Tài xế đưa Tư Viện đi làm, Mễ Lạc nhìn cô rời đi rồi mới quay lại vào nhà.
Quản gia nghiêm nghị đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo: "Tiên sinh kêu ta nói cho ngươi, bắt buộc phải giữ người ở lại."
Mễ Lạc nói với giọng điệu cáu gắt: "Ngày hôm qua không phải đã mang người tới câu lạc bộ rồi sao? Sao không ăn luôn?"
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta kinh ngạc khi thấy Tư Viện trở về.
Cô ta cảm thấy ánh mắt Ôn Đình Sơn nhìn Tư Viện đã thay đổi, không còn lạnh như băng, mà ngược lại là cái gì đó mà đến cô ta cũng không thể nhìn ra.
Cô ta sợ hãi, nếu Ôn Đình Sơn thay đổi chủ ý, vậy cô ta sẽ...!
Quản gia không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt không che giấu nổi sự coi thường.
Đôi mắt xanh xám như mắt chim ưng dễ khiến người ta sợ hãi.
"Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi."
Sau khi nói một cách khinh bỉ, ông ta mới rời đi.
Mễ Lạc nắm chặt tay, oán hận nhìn bóng lưng ông, nhưng cô ta không dám xông lên phản bác, người này không phải kẻ mà cô ta có thể đụng chạm.
Cô ta cảm thấy khó hiểu, sao Ôn Đình Sơn lại có thể để cho Tư Viện còn sống mà trở về cơ chứ.
Tư Viện cũng không biết chuyện gì, lấy điện thoại ra lướt Weibo, lại phát hiện tin tức về vụ giết người hàng loạt hôm trước đã biến mất, như thể nó chưa từng xuất hiện.
Một tin tức lớn như vậy, sao có thể nói biến mất là biến mất được?
Tài xế rất nhanh đã đến công ty, cô không muốn để cho người khác thấy.
Lúc chỉ còn một đoạn nữa là đến nơi thì cô nhảy xuống xe để đi bộ qua đó.
Tới cửa thì thấy thư ký Trương.
"Anh không đi công tác cùng Ôn tiên sinh sao?" Cô cho rằng chỉ cần là thư ký thì lúc nào cũng phải đi theo sếp chứ.
Thư ký Trương khẽ cười một tiếng, đi vào thang máy: "Ôn tiên sinh không chỉ có mình tôi là thư ký."
Tư Viện bừng tỉnh ngộ ra mình vẫn còn quá thiếu hiểu biết.
Cũng đúng, công ty lớn như vậy, Ôn Đình Sơn thì trăm công ngàn việc, làm gì có chuyện sẽ chỉ có một thư ký.
Nói không chừng có cả một phòng thư ký riêng làm việc cho anh nữa kìa.
Cô ngẫm nghĩ rồi cười, lúm đồng tiền bên khóe môi dịu dàng động lòng người, thư ký Trương ngẩn người, thu hồi ánh mắt.
Isabella bước nhanh vào thang máy, liếc mắt một cái đã thấy thư ký Trương đang nhìn chằm chằm Tư Viện.
Trong phút chốc không khí như đóng băng, gương mặt cô ta lúc này chẳng khác nào mẹ kế nhìn con chồng.
Tư Viện còn không hề hay biết, vào buổi trưa, bản kế hoạch đã được thông qua của cô bị chỉ trích thậm tệ trong cuộc họp hội đồng.
"Tư Viện, cô tốt nghiệp ở trường danh tiếng, kinh nghiệm làm việc cũng coi như dày dặn, sao lại có thể đưa ra một đề xuất ấu trĩ như vậy, người bán hàng rong bên đường có khi còn làm tốt hơn cô đấy." Lời nói sắc bén, mọi người đều ngăn cấm.
Nhìn Isabella, có An An đánh giá phản ứng của Tư Viện.
Ngày đó chuyện cô ấy và Ôn tiên sinh cùng nhau rời đi đều được truyền khắp công ty, Isabella cũng thật là khí phách, người như vậy cũng dám đắc tội.
Dù Tư Viện có là quả hồng mềm đi chăng nữa cũng không thể bị người ta xúc phạm như vậy.
Cô đứng thẳng lưng, hỏi: "Isabella, phương án của tôi có vấn đề chỗ nào.
Tôi đã điều chỉnh nó dựa theo yêu cầu của cấp trên và tích hợp tất cả các khả năng, tôi không hiểu mình làm sai chỗ nào."
Isabella cười giận dữ, ngón tay gần như sắp chọc lên trên trán cô: "Nói khoác mà không biết ngượng, lấy cấp trên ra đè tôi phải không? Đừng tưởng rằng cấp trên không ở đây là cô có thể nói lừa cho qua.
Rõ ràng tôi đã nói rồi, sản phẩm này của chúng ta là dành cho những người trẻ tuổi, là những người sau tuổi vị thành niên, nhưng đầu óc của cô thì xử lí là sau tám mươi."
"Sản phẩm này dành cho người sau vị thành niên cũng không tồi, nhưng tôi nghĩ không cần thiết nhất định phải chọn màu hồng." Tư Viện có chút khinh thường: "Các cô gái trẻ không thích màu hồng nhạt như vậy, chỉ có những phụ nữ lớn tuổi mới điên cuồng muốn nắm lấy cái đuôi thanh xuân, cố chấp với màu hồng nhạt."
Isabella vừa hay mặc đồ hồng nhạt, những lời này đúng là chọc vào ống phổi của cô ta.
"Cô dám nói tôi già?"
Luận về tuổi, Isabella 35, so với Tư Viện thì lớn hơn một chút, nhưng Tư Viện không có ý cười nhạo tuổi tác của cô ta.
Nhưng cô còn chưa kịp biện giải, Isabella đã không khác gì phát điên lao tới nắm lấy tóc cô.
Trường hợp hỗn loạn, cô bị Isabella đè trên mặt đất đánh, nếu không có người kịp thời giữ chặt lấy cô ta, Isabella hận không thể cắn đứt một miếng thịt của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...