Chưa tới nửa tiếng bác sĩ tư đã đến cửa, mới biết hóa ra mỗi tháng không ốm không đau đều chi đủ tiền khám bệnh.
Trần Tông Nguyệt dùng thuốc xong liền nằm xuống, có lẽ là tác dụng của thuốc làm anh nhanh buồn ngủ, mơ mơ màng màng bị tiếng động nhỏ bên cạnh đánh thức, mi gian [1] của anh run lên, một mùi hương thơm ngát âm ẩm lướt qua chóp mũi như lụa, vén lọn tóc đang rũ xuống, hôn một cái lên hai má anh.
[1] Mi gian: vùng trên trán nằm giữa hai lông mày
Trần Tông Nguyệt biết là ai, nhưng vẫn mệt mỏi nhắm mắt.
Không biết thời gian, thoáng tỉnh lại, ánh sáng lờ mờ lọt vào trong tầm nhìn, hơn nửa vẫn chìm trong sắc trời tối tăm chiếu vào trong phòng, đồng thời bên tai vang lên tiếng lật sách, Trần Tông Nguyệt quay đầu, nhìn thấy lớp đệm lót trên đầu giường treo một vòng hoa nhài trước tiên, đèn tường bị khăn lụa che lại, chính vì thế mà ánh sáng rất mờ.
Hoàng Anh nằm sấp trong chăn lật sách, một tay chống mặt, bóng mi rơi trên mũi, áo choàng lông dê tuột xuống một nửa, cô không thèm để ý, hất đôi chân nhỏ mịn như xà phòng thơm đang vắt lên nhau, xương vai trập trùng uốn lượn như dãy núi.
Một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đè lên sách, Hoàng Anh ngẩn ra, quay sang phía anh, “Em đánh thức anh?”
Lúc bấy giờ mới nghe thấy tiếng mưa rơi, vẫn đang tàn phá bụi cây trong vườn hoa, cành cây va vào nhau phát ra tiếng đứt gãy.
Căn phòng quá tối, con ngươi cô đen tựa trời lúc nửa đêm, Trần Tông Nguyệt đợi yết hầu thoải mái một chút, mở miệng nói, “… Cẩn thận mắt em.” Giọng vẫn khàn khàn.
Hoàng Anh không hiểu có ý gì, mở to mắt nhìn anh.
Trần Tông Nguyệt thu tay về, nói, “Muốn đọc sách thì bật đèn sáng lên.”
Hoàng Anh cau mày, bày ra dáng vẻ lời lẽ chính nghĩa, “Như thế khác nào quấy rầy giấc ngủ của anh.” Cô khép quyển sách lại, gác lên tủ trên đầu giường, vươn mình chui vào trong chăn ấm áp, duỗi duỗi cánh tay tê mỏi nhừ, lại cựa quậy cởi cái áo choàng lông dê, ném ra khỏi chăn, tóm lại là muốn quấn lấy eo anh, vùi đầu dưới chăn.
Trần Tông Nguyệt rụt cằm lại, nhìn chăm chú đỉnh đầu mềm mại của cô, “Muộn thế còn chưa ngủ, mất ngủ à?
Hoàng Anh ló mặt ra, đáp thản nhiên: “Em lo lỡ ban đêm anh tỉnh dậy, muốn uống nước thì phải làm sao?”
Trần Tông Nguyệt cũng chỉ cười cười, sau đó nhắm mắt lại, hít thở sâu chìm trong cơn ngái ngủ, cô đang ở dưới lớp chăn tìm tay anh trong bóng tối, cầm ngón tay của anh.
“Hơn nữa, em đọc sách là để tìm cảm hứng…” Hoàng Anh thừa nước đục thả câu, tiếp theo nhẹ nhàng nói, “Em đang nghĩ xem con của anh, nên đặt tên gì.”
Trần Tông Nguyệt mở mắt ra, cô không nhanh không chậm hỏi, “Trần tiên sinh có đề nghị nào hay ho không?”
Hoàng Anh còn ít tuổi nên không có kinh nghiệm, nhưng anh cũng không nhắc nhở hay dùng các biện pháp phòng tránh, dù mục đích là gì, chắc chắn anh cũng muốn có một đứa con.
Có thể là vì thấy cô sợ sệt, Trần Tông Nguyệt lại năm lần bảy lượt nhường nhịn cô, nên đến bây giờ anh vẫn nói, “Em đừng cố ép mình, nó không nhất thiết phải tồn tại.”
Hoàng Anh lắc đầu một cái, lại nói, “Anh cũng biết, em chết cũng không thể để anh tìm một người phụ nữ khác giúp anh nối dõi tông đường, anh chỉ là của một mình em, cho anh một đứa bé, rất công bằng.”
Có thêm nhiều quần áo mới vàng ngọc đi chăng nữa, thứ Hoàng Anh muốn, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
“Hơn nữa…” Cô duỗi tay ra sờ lên khuôn mặt của người đàn ông, vui mừng nói, “Già rồi mà vẫn có con, không dễ.”
Sắc mặt Trần Tông Nguyệt bỗng sa sầm, Hoàng Anh rụt cổ nhìn thẳng anh, không ngờ cánh tay bên dưới bị cù, cô vừa cựa quậy né tránh vừa cười, nhưng đáng tiếc không loay hoay được bao lâu đã bị anh kéo vào lòng, lòng bàn tay rộng lớn thoáng cái luồn xuống phủ lên lưng cô.
“Có thai…” Khuôn mặt Hoàng Anh gần như dán vào bắp thịt rắn chắc trước ngực anh, cẩn thận ngửi hơi thở lạnh lẽo lưu lại trên người anh sau khi tắm, mím mím môi, nói, “Không được làm?”
Trần Tông Nguyệt hạ mắt nhìn cô chăm chú, đáp án truyền đạt qua ánh mắt, rõ ràng.
Hoàng Anh không cam lòng, xoa xoa bụng dưới bằng phẳng của mình, “Rõ ràng bên trong không có đồ gì.” Như sợ anh không tin, túm lấy tay anh, “Anh sờ đi…” Để bàn tay ấy trượt vào dưới áo lót cô, vuốt ve làn da mềm mượt ấm áp của cô.
Giây phút này, Hoàng Anh có cảm giác bản thân rất biết cách quyến rũ anh, ngẩng đầu lên muốn hôn đôi môi mỏng của anh, một giây sau bị anh che miệng lại.
Trước đây cô chỉ muốn hôn môi, không dám làm mà vẫn muốn chung giường chung gối, hại anh phải kìm nén một đêm, bây giờ Trần Tông Nguyệt hẳn là báo mối thù lớn này, nói rõ từng chữ, “Lây cảm đấy.”
Hoàng Anh tức đến muốn đạp chăn, Trần Tông Nguyệt dễ dàng ngăn cô lại, nghiêm khắc nhắc nhở, “Ngoan ngoãn ngủ đi!”
Trời vừa sáng mưa đã tạnh.
Hoàng Anh ngồi dậy trên giường, sờ sờ cánh tay dựng đứng lông tơ vì hơi lạnh, vén chăn đi xuống giường, nhặt áo choàng nằm trên đất trùm lên người mình, lắc lư thong dong đi ra khỏi phòng, đi vào trong ánh sáng trắng xám của buổi sáng này.
Trên hành lang hình tròn có một chiếc điện thoại cố định, nghe thấy câu cuối cùng mà Trần Tông Nguyệt nói vào ống nghe, “Đêm nay đến sòng bạc tìm chú.”
Anh còn chưa hạ ống nghe xuống, Hoàng Anh đã ôm anh từ phía sau, nắm lấy cánh tay nhỏ của mình là có thể vây chặt anh lại. Đây là một con vật nhỏ bám người, bám lấy rồi thì không thể nào cắt đuôi được.
Hoàng Anh úp cả mặt mình lên trên lưng anh, rầu rĩ hỏi, “Cảm lạnh có đỡ hơn chút nào không?”
“Không sao rồi — —” Trần Tông Nguyệt vỗ về trả lời.
Cô tiếp tục hỏi, “Buổi tối đến sòng bạc, em đi theo được không?”
Mà lúc này, Trần Nhược Ninh xuất hiện ở đầu bên kia hành lang, dĩ nhiên Hoàng Anh không nhìn thấy, anh ta gặp chuyện nhưng không sợ hãi mà gật đầu xem như chào hỏi, chỉ nghe Trần Tông Nguyệt quay đầu trả lời cô, “… Đương nhiên.”
Bóng tối bao phủ, đoàn người và ô tô qua lại không dứt, ánh đèn ám muội phủ lên con phố chán chường, cô gái đứng trước quán bar lấy một điếu ra khỏi hộp thuốc lá hiệu Marlboro, ngậm lên môi, lửa cháy mạnh từ bật lửa soi sáng bột phấn lấp lánh ánh vàng trên mí mắt cô.
Những cảnh này vụt qua cửa sổ xe, lúc Lý Giai Hoàn xuống xe, duy trì dáng vẻ kiêu kỳ trước sau như một, ánh mắt lạnh lẽo không đổi, không lên tiếng theo quản lý sòng bạc đi qua dưới cầu thang, không phát hiện trên tầng có người liên tục nhìn mình chằm chằm.
Cô gái nọ nhìn cô ta đi vào phòng VIP, lười biếng gác tay lên lan can, trên cổ tay gầy trơ đeo một chiếc vòng dương chi bạch ngọc, đôi mắt trong suốt khinh bỉ lườm nguýt một cái.
Ngồi trong phòng VIP, Lý Giai Hoàn nhìn lướt qua căn phòng tinh xảo, mặt không biểu cảm, mắt đảo qua các nhân viên không liên quan đang đi ra, lại thu tầm mắt lại, nói, “Hôm qua cháu đi gặp luật sư của ông nội, thấy được một phần di chúc.” Cô rất rõ ràng, chỉ mới là bản nháp, không có nghĩa là không có chỗ xoay chuyển.
Lý Giai Hoàn bình tĩnh đối mắt với người đàn ông ngồi trước mắt, “Cháu muốn biết, nếu cháu đứng ở bên chú, chú Trần, chú định giúp cháu như thế nào?”
Trần Tông Nguyệt bình thản ung dung nghiêng người dựa lên tay ghế, tìm một tư thế ngồi thoải mái, rồi mới lên tiếng, “Đứng ở bên chú? Đâu phải chuyện cứ nói suông là được, chú tin cháu hiểu.”
Lý Giai Hoàn cau mày, không làm được cái chuyện mở miệng cầu xin anh.
Trần Tông Nguyệt có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, cười cười, ánh mắt ẩn giấu mấy phần sắc bén, lập tức hỏi, “Lão Chu có một quyển sổ, cháu có từng thấy chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...