Khóe miệng Trần Nhai co giật, giống như cười:
- Ta … rất tò mò, vì sao ngươi … vì sao không thử dùng thuật thôi miên khí hải của ta để uy hiếp ta trước khi giết chết ta? Lẽ nào đây không phải là thủ đoạn hữu hiệu trực tiếp nhất của một kẻ tu hành sao?
- Đúng vậy.
Hạc Lệ đạo nhân khẽ lắc đầu:
- Nhưng ta không thích.
Trần Nhai ừ một tiếng, ý đồ cúi đầu lại nhắc nhở bản thân không thể hành động. Sau đó, y muốn nhắm mắt lại, lại thấy ngoại trừ có thể mở miệng nói chuyện ra, ngay cả mí mắt cũng không thể nhắm lại được. Do đó, cuối cùng đã xuất hiện sự không cam lòng trong mắt y bị Hạc Lệ đạo nhân nhìn thấy rõ ràng. Không cam lòng, lưu luyến, mong muốn, kỳ vọng, rất phức tạp.
Nhưng Hạc Lệ đạo nhân hầu như đã mất đi hứng thú, bỗng thấy sự phức tạp trong thần mắt Trần Nhai. Khi trong thần mắt của một người xuất hiện một vài thứ, thường thể hiện tinh thần, ý chí đã bắt đầu dệu giã.
Tay y vẫn đặt trên trán Trần Nhai, sau đó chậm rãi dùng sức đẩy từ kinh mạch ra. Đúng lúc xích lực đó từ lòng bàn tay y phun ra, bỗng có một giọng nói hình như từ rất xa truyền tới, linh hoạt kỳ ảo, xa xôi.
- Đủ rồi, ác lắm cũng chỉ vậy thôi. Hôm nay ta mới hiểu, hóa ra người Tùy thực sự là yêu ma có trái tim không hề kính sợ.
Nghe được lời này, khóe miệng Hạc Lệ đạo nhân liền nhếch lên, có chút đắc ý. Đó vốn không phải là bức cung gì, mà là ép người ta tự khai nhận.
Phương Giải đương nhiên không biết trên núi Thần Tuyền cách trường diễn võ 30 dặm có mấy nhân vật lớn tu vi nghịch thiên đang làm một chuyện lớn kinh thiên động địa. Mà ảnh hưởng của chuyện này với thế gian dù không gần như là sâu xa như chuyện cách đây gần 11 năm trước, nhưng một khi truyền ra ngoài thế giới, sẽ tạo lên làn sóng mới. Đương nhiên, về chuyện đã xảy ra khoảng 11 năm trước, Phương Giải cũng không biết được. Trên thực tế, bách tính thế gian càng không biết chuyện đó.
Sở dĩ nói chuyện đó sẽ ảnh hưởng sâu xa tới sau này là vì nếu không có những hành động lớn như vậy của những người đó, Đại Tùy có lẽ sẽ không thái bình như bây giờ. Không có ai biết vì chuyện đó đã có bao nhiêu người phải đánh đổi bằng tính mạng. Mà những người này lại đều là thủ lĩnh có tu vi cực cao trong giang hồ. Năm đó, họ vì Hoàng đế Đại Tùy này mà khẳng khái xuất hành, một trận huyết chiến máu nhuộm Hoàng Sa. Nhưng tên tuổi của họ lại không thể xuất hiện trong sử sách, cũng không được người ta tán thưởng.
Không cần nói tới người dân, rất nhiều nhân vật lớn cũng không biết đến chuyện này.
Chuyện trên núi Thần Tuyền dù không đánh đồng được với chuyện năm đó, nhưng bản chất của nó cũng không thua kém là bao.
Phương Giải chuyên tâm tỷ thí với đối thủ. Đây là trận sau cùng của cuộc thi Diễn Võ Viện, biểu hiện trước đây có thể dùng sự tươi đẹp để hình dung, hắn tự nhiên không muốn vào thời khắc cuối cùng trở thành hòn đá kê chân của người khác.
Cho nên dù hắn biết trên núi Thần Tuyền xảy ra chuyện lớn, cũng sẽ không để ý tới mà nên làm tốt việc mình nên làm. Đương nhiên, trừ phi chuyện đó ảnh hưởng tới sự an toàn tính mạng của hắn.
Sau bốn vòng tỷ thí, trên trường thi đã không còn lại bao nhiêu người nữa. Ngoại trừ người bị đánh bại ra, còn rất nhiều người được cho là không có khả năng tiếp tục tranh giành nữa cũng rất lý trí xin rút lui khỏi cuộc tỷ thí. Vốn nghĩ rằng phải liên tục tỷ thí rất lâu, trong thời gian chưa tới một giờ nằm ngoài dự liệu của mọi người cuộc thi đã kết thúc rồi. Điều khiến những nhân vật lớn ngồi quan sát cuộc thi đó thở phào nhẹ nhõm, dù tỷ thí phấn khích, nhưng trong họ có không ít người chẳng hứng thú gì với hành vi công phu này.
Đặc biệt là những đại học sỹ kiên trì chịu đựng ngồi ở đó.
Bây giờ còn lại chưa đầy 20 người đứng ở hiện trường.
Chỉ cần đánh một hồi, Top 10 đó sẽ có thể xuất hiện.
Năm môn văn khoa của Phương Giải đều xuất sắc, thành tích thi ba môn trước võ khoa cũng vẫn chưa công bố, cho nên bản thân hắn cũng không phải rất rõ ràng rốt cuộc đã có thể giành được bao nhiêu điểm? Nhưng, trận cuối cùng này chỉ cần tiếp tục kiên trì tỷ thí một vòng, xuất sắc chắc chắn tới tay. Đúng lúc này, Phương Giải quyết không cho phép có người ngăn cản mình tiến lên.
Người ngăn cản hắn là Thôi Bình Châu.
Bác Lăng Thôi gia ở Đại Tùy là danh hiệu số 1 thế gia. Nhưng Thôi Bình Châu không phải là cháu ruột lớn của gia chủ Thôi gia, cho nên địa vị ở Thôi gia cũng không quá cao. Đời trẻ trực hệ nhất của Thôi gia vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, cho nên hắn mới có cơ hội đứng trên trường diễn võ đại diện gia tộc xuất chiến.
Cũng có rất nhiều người, thậm chí là tuyệt đại đa số mọi người tới xem kỳ thi của Diễn Võ Viện chỉ là một cuộc thi. Nhưng trong mắt của người Đại Tùy thì đây không khác một cuộc chiến tranh, là cuộc chiến tranh các gia tộc so đấu thực lực và nội tình. Là vũ đài của thế gia thể hiện sự huy hoàng với bên ngoài. Cũng là chiến trường thể hiện với đối thủ và thực lực đồng minh.
Thôi Bình Châu không phải là thiếu niên tài năng hàng đầu của Thôi gia, cho nên y càng khao khát thông qua cơ hội lần này để nâng cao địa vị của mình trong gia tộc.
Cho nên y đã chọn Phương Giải.
Biểu hiện nổi bật năm nay của Phương Giải chỉ là lý do của hắn đã chọn, ngoài ra một lý do căn bản mới là hắn hạ quyết tâm. Khi tới trước mặt Phương Giải, Thôi Bình Châu rất bình tĩnh. Cũng không biết sự tự tin này của y là xuất phát từ đâu, nên nhớ Phương Giải trong thí sinh bây giờ đã có thực lực khiến người ta phải e dè.
- Rất tò mò vì sao sao ta lại chọn ngươi phải không?
Thôi Bình Châu hỏi Phương Giải.
Phương Giải im lặng hồi lâu, lắc đầu, mỉm cười nói:
- Có lẽ rất nhiều người đều có thể chọn ta, còn ngươi là người hạ quyết tâm nhanh nhất.
Thôi Bình Châu cười nói:
- Ngươi rất thông minh, một sự thông minh khó mà có được.
Phương Giải không khiêm tốn, hắn nhìn phía xa có thí sinh khác đang nhìn về phía mình mỉm cười nói:
- Có lẽ không ít người đang chán nản, sao có thể để ngươi cướp lấy trước?
- Bởi vì họ thực sự không nắm được chủ ý, mà ta cũng vậy.
Thôi Bình Châu thành thực nói:
- Dù ngươi và ta xuất thân khác nhau, nhưng ta thực sự rất khâm phục ngươi. Ta biết một đệ tử Hàn môn muốn bước được tới bước này phải nỗ lực thế nào, chỉ e là còn vất vả hơn ta gấp bội lần. Đương nhiên, cũng không thể phủ định thiên phú hơn người của ngươi. Sở dĩ ta chọn ngươi, không chỉ là vì trong cuộc thi lần này ngươi có biểu hiện hơn người. Nguyên nhân chính là ở … ta cảm thấy trong số những người còn lại, ngươi khá yếu đấy.
Hắn giang tay ra nói:
- Xin lỗi, ta nói chuyện thẳng thắn. Dù vừa rồi ngươi đánh gục Tạ Phù Diêu Giang Nam, nhưng sau khi ta suy nghĩ kỹ còn thấy hắn ta còn đáng sợ hơn ngươi. Bởi vì ngươi đã dùng tận sức rồi, mà trong kỳ thi này, hắn ta tuyệt đối không thể dùng tận sức được. Ngươi là một người thông minh, cho nên, nên biết ta không phải cố ý hạ thấp ngươi mà đề cao Tạ Phù Diêu. Bởi vì một người thông minh như hắn ta, biết mình nên có biểu hiện thế nào?
Phương Giải ừ một tiếng:
- Ta biết, cũng hiểu.
Sau khi hắn đánh một quyền đánh bay Tạ Phù Diêu, một giáo thụ trong Diễn Võ Viện nói có chút mạo hiểm. Chu Bán Xuyên lẩm bẩm nói một người thắng đúng lúc, một người thua đúng lúc, làm gì có gì mạo hiểm? Đúng lúc đó, Chu Bán Xuyên đã nhìn thấy bản chất rất kịch liệt của cuộc đối chiến đó.
Tạ Phù Diêu rất mạnh.
Sở dĩ hắn ta thua Phương Giải là vì ngay từ khi bắt đầu hắn ta đã nghĩ thua rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...