Trang Viên Hoa Hồng Trắng


Tư Viện không quan tâm lắm, so với những người thời thượng đang đứng đây, quả thật cô quá quê mùa.

Mễ Lạc không thuận theo, khăng khăng đòi cô chọn một trong hai cái.

"Ừm....!Màu đen đi." Bộ đó nhìn khá bảo thủ, không hở hang quá nhiều.

Mễ Lạc nhìn bộ màu đen rồi ném sang cho cô: "Nếu cậu thích, vậy cậu mặc bộ đen, mình mặc bộ đỏ."
Bộ đỏ rõ ràng vừa gợi cảm lại lộng lẫy, có thể khiến cô ấy tỏa sáng áp đảo tứ phương.

Chỉ là hành vi của Mễ Lạc chẳng khác nào đánh vào mặt cô trước mặt mọi người.

Tư Viện hơi khó chịu, rất nhanh bình thường trở lại.

"Mình mặc không hợp đâu, bữa tiệc này mình không tiện tham dự."

"Sao lại không tiện?"
Mễ Lạc bước sang một bên, bắt đầu chọn trang sức, ngây thơ lãng mạn hỏi cô: "Bộ này thế nào, có hợp với màu đỏ không?"
Xanh ngọc bích với bộ váy đỏ trông có vẻ không khả quan lắm.

Nhưng Tư Viện không phản bác, nói: "Tốt nhất là nghe lời đề nghị của các nhà thiết kế chuyên nghiệp thì hơn, mình không muốn vướng vào đâu."
Mễ Lạc nũng nịu trừng mắt nhìn cô một cái: "Không thú vị gì cả."
Tư Viện lấy cớ mệt mỏi đi lên lầu, Mễ Lạc vẫn đang khoa tay múa chân thương lượng với nhà thiết kế, muốn mặc bộ đồ thế nào, kết hợp với trang sức gì, giày phải thế nào đều bàn bạc tỉ mỉ.

Sự chênh lệch này càng khiến Tư Viện cảm thấy mình phải rời xa nơi đây.

Nói không hâm mộ là giả, nhưng cô cũng biết bản thân không phù hợp với cuộc sống như vậy.

So với những bộ đồ xa xỉ, cô càng thích cuộc sống bình yên và ổn định.

Cô cảm thấy bản thân chính là bùn lầy, không cần thiết phải đụng vào bức tường cao của người khác.

Thời điểm ăn cơm chiều, Tư Viện một lần nữa nhìn thấy Ôn Đình Sơn.

Không biết anh đã về từ bao giờ, ngồi trên ghế sô pha nhìn máy tính bảng.

Khi nhìn thấy Tư Viện, anh mỉm cười nhẹ đến mức khó phát hiện.

Tư Viện vội quay đầu đi, muốn đi đến phòng bếp.

Ôn Đình Sơn gọi lại cô: "Có thể pha giúp tôi một ly cà phê không?"
Tư Viện ngẩn người, gật đầu đi vào phòng bếp.


Trong phòng bếp có máy pha cà phê, cô tìm hạt cà phê rồi xay nhỏ.

Mùi hương ca cao tỏa khắp bốn phía, trong không khí dường như có chút vị đắng.

Cô không thích uống cà phê, nhưng tay nghề pha cà phê lại không tồi, bởi vì bạn trai cũ thích, anh ta cảm thấy đây là một loại phẩm vị.

"Suy nghĩ gì vậy?"
Âm thanh xuất hiện bất chợt cắt đứt suy nghĩ của cô, Tư Viện kinh hoảng quay đầu, thấy Ôn Đình Sơn đang đứng ngay sau mình, dễ dàng cản lại lối đi của cô.

"Ôn tiên sinh...!Chờ một chút, cà phê sắp xong rồi." Phòng bếp vốn không nhỏ, giờ bởi vì anh xuất hiện mà bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường.

Ôn Đình Sơn không nhanh không chậm đi vào, cúi đầu nhìn nàng: "Thư ký Trương nói cô đi kiểm tra sức khoẻ, không thoải mái chỗ nào sao?"
Tư Viện tất nhiên không thể nói những ngờ vực của cô, chỉ nói: "Không có gì, chỉ là thi thoảng cảm thấy mệt mỏi choáng váng đầu, bác sĩ nói tôi bị thiếu máu, phải ăn nhiều đồ ăn bổ máu mới được."
Ôn Đình Sơn lại đi vào hai bước, Tư Viện dựa lưng vào bồn rửa bát, gần như không có đường để trốn.

Người đàn ông này phá bỏ khoảng cách an toàn của cô, lại khiến cô nghĩ đến nụ hôn trong phòng tập thể thao.


Lỗ tai bắt đầu đỏ lên, Ôn Đình Sơn cúi người, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô: "Nghĩ gì mà tai đỏ vậy? Hử?"
Tư Viện đẩy anh ra, dịch sang bên cạnh hai bước: "Ôn tiên sinh, mong anh đừng làm vậy."
Ôn Đình Sơn cảm thấy cô cực kỳ giống thỏ con, kinh hoảng bất an, lại vô cùng thú vị.

Hắn nhìn ra cô đang kháng cự, cũng nhìn ra sự giãy dụa của cô.

Suy nghĩ trong lòng cô không còn riêng tư mà bị phơi bày trước mắt hắn, mà bản thân cô lại hoàn toàn không biết gì cả.

Như vậy không thể được, hắn muốn hành động nhanh hơn, phải khiến cho bé thỏ này đắm chìm mới được.

"Mễ Lạc nói cô không định tham gia tiệc sinh nhật của tôi?"
Tư Viện ừ một tiếng: "Tôi....!Tôi không định tới, dù sao tôi cũng không thể kiếm được một món quà tử tế để chúc mừng anh."
Ôn Đình Sơn nhướng mày, chăm chú nhìn cô rồi nói: "Tôi sẽ bảo quản gia chuẩn bị lễ phục dạ tiệc cho cô, nhớ tham gia đúng giờ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận