Sự không hài lòng của Lâm Sơ Huỳnh biến mất gần như không còn theo hai câu trả lời này.
Cùng với đó, cô đột nhiên hiểu ra, vì sao người ta nói thẳng nam cũng sẽ nói lời âu yếm, chỉ là xem đối tượng có đáng giá hay không mà thôi.
Tuy rằng có đôi khi hành động sẽ làm cho trái tim người ta rung động nhưng đối với con gái mà nói, tại thời điểm cần thiết, lời âu yếm ngược lại sẽ chọc trúng nội tâm.
Lâm Sơ Huỳnh trả lời anh: [Mwah.]
Không có lời nào diễn tả được tâm tình hiện tại của cô, chỉ có để hôn hôn tới giải quyết.
Mà trong văn phòng, Lục Yến Lâm nhìn ba chữ này, qua một lúc mới hiểu cô có ý gì, khóe miệng theo đó cong cong.
Trợ lý đặc biệt Trần gõ cửa tiến vào vừa khéo tóm được khoảnh khắc này trước khi biến mất trong nháy mắt.
Anh ta không cần nghĩ nhiều, chỉ biết chắc chắn có liên quan đến phu nhân, nếu không không có khả năng cười nha.
“Bọn họ đã rời đi.” Trợ lý đặc biệt Trần nói.
“Ừ.” Thần sắc Lục Yến Lâm nhàn nhạt.
“Tin tức phỏng vấn đã đăng lên mạng.” Trợ lý đặc biệt Trần nói, chần chừ mở miệng: “Bình luận có hơi khác.”
- --ĐỌC FULL TẠI --
Tin tức phỏng vấn lần này đã định ra từ tháng trước, về hướng phát triển tương lai của tập đoàn Hoa Thịnh một hai tháng tới, cũng chính là sự tình liên quan đến năm trước, còn có phỏng đoán năm sau, thậm chí mấy năm tới, cũng coi như cho ngoại giới một hướng gió.
Lục Yến Lâm giương mắt: ”Cái gì khác?”
Trợ lý đặc biệt Trần tiến lên đưa máy tính bảng qua: “Nói ra thì rất dài, có liên quan đến ngài và phu nhân......!không phải chuyện xấu.”
- --ĐỌC FULL TẠI --
Để hắn nói ra còn có hơi thẹn thùng.
Ánh mắt Lục Yến Lâm dừng trên màn hình, phía trên là official website truyền thông và official weibo thả ra ảnh chụp, độ nét rất cao.
Nhìn qua có vẻ không có vấn đề gì.
Lục Yến Lâm kéo xuống chút nữ, lọt vào tầm mắt là bình luận đầu tiên với gần mấy chục nghìn like.
[Như lang như hổ, như lang như hổ]
Lục Yến Lâm chỉ cảm thấy khó hiểu, nháy mắt nhớ đến vấn đề Lâm Sơ Huỳnh vừa nhắc, lại kéo lên xem ảnh chụp, đã hiểu.
Vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh: “Không có việc gì thì không cần chú ý này nọ.”
Trợ lý đặc biệt Trần: “....Vâng.”
Chờ rời khỏi văn phòng, mấy thư ký đều xán lên hỏi: “Trợ lý đặc biệt Trần, tổng giám đốc Lục có nói gì về tin tức này không?”
“Có thẹn thùng không?”
“Sao tổng giám đốc Lục có thể ngại ngùng được, tôi cảm thấy ngài ấy sẽ rất bình tĩnh.”
Mấy người ríu rít liên tục, trợ lý đặc biệt Trần phải duỗi tay đình chỉ: “Loại chuyện riêng tư này các cô cậu cảm thấy tôi sẽ nhận được câu trả lời sao?”
“Sẽ không.”
Gần như trăm miệng một lời mà đáp.
Đối với cách xử sự của tổng giám đốc Lục, mấy thư ký này đã làm việc chung lâu như vậy nên rõ ràng vô cùng.
Nhưng mà tám chuyện là thiên tính của con người, biết rõ không hỏi ra đáp án nhưng vẫn muốn hỏi.
“Vậy dấu răng của tổng giám đốc Lục hết chưa?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“Hỏi nữa thì cậu có thể thu dọn đồ đạc về nhà.” Trợ lý đặc biệt Trần nhắc nhở: “Nhanh quay lại làm việc đi, trừ tiền lương của cậu.”
Mấy người nhanh chóng chạy về phòng làm việc.
Hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh.
Vốn chỉ là một official weibo về các loại tin kinh tế tài chính không có nhiều người chú ý, bởi muốn xem tin tức thì người ta cũng là xem tin giải trí, chứ cư dân mạng bình thường sao có thể chú ý một tin tức tài chính kinh tế được, rốt cuộc thì đó cũng không phải CCTV (kênh truyền hình quốc gia).
Nhưng mà người phụ trách official weibo này không bình thường.
Bản thân loại tin tức phỏng vấn này là không có báo trước, nhiều công ty xí nghiệp phỏng vấn đăng lên, cuối cùng lượng chia sẻ chỉ có mấy chục nghìn mà thôi.
Dẫu lượng chia sẻ không có tác dụng với họ nhưng nhìn cũng không thoải mái.
Lần này, trước tiên anh ta lấy một bức ảnh chụp, viết caption thật tốt rồi tag official weibo của Hoa Thịnh và Lục Yến Lâm, tuy Lục Yến Lâm không chia sẻ nhưng Hoa Thịnh official weibo thì có.
Hiện tại, lượng fans của Hoa Thịnh official weibo có mấy trăm nghìn, hơn nữa có rất nhiều fans thật.
Sự chú ý của cư dân mạng không phải Lục Yến Lâm trả lời gì đó về kinh tế tài chính, mà là trên gương mặt của anh.
Một đám đều là như cô gái kính hiển vi.
[Nhìn thấy dấu răng sao, các vị.]
[Chị em Leuuwenhoek*, tôi thấy rồi! Ở dưới hầu kết!]
(*) Đầy đủ là Antonie van Leuuwenhoek: là một thương gia, nhà khoa học người Hà Lan.
Ông được coi là cha đẻ của ngành vi sinh vật học và được coi là nhà vi sinh vật học đầu tiên trên Thế giới.
[Hẳn phải cảm ơn người chỉnh ảnh không xóa dấu răng ha ha ha ha, để chúng ta có thể tận tình ăn dưa!]
[Tổng giám đốc Lục: Tôi không cần mặt mũi?]
[Hội chị em, tới giờ phút ăn chanh rồi, người đàn ông chết tiệt này, dấu răng cũng không thể ngăn hắn phát ra mị lực!]
[Đàn ông già và cô vợ nhỏ của mình.]
[Ba mươi tuổi sao đã già??]
[Đính chính một chút, còn chưa tới ba mươi nha, đừng thêm tuổi cho tổng giám đốc Lục của chúng ta, đây là bịa đặt đó.]
[Lúc này thầm nghĩ @Lâm Sơ Huỳnh]
Từ sau lần trước, tên trên weibo của Lâm Sơ Huỳnh liền sửa lại, dù sao luôn gọi người ta ba chữ LSH này cũng không tiện lắm.
Dẫu hiện tại tất cả mọi người đều gọi cô là bà chủ Lâm.
Có thể bởi vì hai ngày trước, câu nói khí phách “Cũng không nhìn xem bà chủ là ai” đã khiến bà chủ Lâm trở thành từ hot nhất.
Không hề kém Lục phu nhân.
Thậm chí còn có một đám cô gái đu idol tự động thành lập một cái trạm cho cô, còn kém không lập một cái fandom.
Thẩm Minh Tước: [hình ảnh]
Thẩm Minh Tước: [Hoan nghênh bà chủ Lâm của chúng ta trở thành người đầu tiên sở hữu trạm xí nghiệp gia]
Khương Dĩ Nhàn: [vỗ tay]
Lục Nghiêu: [oa oa oa oa]
Thẩm Minh Tước: [@Lục Nghiêu anh là ếch xanh à?]
Lục Nghiêu: [? Đây rõ ràng là bắt chước vỗ tay mà.]
Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy cái này thực sự sắp cười chết mất, tuy rằng mỗi lần những lời này đều rất bình thường nhưng Lục Nghiêu vẫn luôn có thể phát triển nó thành một sa điêu.
Cô cũng không biết Lục Nghiêu làm như thế nào nữa.
Một sa điêu thì không tính là gì, nhưng hai sa điêu chụm vào nhau thì mới khoa trương.
Lâm Sơ Huỳnh trả lời trong nhóm: [Xưng hô bà chủ Lâm khiến tôi cảm thấy mình giống như những ông chủ bà chủ của vài thập niên trước, đeo đầu dây xích vàng.]
Lục Nghiêu: [Xem như cậu kỳ thị nha.]
Thẩm Minh Tước lại tranh chấp với cậu xem đây có phải kỳ thị không, văn tĩnh girl Khương Dĩ Nhàn đã sớm thông minh ẩn mình ở màn hình sau đó.
Đảm đương vai diễn khuyên can trước kia của Lâm Sơ Huỳnh.
Hiển nhiên, so với Lâm Sơ Huỳnh thì cô càng hợp nói câu: “Các người đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Mỗi lần Lâm Sơ Huỳnh nói không chỉ vô dụng, ngược lại bọn họ còn ầm ĩ ghê hơn.
*****
Đến 4 giờ, video phỏng vấn được tung lên.
Nhóm cư dân mạng sớm canh me trên weibo nháy mắt cùng nhau vọt tới official weibo, không kịp xem, dù sao trước cứ chiếm cái hàng đầu tiên đi rồi lại nói.
Video tổng cộng dài không đến 15 phút, là cắt nối biên tập mà ra, hình thức một hỏi một đáp, đại đa số thời gian là Lục Yến Lâm đang nói chuyện.
Toàn bộ quá trình là tiếng nói trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn cello, khiến các cư dân mạng vặn to âm lượng trầm mê trong đó, thậm chí nghe lần đầu tiên còn không nghe rõ rốt cuộc đang nói cái gì.
Con mẹ nó đây là giọng nói thần tiên gì!
Cho tới nay, ấn tượng của đại chúng về giọng nói trầm thấp là đa số người mập mới có vì một ít nguyên nhân, nhưng mà luôn có trường hợp ngoại lệ.
Lục Yến Lâm chính là một trong số đó.
Một vấn đề cuối cùng, MC mỉm cười hỏi: “Đây là một vấn đề riêng tư, tổng giám đốc Lục có thể trả lời hoặc không.
Về suy đoán trên mạng đối với cuộc hôn nhân của ngài, ngài có cái gì....!không muốn nói cho bọn họ?”
Vấn đề này có thể nói là cực kỳ mập mờ, cũng không nói là đoán cái gì, nhưng song phương đều hiểu rõ.
Có mấy người vẫn kiên trì cho đó là giả, từ đám hỏi đến ân ái đều giả.
Có người còn đánh giá là show ân ái quá mức sớm muộn gì cũng sẽ chán, không chừng sau lưng lén nuôi người tình nhỏ, đây là thực tại khách quan của nhà giàu.
Ngôn luận như vậy lần nào cũng xuất hiện dưới những tin tức liên quan.
Ống kính vững vàng nhắm thẳng đối diện MC, ngón tay của Lục Yến Lâm xoay xoay nhẫn cưới, dưới chất lượng hình ảnh sắc nét, kim cương trên nhẫn cưới trông cực kỳ rõ ràng.
Khiêm tốn mà xa hoa.
Lục Yến Lâm ngước mắt, bình tĩnh trả lời: “Không có.”
MC nghe thấy đáp án này đều sửng sốt.
Lục Yến lâm cũng không tức giận, hoặc là muốn làm sáng tỏ, chỉ là anh rất bình tĩnh mà trả lời: “Nếu đều là giả, tôi cần gì phải nói.”
Các cư dân mạng xem từ đầu đến cuối video chỉ nhớ rõ hai câu nói cuối cùng, chờ đến khi MC nói đoạn kết và video kết thúc, bọn họ đều chưa thể lấy lại tinh thần.
Trả lời như thế nào?
Đều là giả?
WTF! Quả nhiên tổng giám đốc Lục không phải người bình thường!
Bình luận dưới video này mở ra, trong chớp mắt đã quá mấy chục nghìn, thậm chí vài phút load một lần đã có thể nhiều thêm một ngàn lần.
[Má ơi vì cái gì xem phỏng vấn kinh tế tài chính còn bị nhồi cẩu lương!]
[Tôi với ba cùng nhau xem, ba hỏi tôi vì sao lại kích động đến chảy nước mắt – ông không hiểu niềm vui sướng của fans cp!]
[Chính chủ bác bỏ tin đồn: Đều là giả!]
[Ngọt chết tôi! Hôm nay gập bụng một trăm lần!]
[Tổng giám đốc Lục tỏ vẻ không muốn cho mấy lời đồn này một ánh mắt.]
[Dù sao tôi cũng tin, đây không gọi là tình yêu thì cái gì mới là tình yêu!]
[@Lâm Sơ Huỳnh @Lâm Sơ Huỳnh]
[Hiện tại tới lượt Lục phu nhân bác bỏ tin đồn, vợ chồng song kiếm hợp bích cho anti-fans sáng mắt!]
Không bao lâu, tin tức Lục Yến Lâm bác bỏ lời đồn liền lên đầu đề.
Nhóm blogger vì để càng tôn lên sức mạnh cho câu trả lời này nên đã chụp lại những suy đoán, để cư dân mạng mắng thỏa thích dưới phần bình luận.
Như vậy, ai lên tiếng suy đoán quả thực là nguyền rủa vợ chồng người ta.
Toàn bộ internet thống nhất ý kiến: tổng giám đốc Lục thật sự quá yêu bà chủ Lâm, không nỡ để cô chịu một lời phê bình nào.
*****
Dù sao thời điểm Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy, cực kỳ vui vẻ.
Là một người vợ được yêu chiều hết mực, cô quyết định hiện tại phải đến Hoa Thịnh khen thưởng cho ông chủ Lục thật tốt.
Thế nào thì hiện tại công ty cũng chẳng có việc gì lớn.
Có Kiều Quả ở đây, còn có tổng giám đốc, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lâm Sơ Huỳnh đi dặm lại lớp trang điểm trước, lại kiểm tra một phen, xác định hôm nay mình xinh đẹp đến lóa mắt thì mới ngồi xe đến Hoa Thịnh.
Về phần có thể bị chụp hình hay không, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của cô, chụp thì chụp đi, đến công ty của ông xã có gì mà không thể bị chụp.
Lâm Sơ Huỳnh vừa xuất hiện dưới cao ốc của Hoa Thịnh, nháy mắt khiến mọi người chú ý.
Trong nhóm chat của công ty có người phát ảnh chụp: [OMG bà chủ Lâm tới!]
[Gọi phu nhân!]
[Hôm nay phu nhân quá xinh đẹp!]
[Ngày nào phu nhân chẳng đẹp!]
[Mấy người nói xem, hiện tại phu nhân đến đây làm gì?]
[Có thể là xem phỏng vấn?]
Thời điểm bọn họ thảo luận, Lâm Sơ Huỳnh đã vào đại sảnh.
Thời tiết hôm nay khá tốt, cô mặc chiếc áo khoác đầu xuân, không dày nhưng nhìn qua cực kỳ phóng khoáng tri thức, hơn nữa dưới chân đi giày cao gót, khí thế mười phần.
Thậm chí ngay cả kính râm cũng lóe lóe sáng.
Trợ lý đặc biệt Trần nhận được tin liền vội vội vàng vàng xuống lầu, thiếu chút nữa bị lóe mù mắt, hôm nay phu nhân quá kinh diễm, “Phu nhân.”
Lâm Sơ Huỳnh chào hỏi: “Buổi chiều tốt nha trợ lý đặc biệt Trần.”
Trợ lý đặc biệt Trần mỉm cười: “Chiều tốt lành.”
Lâm Sơ Huỳnh không nói thêm cái gì, trực tiếp đi thang máy lên lầu, còn không quên hỏi: “Phỏng vấn hôm nay đã sắp xếp từ trước?”
“Phải, một tháng trước đã định rồi.”
Quả nhiên là sớm biết, Lâm Sơ Huỳnh chắc chắn anh cố ý, thế mà lúc sáng còn nói nhẹ nhàng lắm.
“Phu nhân xem phỏng vấn rồi?” Trợ lý đặc biệt Trần hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Sơ Huỳnh cười tủm tỉm mà trả lời.
Khi nói chuyện, thang máy đã lên tới tầng cao nhất.
Lâm Sơ Huỳnh đi thẳng theo hành lang, nhìn thấy mấy thư ký tới khom lưng chào hỏi, cười cười: “Buổi chiều tốt lành.”
Các thư ký nhìn cô biến mất sau cửa văn phòng.
Hôm nay tâm tình của phu nhân không phải tốt bình thường nha.
Lâm Sơ Huỳnh vẫn gõ cửa, sau đó thăm dò đi vào: “Thư ký đưa tin.”
Động tác trên tay Lục Yến Lâm ngừng lại, ngước mắt nhìn qua: “Nếu thư ký nào cũng mặc xa xỉ như thế thì công ty cách phá sản không xa.”
“.....?”
Lâm Sơ Huỳnh không ngờ vừa mới bắt đầu đã nhận được một cái ra oai phủ đầu.
Cô đặt túi xách lên sô pha, cong môi nói: “Sao, chẳng lẽ chú hai không tin, cảm thấy mình sẽ phá sản hả?”
Lục Yến Lâm không thể phản bác.
Lâm Sơ Huỳnh đến cạnh bàn: “Để em xem dấu răng nào.”
“Có cái gì đẹp.” Nói vậy thôi chứ Lục Yến Lâm vẫn khẽ nâng cằm, bản thân dấu răng đã nông nên hiện tại đã không còn.
Lâm Sơ Huỳnh vậy mà cảm thấy hơi tiếc nuối.
Ánh mắt của cô dừng tại văn kiện trên bàn, tri kỷ nói: “Anh còn phải xem văn kiện, em đây không quấy rầy anh làm việc.”
“Đã xử lý xong rồi.” Lục Yến Lâm nói.
Nhìn Lâm Sơ Huỳnh ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, anh nghi ngờ, cảm thấy sẽ không đơn giản như thế.
Quả nhiên, không lâu sau đã thấy Lâm Sơ Huỳnh lấy một vài vật nhỏ cố định điện thoại, sau đó liền quay.
Lần này Lâm Sơ Huỳnh lại livestream.
Khoảng cách từ lần đầu tiên livestream đã qua một đoạn thời gian, bản thân lần trước chỉ là quay ngựa ngoài ý muốn, quá mức khoa trương, mọi người chỉ nghĩ là làm sáng tỏ thân phận cô thôi.
Cho nên họ cũng không nghĩ cô sẽ lại livestream lần nữa.
Chờ chú ý sau khi thông báo xuất hiện, vẫn có không ít người người vào phòng livestream, theo đó còn đi tuyên truyền với những người khác.
Chỉ trong vài phút, người xem đã tăng lên mười mấy chục nghìn.
Lâm Sơ Huỳnh không nói gì, cũng đúng là không muốn quấy rầy Lục Yến Lâm làm việc, chỉ muốn sau phỏng vấn show ân ái một lần mà thôi.
Thích là nhích.
[Vậy là lại lén lút mở livestream, bà chủ Lâm thật là bất ngờ ]
[Quần áo hôm nay đẹp thật nha, có vòng tay nữa]
[Bộ quần áo này là ở tuần lễ thời trang đầu xuân, các người sợ đã mua không được]
Lâm Sơ Huỳnh cũng không trả lời, mở cái rút thăm trúng thưởng trước.
Số lượng người xem ngày càng nhiều, tốc độ spam của làn đạn cũng biến nhanh, rất nhiều người hỏi cô có gì muốn nói về cuộc phỏng vấn hôm nay của Lục Yến Lâm không.
Lâm Sơ Huỳnh nhẹ bâng nói: “Tôi không có gì để nói.”
Ở trong một mảnh dấu chấm hỏi, cô nháy mắt một cái: “Đương nhiên ông xã tôi nói gì cũng đúng hết.”
[Đừng có ý đồ mê hoặc chúng tôi!]
[Hôm nay sao lại ngồi livestream, muốn nhìn căn phòng lớn cơ!]
[Muốn nhìn khu nhà cao cấp!!]
[Bối cảnh này thật sự nhạt nhẽo, thật đấy.]
[Livestream ở nơi nhỏ nào vậy?]
Có mấy người nhắc tới bối cảnh livestream, hơn nữa Lâm Sơ Huỳnh cũng chưa nói chủ đề live nên đề tài của làn đạn nhanh chóng cùng thảo luận về bối cảnh livestream.
Dù sao phòng để quần áo lần trước đã lưu lại ấn tượng sâu đậm không phải bình thường, tủ triển lãm hơn trăm món đồ xa xỉ, gần như mỗi ngày một bộ.
Nhắc nhở bản thân một chút chỗ tốt khi trở thành phú bà.
Ánh sáng trong văn phòng và ánh sáng trong phòng để quần áo hoàn toàn khác biệt, hơn nữa mặt trời sắp xuống núi, tia nắng dừng trên người Lâm Sơ Huỳnh như hiệu ứng màu đỏ cam, trong nhu hòa lại mang theo kinh diễm.
“Các người muốn nhìn thì cho các người nhìn.” Lâm Sơ Huỳnh di chuyển ống kính tới gần bối cảnh phía sau, “Nơi nào nhạt nhẽo?”
Làn đạn đồng loạt không tán thành.
[Bối cảnh này giống của văn phòng, còn không tính là nhạt sao??]
[Bà chủ Lâm, cô nói thật đi, có phải cô sắp phá sản không!]
[Bà chủ Lâm có tiền một đi không trở lại, xong rồi.]
[Không nghĩ tới Lâm đại tiểu thư mà tôi hâm mộ đã sớm thê thảm phá sản, xem ra dựa vào rút thăm trúng thưởng để trở thành phú bà là không có khả năng.]
Các cư dân mạng sa điêu thích nhất là chơi ngạnh.
Máy đọc lại là bản chất của nhân loại.
Trong lúc nhất thời, ngôn luận: Lâm đại tiểu thư toàn thân viết “Có tiền có sắc cô tính là cái gì” công ty phá sản đi làm trả nợ spam.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy rất thú vị.
Cô nhướng mày, chỉnh lại màn hình, nói hùa theo các cô, nhoẻn miệng cười: “Hết cách rồi, cuộc sống bức bách, tôi đúng là một cô gái thảm thương.”
Làn đạn ha ha ha ha.
Các cư dân mạng đang muốn tiếp tục liền thấy màn hình thay đổi.
Chỉ thấy người đàn ông mặc tây trang ngồi sau bàn làm việc, đứng đắn kiêu ngạo, đỉnh mày hơi nhướng: “Lục phu nhân, thời gian đi làm không được chơi điện thoại.”
Trong màn hình, Lâm Sơ Huỳnh chỉ xuất hiện một ngón tay trắng nõn thon dài, mà ở chính giữa màn hình chính là tổng giám đốc Lục hôm nay lạnh nhạt vô tình bác bỏ tin đồn sủng vợ trong buổi phỏng vấn.
Chỉ mất vài giây, làn đạn đều spam “a a a”.
Tựa như bất ngờ xảy ra khi livestream, giờ phút này màn hình thay đổi đột ngột, cùng với sự xuất hiện bất thình lình của Lục Yến Lâm.
Phòng livestream suýt chút nữa sập.
[Chấn động má ôi, đây là cái thảm mà cô nói sao??]
[Đều cho tôi xem! Đều cho tôi cắn đường!]
[Bà chủ Lâm vừa ra tay liền biết có hay không! Mau tiến lên, thân! Tôi lệnh cho cô play trong văn phòng!]
[—Chỗ cô đang đứng không phải căn phòng bình thường đâu, là núi vàng đó!]
[Đứng tại căn phòng giá trị trăm tỷ, cô bán thảm với chúng tôi?].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...