗ ta bất mãn.
- Đệ tử biết sai rồi.Trần Nhai cảm thán nói:
- Đệ tử khinh thường người Tùy, mới có thất bại hôm nay.
- Có thể biết được mình phạm sai lầm và tự suy xét lại, đây là trưởng thành, cũng không uổng công ngươi tới Đại Tùy chuyến này.
- Sư tôn, tại sao ngài lại đến Trường An?
Trần Nhai tò mò hỏi.
- Trước khi ngươi đi ta đã nói với ngươi, tây phương đại thiên địa tịnh thổ, đông phương yêu ma hoành sinh địa, đừng tưởng rằng tu vi của mình không tầm thường thì không đem yêu ma để vào mắt. Tu vi của ngươi còn ngắn ngủi, không biết Trung Nguyên xuất hiện bao nhiêu đại ma đến Minh vương cũng phải chú ý. Mười một nămtrươc, có một tên xuất phát từ thành Trường An của Đại Tùy đi một đường đến phương tây làm ma đầu, tiến vào tây phương Đại Thiên Địa Niết bàn. Minh vương phát hiện, phái đệ tử đi hàng ma.
- Ai ngờ ma đầu kia có tu vi cực cao đã liên tiếp giết chết vài vị La Hán, vả lại bên cạnh y cũng không thiếu tùy tùng đều là hạng người có tu vi không tầm thường. Minh Vương thấy nhiều đệ tử hi sinh vì nước, liền phái sư huynh của ta là Đại Tự Tại Thiên tôn và sư đệ Linh Bảo Thiên Tôn xuống núi nghênh địch. Linh Bảo đại chiến với ma đầu kia, không địch lại được. Đại Tự Tại sư huynh tự mình ra tay, nhưng cũng không thể ngăn được ma đầu kia tiếp bước về phía tây.Tây phương Đại thiên địa Niết bàn bởi vì có yêu ma này đến nên sinh linh lầm than, Minh vương tự mình xuống núi, phát kim cương nộ, lúc này mới trấn áp được ma đầu kia.
- Mười một năm trước, chuyện yêu ma phía tây xâm lược bị giữ kín. Không đểcho đệ tử thế nhân biết, ngươi biết tại sao không?
- Đệ tử ngu dốt.
- Nếu chuyện này bị người khác biết, địa vị của Phật tông sẽ bị dao động. Trong thiên hạ, ngoại trừ người Tùy ra thì đều thờ phụng Minh vương, đệ tử Phật tông cũng được, tục nhân thế gian cũng được, đều biết tu vi của Minh vương là thiên hạ vô song, nhưng trong trận chiến ấy... Không ngờ Minh vương lại bị thương.
- A?!
Trần Nhai ngẩng đầu mạnh, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
- Người đó là ai?!Y kinh ngạc hỏi.
- Chỉ biết là người trong hoàng tộc Đại Tùy.
Lão tăng thở dài:
- Nếu như chuyện này bị các đệ tử biết, tất nhiên sẽ không thể nào chịu được. Minh vương có trí tuệ lớn, nếu chuyện này lộ ra ngoài, người phàm tục và đệ tử Phật tông thờ phụng Minh vương chắc chắn sẽ đại nộ phạt Tùy. Tuy rằng người Tùy đều là yêu ma, làm sao có thể e ngại chiến tranh? Một khi khai chiến, chắc chắn sinh linh lầm than. Cũng không biết sẽ có bao nhiêu người chết, hủy đi bao nhiêu núi sông. Nếu ma đầu kia đã bị trấn áp, Minh vương liền quyết định đem chuyện này giấu kín.
- Chuyện đó và việc sư tôn ngài từ xa tới Trung Nguyên có liên quan gì?Trần Nhai hỏi.
Lão tăng trầm mặc một hồi, chậm rãi lắc đầu nói:
- Tại lúc ngươi đến Đại Tùy không lâu, lại có một ma đầu đi về phía tây rồi.
- A!
Trần Nhan bị những chuyện lão tăng nói ra làm cho chấn động liên tiếp, cảm giác trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng:
- Nhưng... Nhưng cũng hung hãn như ma đầu mười một năm trước sao?
- Mặc dù không bằng, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Lão tăng nói:- Mười một năm trước Minh vương đã bế quan không ra ngoài, Thích Nguyên sư đệ của Giới Luật Viện mang Kim Thân tăng binh xuống khỏi Đại Tuyết Sơn nghênh địch. Đại Tự Tại sư huynh e sợ người Tùy còn có hậu viện, cho nên để cho ta đến Trung Nguyên xem xét. Dù sao mười một năm trước lúc đại ma đi về phía tây mang theo trên trăm tùy tùng, mà lần này, ma đầu này chi đem theo một người, vô cùng kỳ quái. Đại Tự Tại sư huynh lo lắng người Tùy còn có hậu chiêu, cho nên phái ta tới. Vốn định âm thầm xem xét, rồi mang ngươi trở về, nhưng không tưởng tượng được trong đám người Tùy vẫn còn chứa nhiều cao thủ, đến ta cũng không thể không kinh ngạc về sức mạnh của người Tùy.
- Sư tôn, chúng ta cứ thế này quay về Đại Tuyết Sơn sao?
- Ừ, đương nhiên là phải trở về.- Nhưng...
Trần Nhai dừng lại một chút, muốn nói lại thôi.
Lão tăng giọng điệu lạnh nhạt nói:
- Nhưng ngươi không cam lòng, đúng không? Ngươi tới đây vốn là để giết Phương Giải, nhưng lại suýt nữa chết ở chỗ này. Nếu không giết được hắn, trong lòng ngươi không thể bình thản, đúng hay không?
- Vâng!
Trần Nhai cúi đầu nói:
- Minh vương từng nói, nếu trong lòng đệ tử có hạt bụi. Không thể loại trừ hạt bụi này, chung quy vẫn không thể viên mãn. Đệ tử tu hành nhiều năm nhưng khôngbiết hạt bụi trong lòng là vật gì, sau khi tới Đại Tùy vốn tưởng hạt bụi này là sợ hãi cường địch, nhưng trải qua khó khăn đệ tử mới ngộ đạo, hạt bụi trong lòng đệ tử chính là Phương Giải kia chứ không phải đạo nhân của Đạo tông, nếu không giệt trừ hắn, trong lòng không thể bình yên.
- Si nhân.
Lão tăng lắc đầu thở dài:
- Vốn tưởng rằng trải qua khó khăn này ngươi có thể hiểu được giáo hối của Minh Vương, ai ngờ lại càng lún càng sâu.
- Xin sư tôn giải hoặc.
Trần Nhai quỳ gối, lấy đầu chạm đất chân thành nói:- Đệ tử ngu dốt, không thể lĩnh hội diệu pháp trong chân ngôn của Minh vương.
Lão tăng thương tiếc nhìn Trần Nhai một cái nói:
- Ngươi là đệ tử thông minh nhất của ta, ta vốn tưởng rằng không cần dạy ngươi cái gì ngươi cũng có thể lĩnh hội thông suốt. Hiện tại xem ra, người càng thông minh ngược lại càng dễ không tìm được phương hướng. Hạt bụi trong lòng ngươi, không phải bất cứ địch nhân nào, mà là chính ngươi.
- Chính đệ tử?
Trần Nhai ngơ ngác một chút nói:
- Đệ tử không hiểu.
- Ngươi luôn cảm thấy mình có thể viên mãn, liền vội vàng với tới viên mãn.Đây mới là hạt bụi trong lòng ngươi, tự ngươi thấy mình còn trẻ đã tu hành nên tự đánh giá mình rất cao, ta không chỉ điểm cho ngươi là sai lầm của ta. Hôm nay đã nói và ngươi có biết, hạt bụi của ngươi, chính là chấp niệm của ngươi. Khi ngươi không hề chấp niệm về viên mãn, thì mới có thể viên mãn.
- Chấp niệm?
Trần Nhai trầm mặc một hồi lâu, lại bái phục nói:
- Đệ tử đã hiểu.
- Không... Ngươi vẫn chưa hiểu.
Lão tăng mỉm cười nói:
- Nếu ngươi hiểu được, thì sẽ không nói mình hiểu. Phật hiệu ảo diệu, muốn hiểulà có thể hiểu hay sao?
Đúng lúc này, lão tăng chỉ chỉ bên ngoài nói:
- Đó là cái gì?
Trần Nhai nhìn thoáng qua bên ngoài, nhìn thấy xa xa có người đang đi tới phía này. Trên lưng có một cái bao, trong tay còn cầm một cây gậy gỗ làm gậy chống, hiển nhiên là lặn lội đường xa mà đến.
- Đó là người Tùy.
Trần Nhai nói.- Sai rồi.
Lão tăng thản nhiên nói:
- Đó là yêu ma, túi da của người Tùy có người, nhưng trong túi da đều là ma quỷ.
Lão nhìn ra bên ngoài lại hỏi:
- Đó là cái gì?
- Đó là yêu ma.
- Sai rồi.
- A? Tại sao đệ tử lại sai nữa?- Y là người Tùy, ma tính chưa sinh. Trước khi có ma tính, y vẫn là người.
- Đệ tử không hiểu.
- Không hiểu là tốt rồi, đã hiểu mới là không hiểu.
Lão tăng đứng dậy, hướng mặt ra ngoài nhìn người đang đi tới một chút nói. Thân thể người này run lên, lập tức ngã xuống.
- Đưa hắn đến đây, chúng ta khởi hành.
- Vì sao phải mang hắn đến?
- Ngươi có đói bụng không?Lão tăng đột nhiên hỏi một câu như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...