Sau khi thức dậy Phương Giải viết mấy phong thư giao cho người hầu ở phủ Tán Kim Hầu, để bọn họ gửi ra ngoài giúp, một phong đưa cho Ngu Khiếu, một phong gửi cho Bùi Sơ Hành. Dù sao đã đồng ý đến thăm hỏi họ, nhưng bởi vì hôn mê mà thất ước cũng phải giải thích một chút. Phong thư thứ ba rất ngắn, chỉ viết một cái một địa chỉ, giao cho người hầu đưa đến cho Tạ Phù Diêu, còn có hai phong thư đưa cho Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao, sau đó hắn thay một bộ quần áo thoáng mát đi ra khỏi phủ Tán Kim Hầu.
Thời điểm ra khỏi cửa phòng, Phương Giải bị ánh mặt trời chiếu vào mắt, mất một lúc thích ứng rồi mới mở mắt ra. Hai ngày này mê man, thật không thoải mái gì, xương cốt như lỏng ra.
Thời điểm mới đi đến cửa viện, tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc từ phía sau đuổi theo,lắc lắc vòng eo đã đủ mê người sa sầm mặt hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu!
Phương Giải cười nói:
- Đi giải sầu.
- Mang ta đi cùng!
Ngô Ẩn Ngọc hất hàm nói.
- Vì sao? Người ta đi gặp đều là nam nhân.
- Đi gặp người nào ta mặc kệ, nhưng ngươi nhất định phải mang ta theo!- Lý do?
- Không có lý do.
- Gặp người nào cũng phải mang ngươi theo?
- Nhất định!
- Chúng ta muốn đến thanh lâu.
- Ngươi... Vô sỉ...
- Có đi nữa không?- Vì sao lại không đi!
Ngô Ẩn Ngọc dậm chân, giả bộ tự tin nói:
- Không phải chỉ là thanh lâu thôi sao, ta cũng không phải là không biết.
Nàng ưỡn ưỡn bộ ngực no đủ, lấy ra dũng khí của mình. Đối với loại hành vi này Phương Giải tự nhiên rất thích, hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất kia, thậm chí còn lè lưỡi liếm liếm môi. Mặt Ngô Ẩn Ngọc đỏ lên, theo bản năng lùi về sau mấy bước lấy hai tay ôm ngực.
- Ngươi... Còn nhìn nữa, ta sai người khoét mắt của ngươi.
- Sợ nhỉ.Phương Giải nhún vai, xoay người hướng của lớn rời đi. Ngô Ẩn Ngọc cắn chặt răng nhìn theo bóng lưng vô lại kia, dậm chân một cái chạy đuổi theo.
- Không sợ ta đem ngươi bán vào thanh lâu sao?
Phương Giải vừa đi vừa nói.
Ngô Ẩn Ngọc bĩu môi nói:
- Dù cho ngươi có lá gan đó, liệu ngươi có bán được không? Tên ngốc cũng biết, vài tòa thanh lâu lớn nhất thành Trường An đều là sản nghiệp của cha ta. Nếu mang ta đi bán, ngay lập tức sẽ có người đem ngươi chặt thành thịt nát ném xuống sông cho rùa ăn.
- A?Phương Giải bị những lời này khơi dậy hứng thú:
- Hóa ra cha ngươi mới là tú bà lớn nhất thành Trường An, ngươi nói cho ta biết tòa thanh lâu nào là ông ấy mở, lần sau khi ta đến có thể ưu đãi hay không?
- Đi chết đi!
Ngô Ẩn Ngọc một cước đá về phía Phương Giải, Phương Giải nhảy tránh ra. Ngô Ẩn Ngọc đá không trúng, giơ nắm tay đuổi theo, Phương Giải cười cười, vung tay vung chân. Ngô Ẩn Ngọc tức giận dùng sức đuổi theo ở phía sau, làn váy hất lên, lộ ra hai bắp chân trắng như tuyết. Phương Giải vừa chạy vừa quay đầu lại cười, nha đầu kia càng không phục chạy càng lúc càng nhanh. Nàng chạy càng nhanh, đồ vật này nọ xinh đẹp Phương Giải nhìn thấy càng nhiều.
Lúc ra đến cửa Phương Giải bỗng nhiên dừng chân, Ngô Ẩn Ngọc không kịpdừng bước lập tức va vào phía sau lưng hắn.
- Cho ngươi chạy! Cho ngươi chay!
Tiểu nha đầu không ngừng quơ nắm tay nện vào sau lưng Phương Giải, hoàn toàn không chú ý tới Tán Kim Hầu và Bàn Tử Tửu Sắc Tài đang định đi vào nhà.
- Tham kiến Hầu gia.
Phương Giải chịu đựng bị đánh sau lưng cúi người thi lễ. Ngô Nhất Đạo nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Ngô Ẩn Ngọc lúc này mới chú ý tới cha nàng đã trở lại, mặt đỏ lên, lui qua một bên giả bộ cái gì cũng chưa phát sinh.
- Kỳ thi của tiểu thư không tồi.Tửu Sắc Tài thấy không khí có chút xấu hổ, cười hì hì rồi lại nói:
- Chín môn thi, ba môn trung hạ, bốn môn trung thượng, một môn xuất sắc.
Phương Giải đếm trên đầu ngón tay tính đi tính lại:
- Vẫn còn thiếu một môn phải không?
Ngô Ẩn Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lúc này Phương Giải mới nhớ tới cuộc tỷ thí cuối cùng Ngô đại tiểu thư không tham gia. Tuy nhiên lại nói tiếp, nàng không tham gia cuộc tỷ thí cuối cùng có lẽ là lựa chọn sáng suốt.
Hắn cười cười xấu hổ, chỉ vào cái mũi của mình hỏi:
- Ta thì sao?
Ngô Nhất Đạo lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên cái trán nhẵn mịn của Ngô ẨnNgọc, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Giải một cái hừ lạnh nói:
- Xem ra ngươi phải chuyển khỏi nhà ta rồi.
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
Bàn Tử Tửu Sắc Tài cười cười nói:
- Bởi vì bây giờ giá trị của người tăng cao, cho nên tiền thuê nhà tăng lên.
- Rốt cuộc ta thi được bao nhiêu?
Phương Giải truy vấn.Ngô Nhất Đạo dứt khoát không để ý tới hắn, lôi kéo tay Ngô Ẩn Ngọc nói:
- Tuy rằng kỳ thì của con không tồi, nhưng ta và con còn phải thương lượng một chút. Lúc sáng nay thời điểm ta đi gặp Tiêu chân nhân có nhắc tới, ông ấy cho con quay lại Nhất Khí Quan tĩnh tu. Ta đã sắp xếp xe ngựa xong xuôi, sáng sớm mai con sẽ đi. Nghĩ xem muốn cái gì, ta nhất định cho mang theo.
- Đây là thương lượng với con sao?
Ngô Ẩn Ngọc biến sắc, giãy ra khỏi tay Ngô Nhất Đạo nhanh chân chạy vào gian phòng của mình. Phương Giải ngẩn ra, há miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì. Bàn Tử Tửu Sắc Tài kéo hắn một phen, lắc đầu ra hiệu không cần quản. Ngô Nhất Đạo không để ý tới Phương Giải, đuổi theo hướng viện của Ngô Ẩn Ngọc. Nhìn hai người một chạy một đuổi theo, không biết tại sao trong lòng Phương Giải lại cảm thấy có chút hâm mộ.- Đã xảy ra chuyện gì?
Phương Giải hỏi.
Bản Tử Tửu Sắc Tài thở dài, trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi Phương Giải:
- Tiểu thư nhà ta xinh đẹp không?
Phương Giải gật đầu nói:
- Tuy rằng vẫn chưa dứt sữa, nhưng không thể phủ nhận là rất được.
- Bệ hạ cũng nói như vậy.
Bàn Tử buồn rầu lắc đầu nói:
- Ngươi nói xinh đẹp, bệ hạ cũng nói xinh đẹp, tất cả mọi người nói xinh đẹp, vìvậy tiểu thư nhà ta đương nhiên là cực xinh đẹp đấy. Thời điểm nhìn thấy ngươi và tiểu thư truy đuổi, có một cỗ khí thanh xuân phả vào mặt... Ách, ý ta là hai người các ngươi tuổi xấp xỉ nhau, cho nên thoạt nhìn không có gì không ổn. Nhưng bệ hạ... Đã hơn bốn mươi tuổi rồi...
Phương Giải bỗng nhiên rõ ràng, sau đó trong lòng như bị cái gì chặn lại.
- Rõ rồi.
Hắn nói.
Tửu Sắc Tài bất đắc dĩ thở dài nói:
- Bây giờ nơi có thể khiến tiểu thư yên ổn lớn lên vài năm, dường như chỉ có Nhất Khí Quan ở núi Thanh Nhạc.- Nhưng vài năm sau nữa thì sao?
Phương Giải hỏi.
- Ai biết?
Tửu Sắc Tài nhún vai, đi vào trong. Sau khi bóng dang mập mạp tròn vo của Tửu Sắc Tài biến mất, Phương Giải mới nhớ ra y vẫn chưa nói điểm thi của mình. Nếu như đã yết bảng, ngược lại Phương Giải đã không nóng lòng rồi. Hắn sửa sang lại quần áo một chút, hướng Nam Thành đi đến.Tiểu điếm Tạ Phù Diêu nhắc tới kia ở một chỗ cách cửa vào thành không xa, Phương Giải mất một phen khí lực mới tìm được. Chờ lúc hắn đến đây, Tạ Phù Diêu đã đang đợi hắn. Trên bàn còn rất sạch sẽ, ngoại trừ một bình trà thì không có cái gì. Hiển nhiên, công tử xuất thân danh môn này rất biết tôn trọng người khác, Phương Giải bọn họ chưa đến sẽ không gọi món ăn.
- Lần trước ngươi nói nơi này có cái gì ăn ngon vậy?
Phương Giải ngồi lên ghế sau đó hỏi.
- Thịt chó.
Tạ Phù Diêu tiếp đón tiểu nhị lại đây thêm trà, chỉ chỉ cái nồi sắt lớn bốc hơi nóng ở cửa sau nói:- Thời điểm lần đầu tiên ta đến thành Trường An, gia phụ đã đưa ta đến nơi này nếm thử một lần. Từ đó vẫn nhớ mãi không quên, dù có ăn nhiều sơn hào hải vị hơn nữa cũng không bằng bát thịt chó hầm cách thủy nóng hầm hập ăn với bánh mỳ.
Phương Giải muốn nói ngươi thật ti tiện, nhưng bởi vì quan hệ còn chưa thân thuộc đến mức như vậy nên đem lời nói nuốt trở vào. Hai người nói chuyện một lát, Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao đã dắt tay nhau đến. Hai người vừa vào cửa liền hỏi Phương Giải thế nào, vết thương có tốt lên chút nào không. Phương Giải cười chỉ vào cái nồi sắt lớn nói hiện tại ta cường tráng có thể một mình xử lý nó.
Trương Cuồng thấy hắn không sao, nói đùa:
- Ngươi nói là cái nồi này sao?
Bởi vì ngày đó sau khi Phương Giải bị lão tăng kia bắt đi, Tạ Phù Diêu cũngkhông kịp để ý kẻ thù có tu vi cao hay không liền trực tiếp đuổi theo. Cho nên ấn tượng của Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao đối với y đã thay đổi rất nhiều, giao tình giữa các huynh đệ biên quân đều là qua sinh mạng, có thể yên tâm đi sau lưng mình, có thể vì người khác mà không sợ cường địch, bọn họ cũng nguyện ý kết giao bằng hữu.
- Đúng rồi, Phương Giải, vừa rồi chúng ta đã gặp được bằng hữu của ngươi.
- Ai?
- Thôi Lược Thương.
- À? Tại đâu?Phương Giải liền vội vàng hỏi.
- Lúc này phỏng chừng đã ra khỏi thành Trường An rồi, một thân một mình cưỡi ngựa ra khỏi thành, lúc này ngươi có đuổi theo chỉ sợ cũng không đuổi kịp. Ta hàn huyên với y hai câu, nói về chuyện ngươi bị thương. Nhìn ra được y rất lo lắng cho ngươi, có lẽ là bởi vì chuyện bị Diễn Võ Viện xóa tên nên vẫn còn có chút luẩn quẩn trong lòng, do dự trong chốc lát vẫn nói không tới gặp ngươi. Ta biết mỗi người đều có sự kiêu ngạo về xuất thân của mình, y cảm thấy mất thể diện nên mới không tới gặp ngươi.
Phương Giải gật gật đầu, nhớ tới cái tên thành thật trung hậu kia trong lòng có chút cảm thấy chua chát.
- Y nói sau khi trở về sẽ suy nghĩ biện pháp, dù không vào được Diễn Võ Viễncùng muốn đi vào trong quân. Xem chừng khối đá lớn chặn trong lòng kia, nếu không phải trở về thì y cũng không giải được kết thúc.
Trương Cuồng có chút cảm thán nói.
- Tính tình đó, gặp phải một ít thất bại có lẽ không phải là chuyện quá xấu.
Phương Giải thở dài, trước khi vào thành Trường An hắn lo lắng cho tiền đồ của mình, lại chưa từng nghĩ tới Thôi Lược Thương sẽ không được vào Diễn Võ Viện. Hiện tại hắn thi đỗ vào Diễn Võ Viện, mà Thôi Lược Thương lại bị xóa tên, kết quả như vậy thật ngoài dự đoán của mọi người, đổi lại nếu Phương Giải là Thôi Lược Thương chỉ sợ trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Bốn người nói đến lão tăng gặp phải ngày đó, Mạc Tẩy Đao cho rằng đó chắcchắn là người của Phật tông. Phương Giải không muốn lừa dối bằng hữu của mình, nhưng lại không thể không nói dối. Hắn nói đó là một người giả mạo Phật tông có ý đồ ám sát bệ hạ, không phải là người của Đông Sở thì cũng là người của Thương Quốc.
Mạc Tẩy Đao suy nghĩ một chút nói:
- Như thế cũng có khả năng, ta đã từng đến Đông Sở, biết người Đông Sở bề ngoài có vẻ phục tùng Đại Tùy, kỳ thực lại tràn đầy địch ý đối với Đại Tùy. Tuy rằng chưa từng tới Nam Cương, nhưng dư nghiệt Thương Quốc này tất nhiên cũng là như thế.
Trong lòng Phương Giải tự nhủ dù ngươi là người Sở quốc hay Thương Quốc, nhà mình bị Đại Tùy đoạt đi hai phần ba ngươi cũng phải hận.Phương Giải nói dối Mạc Tẩy Đao, kỳ thật cũng là chuyện không có cách nào khác. Nếu thuần túy suy xét vì triều đình Phương Giải cũng không thể nói với Mạc Tẩy Đao, nhưng hắn dính đến người Phật tông. Vì mình, hắn không thể không nói dối. Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ được nhớ đến bộ dáng lúc đó của lão tăng kia.
Thời điểm mình bổ ra một đao kia, lão tăng dường như rõ ràng cái gì. Khi lão ta hạ giọng nói câu nói kia Phương Giải không nghe thấy, nhưng trước khi hôn mê lại thấy được vẻ mặt thoải mái của lão tăng kia. Thậm chí Phương Giải có một loại ảo giác, chính mình không chết, là do lão tăng kia cố ý hạ thủ lưu tình.
Nhưng cái này không có đạo lý, một chút đạo lý cũng không có.
Trương Cuồng trầm mặc một hồi hạ giọng hỏi Phương Giải:
- Ta nghe nói, triều đình có lẽ sẽ dụng binh đối ngoại, chỉ có điều không biết sẽkhai chiến ở đâu, hiện giờ địa phương có thể đánh nhau đã không còn nhiều lắm, Nam Yến và Đông Sở kéo dài hơi tàn, hàng năm cống phẩm phải đưa tới Đại Tùy cũng đủ cho bọn họ chết mệt. Nếu đánh, dường như còn không bằng để bọ họ hàng năm tiến cống một số bạc lớn. Chẳng lẽ là Bắc Man?
Y là biên quân thành An Nguyên ở Bắc Cương, cùng người Bắc Man giao tế cả nửa đời người, đương nhiên là hy vọng Đại Tùy xuất binh với Bắc Man.
- Chưa nghe được tin gì.
Phương Giải căng thẳng, tự nhủ trong lòng tại sao tin tức lại bị tiết lộ?
Sắc mặt Tạ Phù Diêu cũng hơi đổi, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nếu triều đình thật sự muốn động binh đối ngoại, Diễn Võ Viễn này ta có vàohay không cũng thế.
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
Tạ Phù Diêu nói:
- Ở Diễn Võ Viện ba năm, không bằng một trận chiến bên ngoài.
Phương Giải ngẫm nghĩ một chút thấy đúng là đạo lý này, ở Diễn Võ Viện phải chen vào tam giáp, thời điểm tốt nghiệp mới có thể lăn lộn đến quân chức Ngũ Phẩm, nếu có chiến tranh đối ngoài... nhét chút bạc vào trong quân, chẳng sợ làm nên từ Ngũ trưởng, Thập trưởng nho nhỏ, chỉ cần thật sự có bản lãnh dám đấu dám giết, người như Tạ Phù Diêu không khó ngẩng đầu. Qua một hồi đại chiến, chỉ cần khôngchết, quân chức Ngũ Phẩm không khó để tới tay.
Ngay tại lúc ba người Phương Giải đang cảm khái vì lời nói của Tạ Phù Diêu, bỗng nhiên có một tiểu thái giám mặc áo gấm từ bên ngoài đi vào, đầu tiên ánh mắt cao ngạo quét xung quanh phòng một cái, phát hiện Phương Giải bọn họ lập tức đi đến hướng này.
- Phương công tử, tìm được ngài rồi, mau đi nhanh, chúng ta đến Sướng Xuân Viên, bệ hạ đang chờ ngài.
Người tới, Phương Giải biết đó là tiểu thái giám Mộc Tam.
- Có chuyện gì mà vội như vậy?Phương Giải đứng dậy hỏi.
Mộc Tam ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Ngài vẫn chưa biết sao?
- Biết cái gì?
- Ngài... Chín môn xuất sắc, ở Đại Tùy chúng ta từ trước đến nay là người thứ hai có được thành tích như vậy. Cũng là người thứ nhất trong vòng một trăm năm từ Thái Tông Hoàng đế đến nay a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...