Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn
Đi được khoảng nữa tuần trăng thì đoàn người ngựa ấy cũng vừa về tới kịp Thiên kinh.
Ánh nắng nhạt màu tựa dảy lụa mỏng chiếu xuống tầng tầng ngói đỏ khắp kinh đô. Trên nơi lầu cao gác tía là những dải lòng đèn rực rỡ đung đưa dưới con gió lạnh.
Cánh cửa lớn của Tử Cấm Thành mở ra để lộ gần hai trăm bậc thang dẫn lên điện Kim Lăng phía trước.
Từ trên cao y bỗng nghe được giọng nói lớn của Di công công vang vọng
"Bệ hạ triệu khiến Sở Võ hầu vào điện"
Sở Tuân trong bộ triều phục bằng nhung mang màu xanh lá thẫm mà ôn nhu uy vũ cất bước tiến vào trong.
Y vừa bước vào Kim Lăng điện thì đã thấy Tần Khanh đã chầu ở dưới từ lâu. Tên này cũng thật nhanh chân, quả không hổ là Tổng binh đô đốc đại nhân của bệ hạ.
"Thần Sở Tuân giờ đã phục mệnh trở về. Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế"
Hoàng Vi trên cao đưa mặt nhìn xuống gương mặt lại mang vẻ sâu hiểm mà đáp
"Sở Tuân ái khanh về rồi, bình thân"
Sở Tuân khiêm cung đứng dậy trong lòng lại cười khẩy kinh bỉ. Hai chữ "Ái khanh" này hắn quả thật nhận không nổi, một câu cũng là ái khanh, hai câu cũng là ái khanh và đến lúc đi vào chốn hiểm nguy thì cũng là hắn.
"Lần này Sở Tuân và Vân Nhiên công chúa lập được đại công cứu con dân Minh Thành khỏi đại dịch lầm than. Nay chức tước cũng đã đến bậc hầu khó mà thêm được nữa. Sở Tuân ngươi muốn gì cứ nói, trẫm sẽ toại nguyện"
Bên dưới hai hàng văn võ bá quan rộn lên tiếng bàn tán sôi nổi. Chỉ riêng Trương Duệ đứng một góc tĩnh lặng, bên phía vành tai vẫn còn chưa lành hẳn.
Đây cùng là cơ hội hiếm khi có được của Sở Tuân để rút ngắn thời gian mà có thể minh oan cho Sở Gia. Y trầm mặc ngẫm nghĩ một lúc rồi lại khẽ đáp
"Tâu bệ hạ, thần chỉ có một thỉnh cầu nhỏ mong người có thể toại nguyện đó chính là có thể đến Đại Lý Tự lục lại sổ sách các vụ án từ bảy năm về trước"
Không gian lại trở bên tĩnh lặng đột ngột. Bọn tham quan kia cứ nghĩ Sở Tuân nhân cơ hội này sẽ ra đủ yêu sách cầu vinh hoa phú quý ngọc ngà châu báo hay mỹ nữ tuyệt sắc nhưng nào ngờ được y lại dùng cơ hội trời cho này chỉ để vào nơi chứa một đống sổ sách mục nát kia.
Nhưng Tần Khanh lại hiểu ra ý đồ này của Sở Tuân. Hắn lần này chính là muốn tìm lại được tài liệu kết án cùng tất cả bằng chứng mà khi xưa Lã Trọng Giang đã kết án Sở Gia.
Hoàng Vi chần chừ một lúc rồi cũng đáp
"Vì ngươi trẫm sẽ phá lệ lần này nhưng từ trước đến nay nơi lưu trữ án văn chỉ có người của Đại Lý Tự mới có thể lui tới, nay trẫm lại vì ngươi mà phạm phải quy cũ. Ta cho ngươi ba ngày vào đó, hết ba ngày thì không thể đến nữa"
"Thần tuân chỉ, khấu tạ long ân"
Hoàng Vi cũng thật biết làm khó người khác. Bảy năm này đã không biết xảy ra bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, chỉ trong ba ngày mà có thể trích lục lại tất cả thì có khác nào mò kim đáy bể.
"Đúng rồi giao kèo lần trước ngươi nói với trẫm bắt đầu từ đây. Nếu trong ba tháng ngươi không tìm được bằng chứng minh oan cho Sở gia thì sẽ phải ở lại bắc cương cả đời"
Hoàng Vi ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng như chuẩn bị xem vỡ kịch hay sắp vén màn.
Hắn cũng thừa biết vụ án năm xưa liên quan đến rất nhiều gia tộc có máu mặt tại Yến quốc. Để Sở Tuân có thể giữ được mạng chờ đến ba tháng nữa cũng đã khó huống chi là tìm được bằng chứng mà minh oan cho Sở gia.
Cuộc tranh đấu này quả thật thú vị, giờ hắn chỉ cần ngồi một chỗ ngư ông đắc thời chờ tới thời cơ thích hợp mà tìm ra thứ hắn thèm khát từ lâu.
Đôi mắt u tối kia kẽ lướt nhẹ nhìn về phía Lạc Anh với vẻ quan tâm đặc biệt. Thân ảnh vị thiếu niên mảnh khảnh trong bộ bạch y của Thái y viện hiện ôm trọn ánh mắt của hoàng đế. Hắn dường như cảm nhận được trên gương mặt anh tuấn kia thoát có vẻ não nề phiền muộn.
"Nếu không còn gì để nói thig bãi triều, Lạc Anh ngươi ở lại bắt mạch cho trẫm"
Hai hành văn võ bá quan dần lui ra khỏi Kim Lăng điện, chỉ riêng Lạc Anh chậm rãi đi đến điện Long Hiên tẩm cung của hoàng đế.
Lạc Anh đứa đôi tay gầy mảnh khảnh của vị đệ nhất thái y kia cảm nhận từng nhịp đập ở kinh mạch rồi lại khẽ nói
"Long thể của bệ hạ sinh lực tràn đầy cường tráng khẻo mạnh, người không cần lo"
Nói rồi y vừa chuẩn bị dòn chút tư trang ra về thì lại bị Hoàng Vi kéo tay lại hỏi
"Thế thần y như ngươi có khám được tâm bệnh không"
Lạc Anh lại chợt lặng im chẳng biết nói gì. Đúng hắn có thể khám xem thiên hạ ngoài kia mắc chứng bệnh gì nhưng nào khám được ưu tư phiền muộn của hắn. Thân thể cho dù khoẻ mạnh nhưng nếu tâm đã hoàn toàn chết lặng thì cũng ngày ngày chết dần chết mòn từ bên trong vậy
"Tâm bệnh phải dùng tâm dược, việc này hạ thần khó mà giúp được bệ hạ"
Hoàng Vi chẳng đáp lời chỉ đành thả tay Lạc Anh ra. Hắn đưa đôi mắt phượng sắc lạnh của mình nhìn thân ảnh của tên nam tử xa dần trong cung điện rộng lớn.
Đôi mắt kia chẳng biết từ khi nào chỉ có mỗi hình bóng của y. Cũng chẳng biết từ khi nào nơi đáy tâm hồn lạnh lùng sắt đá của hoàng đế tại thượng lại chứa đựng biển tình dào dạt mênh mông.
"Ngươi không giúp được, thì ai có thể giúp được"
Nói rồi hắn lại nhoẻn miệng nở nụ cười cổ quái cất bước đến Đường Vi cung. Hắn muốn xen thử sức khỏe của hoàng muội thế nào, có được Bạch thần y tận tình chăm sóc hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...