Edit: Pi sà Thần
Năm 1997, thành phố Thượng Hải.
Trà nhân [1] nhặt được một cái bút máy, giao lại cho quản lí đại sảnh, quản lí nhận ra cái bút máy này có giá trị không nhỏ, lại giao cho quản lí phòng trà, cuối cùng rơi vào tay Trần Tông Nguyệt. Nhưng lại có hai người đến nhận.
[1] Nguyên gốc là “trà nghệ sư” (茶艺师), tiếng Anh gọi là tea art specialist, chỉ những người pha trà chuyên nghiệp, am hiểu về trà, cách thưởng thức trà và hiểu rõ về giá trị văn hoá tinh thần của trà. Mình chỉ tìm được từ “trà nhân” trong tiếng Việt là có nghĩa gần như vậy.
Một người tên là Tiền Thừa, từ nhỏ đã học không giỏi, muốn làm tay giang hồ đến lú đầu, mấy năm đọc sách chỉ biết gật đầu Yes lắc đầu No, ngậm thuốc lá, bỏ học lăn lộn giang hồ thời Thượng Hải còn chưa phải đặc khu hành chính thuộc địa Anh, rất tôn thờ sùng bái Trần Tông Nguyệt, kính trọng anh ta như người thầy cuộc đời, như ngọn đèn soi lối.
Người còn lại là Hoàng Anh, mồ côi bố từ nhỏ, mẹ bị đưa vào trung tâm cai nghiện giáo dục lao động, cai rồi lại nghiện, bận bận rộn rộn không quan tâm đến con, để cô lớn lên ở nhà bác gái, Tiền Thừa là anh họ của cô.
Hành lang tầng ba của phòng trà Long Duyệt bày hai cái ghế thiền, viền chạm nổi hoa văn hoa sen, lai lịch không nhỏ, là đồ cổ, Trần Tông Nguyệt thảnh thơi ngồi lên. Chỉ anh mới dám ngồi, mới có thể ngồi.
Chuỗi hạt tua rua trước cửa phòng trà như đứng im, còn cái bút máy trong tay anh khi đứng thẳng, khi nằm ngang, lật lên lật xuống qua lại có vẻ thú vị hơn chuỗi hạt bồ đề, “Hôm nay rảnh rỗi làm quan toà, hai người nói thử đi, anh phân xử.”
Tiền Thừa giành nói, “Cái bút này là của em thật, em mua ở ngã tư đường đời [2]!”
[2] Nguyên là “tứ giác nhai”. Tức chỉ là con đường có đúng 1 ngã tư mà đủ 4 kiến trúc đại biểu cho nhân sinh lộ: quán bar, nhà thờ, toà án và ngục giam, đại diện cho cám dỗ, cứu rỗi, tái sinh và nguyền rủa.
Ngã tư đường đời đường Hoài Hải Tây, một quán nước treo đầu dê bán thịt chó, bán mấy thứ đồ linh tinh không chính thống giá rẻ.
Hoàng Anh khinh bỉ nhìn anh, hai hàng lông mày nhíu lại. Tiền Thừa không lớn hơn cô là bao, nhưng mắc bệnh bề trên, mồm độc, thích không biết chừng mực trêu chọc cô. Không nhìn anh nữa, cô nói với Trần Tông Nguyệt, “Cái bút này em mua ở trung tâm thương mại, thu ngân ở đó có thể làm chứng.”
Quan toà còn chưa mở miệng, Tiền Thừa thốt lên quái dị, “Mày lấy đâu ra tiền?!”
Bình thường ở nhà bảo cô nấu hai món cũng khó, càng không thấy cô có ý định hạ mình đi làm thuê, rửa rau rửa bát cũng không kiếm được mấy đồng.
“Em bán bộ sưu tập tem đổi tiền.”
Anh ta phì nói, “Cái rắm ấy, bộ sưu tập rách nát ấy không phải bảo bối của mày à? Hận không thể ôm đi ngủ hàng đêm, sao nỡ bán đổi tiền?”
“Tiền Thừa!” Hoàng Anh cuống đến mức giậm chân, lại ngại Trần Tông Nguyệt đang làm ‘khán giả’, không thể làm gì khác hơn là nhịn không bùng nổ, “Anh đừng tranh với em được không…” Cô dừng một lát, “Đó là quà em muốn tặng người ta.”
“Vị đại tiên nào, đủ làm mày bỏ thứ yêu thích…” Tiền Thừa tự nói rồi ‘à’ một tiếng đầy ẩn ý, “Cao Tử Khiêm?”
Cao Tử Khiêm này là bạn cô quen từ khi còn đại học, nghe nói bố là thương gia có tiếng ở thành phố Thượng Hải, nói chung là đã nhung nhớ cô em họ nhà anh ta không chỉ ngày một ngày hai, mỗi lần gặp cậu ta Tiền Thừa đều xì một câu ‘Quỷ theo đuôi’, đuổi cũng không đi, không ngờ hai đứa lại tâm đầu ý hợp?
Hoàng Anh hít sâu một hơi, nhưng chậm chạp không cãi lại, ngay sau đó một thứ gì đó rất giống cái bút máy, bay ra khỏi tầm nhìn của khoé mắt cô, lướt qua lan can, rơi vào hồ nuôi cá hải tượng long ở tầng một.
Tõm một cái, như lông ngỗng bay, từ từ chìm xuống.
Hai anh em lập tức nhào về phía lan can, còn người vứt bút —— Trần Tông Nguyệt lại ngồi vững như núi, quay đầu đi xuống xem.
Cảnh trí trong ao xanh thẫm, cá lớn vẫy đuôi, máy bơm oxi sục khí ào ào, đã không thấy tăm hơi của cái bút máy.
Tiền Thừa sững sờ một giây, cười phá lên.
Hoàng Anh cũng ngây ra, quỳ trên ghế, vịn vào lưng ghế, quay ra trừng Tiền Thừa, thấy anh ta lộ vẻ kinh sợ, kéo cô xuống.
Cô không phản ứng kịp lôi theo cả cái ghế, lùi lại mấy bước, giương mắt nhìn cái hàng cổ này đập xuống đất.
Hoàng Anh đã ngẩn ra nay còn ngẩn ra hơn, chuyển mắt sang chỗ Trần Tông Nguyệt, quả nhiên sắc mặt anh hơi tối đi.
Lúc này nhớ đến câu bác gái hay nói cô, con gái hấp ta hấp tấp, làm người ta không thích.
Lần đầu cô quen Trần Tông Nguyệt là vào hơn một năm trước ——
Tiền Thừa vừa từ Sơ Đả Phụ [3] về chưa được mấy hôm đã đi làm cho phòng trà mới mở ở đây.
[3] Sơ Đả Phụ: Tên gọi khác của Ma Cao.
Giữa lúc được nghỉ hè, chỉ cánh cửa rộng mở phả hơi mát ra bên ngoài của phòng trà cũng đã đủ hấp dẫn, đúng lúc có hai công nhân tay trần bê một cái gương vào cửa, che khuất cô, không ai phát hiện ra có một con chim hoàng oanh [4] nhỏ bay vào phòng trà.
[4] Tức chỉ nữ chính Hoàng Anh vì chim hoàng oanh (黄莺) đọc là huángyīng, đồng âm với tên nữ chính Hoàng Anh (黄鹦 – huángyīng).
Cô thấy bóng Tiền Thừa thấp thoáng ở tầng ba, chạy lên tầng trước hai công nhân bê gương một bước.
Bên trong còn đang sửa chữa, Hoàng Anh thấy mùi sơn gỗ rất thơm, ăn uống không thèm câu nệ tiểu tiết, mỗi chỗ rẽ trên cầu thang gác đều có một đĩa dứa cắt sẵn, ngừng lại thưởng thức, cô bốc luôn một miếng nhét vào miệng.
Lên tầng ba, xung quanh lại yên tĩnh không người, chuông xe đạp bên ngoài vang lên, mặt trời chói mắt xuống núi, nhưng lồng chim treo trước cửa sổ thu hút cô, trong là một con chim nhỏ màu nâu hạt dẻ.
Hoàng Anh cầm cái kẹp đồ ăn cho chim trêu nó, bỗng có tiếng nói vang lên, cô thấy có hai cánh cửa khép hờ cách đó không xa, chừa lại một khoảng bằng chiều rộng của một đốt tay.
Cô thả cái kẹp xuống, khom người nhẹ nhàng đi sang đó, thấy trong phòng trà có hai người đàn ông trung niên, một người mở cái vali đen ra, trực giác tuổi trẻ mách bảo cô, giống như trong phim điện ảnh, chắc chắn trong cái vali này nhét đầy tiền là tiền.
Hoàng hôn mùa hạ, chim trong lồng hót lên một tiếng, Hoàng Anh thót tim, mới phát hiện có người đi cầu thang lên.
Cô thẳng người nhìn bốn phía xung quanh, đôi giày da nhỏ đi qua đi lại, nhưng cũng không phát ra tiếng như làn váy đang lay động, một cái phòng trà hướng về phía mặt trời đến cả cái rèm cũng không có, không có chỗ cho cô trốn.
Người đến là một người đàn ông cao to, chưa đi hết cầu thang đã ngẩng lên, thấy có cô gái đứng trong góc, vẻ mặt anh ta hơi ngạc nhiên, lợi dụng thời gian đi lên cầu thang đã quan sát cô xong xuôi ——
Vai thõng, ngực phẳng, chân nhỏ, môi và mí mắt đều mỏng, chóp mũi cao nhọn như bút chì, cô mặc một chiếc váy đỏ như lựu, mái tóc dài búi lên lộ ra cái cổ cao, quay lưng về phía ánh hoàng hôn lọt qua cửa sổ chạm trổ, như sứ tế hồng [5], hoảng sợ nhìn anh chăm chú.
[5] Sứ tế hồng: một loại sứ nổi tiếng của Cảnh Đức Trấn – được mệnh danh là “thủ đô gốm sứ” của Trung Quốc. Hoàng thất cổ đại dùng nó làm đồ tế, nên gọi là tế hồng. Vì điều kiện nung phức tạp, tỉ lệ thành phẩm thấp nên có giá trị rất cao, cổ nhân khi tạo ra sứ tế hồng thì không tiếc dùng cả các nguyên liệu quý như san hô, mã não, ngọc thạch, trân châu,…
Anh đứng cách cô khoảng ba bước chân thì dừng lại, Hoàng Anh không dám quan sát nghiên cứu mặt mũi anh lâu, vậy nên hạ tầm mắt xuống hình xăm nhỏ trên cánh tay anh, hình xăm bằng kim màu đen ghi phức tạp, cô chỉ thấy rõ hình thiên thần và mặt trăng.
Trong nhận thức của cô, có hình xăm to như thế chính là người phải vất vả lăn lộn xã hội, không hợp với khí chất sóng yên biển lặng của anh.
“Em ở đây làm gì?” Giọng anh rất trầm thấp, êm tai đến bất ngờ.
“Em, em tìm anh, anh họ em…”
Anh nghi ngờ hỏi, “Em sợ?”
Hoàng Anh vội lắc đầu, “Không, không phải, em bị nói nói nói lắp.”
Thực ra là hồi bé bị nói lắp, lớn lên đã đỡ nhiều, nhưng căng thẳng là bị đánh hiện nguyên hình.
Mặt anh ẩn chứa ý cười, “Em tên gì?”
Hoàng Anh định nói xin lỗi, không nên tự ý chạy vào phòng trà của người ta, nhưng anh hỏi vậy, đúng là cô hơi sửng sốt. Tiền Thừa từng cảnh cáo cô, không phải tất cả người giang hồ đều là anh họ mày… Nhưng mày cứ khoe mẽ đi, thế nào cũng có tác dụng.
“Hoàng, Hoàng Anh.”
Rõ là anh thấy rất thú vị, “Hoàng Hoàng Anh, hay là Hoàng Anh?”
“Hoàng Anh!”
Cuối cùng anh cũng bật cười, đuôi mắt nheo lại, răng trắng như trăng non, “Em tên là Hoàng Anh, thế mà lại nói lắp.”
Nụ cười của anh không có ý mỉa mai, chỉ đơn giản là thấy chuyện này buồn cười.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông trung niên nghe tiếng đi ra khỏi phòng, cũng thấy kỳ quái với cô gái xuất hiện ở đây, quan sát cô kỹ một chút rồi đi về phía anh. Nhìn người này có vẻ hơn tuổi anh một chút, nhưng lại xưng hô cung kính, “Trần tiên sinh.”
Từ cuối cùng vừa dứt, Hoàng Anh đột nhiên ngộ ra anh là ai, đôi giày da giẫm lên sàn gỗ, lỉnh đi thật nhanh.
Họ thấy một cái bóng đỏ biến mất dưới cầu thang, sau đó có một tiếng ‘rầm’ nặng nề, dường như có người ngã vì nó còn đi kèm với tiếng con gái hét lên.
Trần Tông Nguyệt nhìn xuống cầu thang, cười.
Ánh sáng nơi chân trời vội vã, ngắn ngủi như một làn khói bếp.
Nhân lúc trước khi đêm xuống đi vào ngõ, trên đầu mắc từng cây sào trúc một, treo quần áo lót đàn ông.
Hoàng Anh về đến nhà, đầu CD trong nhà đang phát “Bóng lưng cô đơn”. Ngoài miệng bác gái mắng anh họ vô học, lông ba lông bông, nếu ngày nào đó bị bắt vào nhà giam cầu Đề Lam cũng không đi thăm anh, nhưng vẫn bị anh ảnh hưởng, bắt đầu nghe nhạc Hong Kong.
Bác bê một đĩa đậu phụ gạch cua từ phòng bếp ra, nhìn cô, “Sao có mình cháu về? Anh họ cháu đâu?”
Hoàng Anh cắn đầu con sứa trong mồm, vỗ đầu một cái, quên mất mình phải lôi Tiền Thừa về nhà ăn cơm vì hôm nay là ngày giỗ của bác trai.
May là lương tâm của Tiền Thừa vẫn chưa mất hết, trời tối hẳn, cửa sắt dưới tầng kêu lên, ngay sau đó anh vén rèm cửa vào, tay trái xách con vịt nhồi đem về từ Yến Vân Lâu, tay phải đặt một cái bình thuốc nhỏ trước mặt cô, trên đó viết dầu hoa hồng Mã Đả Chính.
“Hôm nay tìm tao à? Bị ngã?”
Hoàng Anh ngây ra nhìn chằm chằm lọ dầu.
Tiền Thừa chuyển quạt lên mức mạnh nhất, cởi áo rồi lắc mạnh, không biết là người anh bẩn mồ hôi, hay là đống mồ hôi giũ ra bẩn, cô khó chịu bịt mũi.
Không chờ cô trả lời, anh đã ra thắp hương cho bác trai, quay sang lạy lạy với di ảnh, “Bố dưới suối vàng ăn ngon mặc đẹp, mẹ và em gái có con chăm sóc.”
Dù gì năm nào về nhà cũng là câu này, Hoàng Anh tiếp tục ăn mì xào, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Bác gái cũng không quan tâm đến anh ta, đứa con một lòng muốn ‘lưu lạc giang hồ’, không quan tâm đến mẹ khóc cả đêm, vung bọc hành lý lên một cái cũng không thèm quay đầu lại.
Nhớ lại, bố Hoàng Anh cũng đi chỗ đó, thành ra đánh cược cả mạng, có kết cục chết nơi đất khách, bác gái không khỏi thở dài, nhấc đũa lên gắp đồ ăn cho Hoàng Anh, “Cháu nếm thử tôm ngâm rượu hôm nay bác làm…”
Quen với việc Tiền Thừa nhớ lại ký ức xưa trên bàn cơm, tuy giọng kể là lạ, nhưng cũng khổ cho anh ba hoa về năm tháng huy hoàng của mình, làm ba chữ ‘Trần Tông Nguyệt’ trở nên rất quen thuộc.
Trần Tông Nguyệt là trùm lớn kinh doanh thành phố giải trí ở Ma Cao, tên tuổi nổi tiếng khắp Hong Kong, ai ngờ, anh làm trùm thì không làm, lại chạy về nội địa mở phòng trà.
Tiền Thừa đến giờ vẫn nhớ, dọc theo Nam Hoàn (một vịnh nay đã biến mất ở Hong Kong) một phố đỏ rực đèn neon, đông đúc là vậy mà lại cứ như từng người đi riêng lẻ, đi vào thành phố giải trí xanh vàng rực rỡ, là thiên đường cũng là địa ngục, và trên tất cả là bốn chữ lớn treo trên tường, đã đập vào ngực anh để cảm giác không thể nói thành lời cuồn cuộn dâng trào —— điểm thì thành kim [6].
[6] Điểm thì thành kim: Biến thời gian thành tiền bạc
Có tứ cửu tử [7] nào là không có giấc mộng hồng côn [8], quỳ lạy tượng Quan Đế (tên khác của Quan Vân Trường), một đao cắt thịt heo quay, hoành hành Du Tiêm Vượng (một quận của Hong Kong). Chỉ vì quá tôn thờ Trần Tông Nguyệt, mới chịu về quê an cư cùng hắn, quay về với đèn đuốc nhân gian.
[7] Tứ cửu tử: là thành viên thông thường trong bang hội Hong Kong trước.
[8] Hồng côn: là chức cấp dạng “nhân viên cao cấp” của xã hội đen Hong Kong, cũng là “quản lý đám tay chân”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...