Thực ra người tới tham gia tiệc sinh nhật phần lớn là nể mặt Khương Cam, về phần cô bạn kia, còn chưa cần nói đến thân phận, có cái tiếng phổ thông sứt sẹo đặt đó liền chẳng muốn nghe nhiều.
Chẳng qua các cô cảm thấy hình như Khương Cam đối với việc theo đuổi soái ca không kiên trì lắm.
Vừa nãy cũng có một nhóm ca sĩ hát xong, hiện tại vì để khiến bầu không khí sôi động, lại đi mời bốn, năm tiểu soái ca nữa.
Các cô còn tưởng rằng đây là nhóm nhạc đã ra mắt.
Chờ đến khi Lâm Sơ Huỳnh xuất hiện ở đây, mới đột nhiên hiểu ra, công ty quản lý của bọn họ là Giải trí Thiên Nghệ, tất nhiên không có khả năng đi chạy đến đây chúc cái cô chị em tốt kia của Khương Cam sinh nhật vui vẻ nha.
Quả nhiên, còn động tay nữa.
Khương Cam siết chặt cánh tay của chị em tốt, cười nhạt với mọi người: “Ngại quá, ngại quá, không biết bọn họ là gà của Giải trí Thiên Nghệ, xin lỗi.”
Cô ta vẫn không hiểu nổi.
Còn chẳng phải chỉ là mấy tên con trai sao, cần cô tự thân xuất mã đến đây?
Nếu không phải nói từ khi cô ta tồn tại đến nay, tuy rằng sai lầm nhưng sẽ vẫn thừa nhận, ở trước mặt trưởng bối cũng sẽ làm nũng, ai mà không thích nghe nịnh.
“Khương Cam!”
Chị em kia vừa kêu lên một tiếng đã bị Khương Cam che miệng lại, về phần chút khinh thường khi giao phong hồi nãy đã sớm bị ném xuống mặt đất, trên mặt còn dính nước miếng.
“Chuyện này chỉ là hiểu lầm hiểu lầm.....”
“Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ........”
Chung quanh có cô gái lớn gan đến đây điều hòa không khí.
Khương Dĩ Nhàn trừng mắt nhìn, nhìn đến cái tay bị chị em kia cắn của Khương Cam, cảm thấy quả nhiên là đồng đội heo.
Lâm Sơ Huỳnh quay người bước đi.
Mấy thực tập sinh ngoan ngoãn mà ôm đàn ghi-ta, các loại nhạc khí đi theo phía sau, nếu không phải tấm lưng kia rất duyên dáng thì bọn họ sẽ nghĩ đây là người khổng lồ.
Quả thực không phải quá sảng khoái sao!
Khi đám người biến mất trong bóng đêm, Khương Cam mới buông tay ra, trong lòng bàn tay còn có dấu răng, bản thân cũng tức giận hất đổ ly rượu bên cạnh.
“Cậu xem cậu tổ chức cái sinh nhật gì cho tôi thế này?!” Cô chị em kia còn không chịu thuận theo, không buông tha, “Đều tới đây phá đám!”
“Tôi còn muốn hỏi cậu đây.” Khương Cam đau đầu: “Rốt cuộc cậu có thể quan sát tình huống không thế, hai ngày trước đắc tội với Lâm Sơ Huỳnh thì thôi đi, hôm nay lại còn đắc tội!”
Những cô gái chung quanh đều tôi nhìn cô cô nhìn tôi.
Châm chọc mỉa mai, bỏ đá xuống giếng đều là việc nhóm tiểu thư am hiểu nhất.
“Ai nha, Khương Cam cô thế này là không được rồi, sao lại tìm nhóm nhạc của Giải trí Thiên Nghệ chứ, khó trách.”
“Sau này vẫn đừng nên đi tìm đàn ông.”
“Cô nhìn cô kìa, hai lần đều thua thảm hại trên người đàn ông.”
Khương Cam tức giận đỏ bừng mắt, tùy vừa nãy Lâm Sơ Huỳnh vả mặt chị em mình, nhưng tiệc sinh nhật này là cô ta làm, vậy chẳng phải tương đương với việc vả mặt cô ta sao?
Gần đến mùa đông, bên ngoài ban đêm thực lạnh.
Lâm Sơ Huỳnh mặc áo khoác, thân hình yểu điệu đứng cạnh xe nhìn mấy chàng trai nhỏ trộm nhìn mình, cảm thấy buồn cười.
Cô hỏi: “Hôm nay rốt cuộc sao lại thế này?”
Chắc Hứa Viễn là người lớn tuổi nhất trong mấy người này, lên tiếng: “.....Sau khi chúng em biểu diễn trên show âm nhạc, đến hậu trường liền có người nói mời bọn em đi biểu diễn, lúc ấy bọn em có cự tuyệt nhưng mà bọn họ không nghe, còn nói đối phương là Khương gia đại tiểu thư, không đi thì tự gánh hậu quả.”
Bọn họ đều là người gia cảnh bình thường, hơn nữa lại đang ở trong giới giải trí, nào dám tranh cãi với người có bối cảnh.
Nói chỉ là biểu diễn, nhưng trước đó bọn họ cảm thấy không chừng còn có nhiều hơn, lúc ấy nhớ ngay tới việc liên lạc với người đại diện.
“Tổng giám đốc Lâm, ngài đúng là một bà chủ tốt.” Em trai nhỏ nhất nhịn không được mở miệng, ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái.
Lâm Sơ Huỳnh thu hoạch một tấm “thẻ người tốt”.
Cô xắn tay áo lên, dặn dò: “Liên hệ với người đại diện là đúng, công ty tất nhiên sẽ giúp các cậu, buổi tối trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Sơ Huỳnh sờ đầu mấy thiếu niên.
Tuy vóc dáng của bọn họ đều cao hơn mình nhưng lại nhỏ hơn cô vài tuổi, lớn nhất cũng mới 18.
Mấy thiếu niên hưng phấn thực sự, nghĩ thâm lúc này về sẽ không thèm gội đầu, muốn khoe cho tất cả thực tập sinh biết –bọn họ được bà chủ lớn sờ qua!
Kiều Quả kêu xe công ty chờ ở ven đường.
Nhìn mấy em trai xinh đẹp quyến luyến rời xe, Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên cảm khái: “Ai nha, tuổi trẻ thật tốt.”
Khương Dĩ Nhàn trêu chọc: “Cậu có thể bỏ Lục tổng nha.”
Lâm Sơ Huỳnh cười nói: “Lời này đừng để anh ấy nghe được, nếu không sáng mai tớ lại không có bữa sáng mà ăn.”
Chuyện hai ngày trước cô còn nhớ rõ đấy.
Chú hai nhà cô chính là tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi.
Khương Dĩ Nhàn không hiểu mô tê gì, nhưng nhìn sắc mặt của cô liền biết tuyệt đối lại là một chén cẩu lương.
Được rồi, cô ngoại trừ nuốt xuống thì còn có thể làm gì đâu.
*****
Sắc trời nhanh tối, thời điểm Lâm Sơ Huỳnh từ công ty ra ngoài vẫn là lúc mặt trời xuống núi, hiện tại đã là đêm đen rồi.
Cô dứt khoát đi ăn cơm tối với Khương Dĩ Nhàn.
Thẩm Minh Tước vừa mới kết thúc một hoạt động cho nhãn hiện, đang ở trong nhóm nghe Khương Dĩ Nhàn thuận miệng miêu ta, cảm giác hối hận đến xanh ruột.
Trời ơi! Cảnh tượng kích thích như vậy!
Sao lại không có cô!
Thẩm Minh Tước: [Hu hu hu, *phát ra thanh âm muốn ăn dưa*]
Thẩm Minh Tước: [Em thật muốn xuyên về nửa tiếng trước.]
Lâm Sơ Huỳnh an ủi cô nàng: [Không sao đâu, sau này em có thể tự trải nghiệm.]
Khương Dĩ Nhàn cũng nói theo: [Tự mình làm còn thoải mái hơn xem người ta.]
Ít nhất vào ngày đó, thời điểm cô nói với Khương Cam chính là thế, lúc ấy thực sự thoải mái từ tinh thần đến thể xác, nhưng mà thời điểm lật xe cũng đột ngột không kịp phòng.
Cô cảm thấy hẳn Thẩm Minh Tước sẽ không lật xe giống mình đâu.
Nhưng mà Khương Dĩ Nhàn không ngờ, không bao lâu sau, cô sẽ tận mắt chứng kiến hiện trường lật xe của Thẩm Minh Tước.
Thẩm Minh Tước: [Thật tốt.]
Lục Nghiêu: [??Cái gì! Các cậu đi làm gì mà không mang theo tôi!]
Lâm Sơ Huỳnh vừa thấy cậu ta xuất hiện liền nhớ đến chuyện weibo của cậu, trực tiếp gọi điện thoại: “Lục Nghiêu.”
Nghe ngữ khí nghiêm túc của cô, Lục Nghiêu hoảng hốt: “Làm sao vậy?”
“Cái bài viết kia của cậu.” Lâm Sơ Huỳnh sắp xếp từ ngữ một chút: “Tôi cảm thấy cậu cần phải học lại ngữ văn, tôi sẽ bảo chú Lục tìm cho cậu mấy quyển sách.”
“......” Lục Nghiêu tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác thấy có nguy hiểm: “Không cần đâu, tôi tốt nghiệp rồi mà.”
“Sống đến già, học đến lão.” Lâm Sơ Huỳnh cười tủm tỉm.
“Tôi còn có việc, tôi đi làm đây, ai nha, mệt mỏi quá.” Lục Nghiêu lầm bầm vài câu rồi cúp máy.
Khương Dĩ Nhàn ở một bên nghe, bật cười: “Cậu ta đúng là kẻ dở hơi.”
Trước kia số lần cô gặp Lục Nghiêu không nhiều lắm, phần lớn là gặp tại yến hội, không ngờ tính cách cậu ta lại ngây thơ như thế.
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Vẫn là chưa trải nghiệm đòn hiểm của xã hội.”
Coi như nể tình mấy ngày nay cậu ta vất vả, cô chỉ đưa mấy quyển sách thôi, không đưa sách bài tập đã đủ tốt rồi.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người tách ra, Lâm Sơ Huỳnh trở về Hoa Đình Thủy Ngạn.
Đêm nay Lục Yến Lâm về nhà thì đã khuya, vốn dĩ cô chuẩn bị xem video một chút rồi ngủ, kết quả thấy một bộ phim thần tượng tổng tài.
Nữ chủ trong phim là một tiểu bạch thỏ, đi nhầm vào văn phòng của nam chính tổng tài, phát hiện bên trong có một gian phòng, còn có giường lớn....liền lên đó ngủ. Một lúc sau nam chính phát hiện mỹ nhân này, còn tưởng cô tự mình đưa tới cửa, mở đầu cho mối quan hệ oan gia hoan hỉ.
Làn đạn ở đây spam.
[Cốt truyện thật máu chó.]
[Cho nên, trong văn phòng của tổng tài đều có phòng nghỉ sao?]
[Tôi cũng muốn biết, nhưng mà tôi không thể vào văn phòng của tổng tài.]
Lâm Sơ Huỳnh hồi tưởng lại, trong văn phòng của lục Yến Lâm có phòng nghỉ không nhỉ?
Tuy rằng đến đã vài lần, nhưng cô chưa chú ý tới.
Văn phòng của Lâm Sơ Huỳnh không có, ông chủ trước kia đã về hưu, tuy là bị cô giày vò cho về hưu nhưng xác thực tác phong làm việc của gã không tốt.
Lúc ấy cô đã cho người bố trí lại văn phòng của mình, còn vệ sinh sạch sẽ mấy lần mới an tâm vào dùng.
Lâm Sơ Huỳnh tạm dừng giao diện, nhắn tin cho Thẩm Minh Tước: [Trong văn phòng của Trình Minh Thành có phòng nghỉ riêng không?]
Thẩm Minh Tước: [Có nha, còn có phòng tắm.]
Lâm Sơ Huỳnh: [Xem ra em từng vào tự thể nghiệm?]
Đầu bên kia không có tin tức.
Chẳng qua Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng hứng thú hỏi, quyết định ngày mai đến Hoa Thịnh nhìn xem.
Nếu có, cô sẽ ngủ một giấc bên trong, để xem xem có cô gái nào không có mắt dám vào phòng nghỉ của ông xã cô!
*****
Khi Lục Yến Lâm về nhà đã gần đêm khuya.
Động tác lên lầu của anh rất nhẹ, trước đó anh đã đề cập với Lâm Sơ Huỳnh, bảo cô tối nay đi ngủ trước.
Nhưng mà khi anh đẩy cửa ra, bức tranh mỹ nhân đi vào giấc ngủ trong tưởng tưởng không có xuất hiện, mà là mỹ nhân ngồi xếp bằng trên giường xem điện thoại đến mê mẩn.
Bên cạnh là một chồng bỏ hạt dưa, trái cây, nước chanh.
Tay này lấy hạt dưa cắn cắn, tay kia lấy trái cây, chỉ thiếu mỗi nha hoàn không có chuyên môn đưa tay đến tận miệng.
Lục Yến Lâm đi qua đi lại trước mặt cô bảy tám cái, thậm chí còn tắm rửa một cái mà cô vợ của anh cũng không thay đổi tư thế, thậm chí chỉ ngẩng đầu có một lần.
Lục Yến Lâm:?
Hình như anh cảm thấy bị lạnh nhạt.
Lục Yến Lâm nhìn thời gian trên đồng hồ, rút điện thoại trước mặt cô lên, trên màn hình vừa khéo chiếu cảnh nam nữ chính đang hôn môi.
Lâm Sơ Huỳnh ngẩng đầu kêu lên: “Chú hai anh làm gì đó?”
Mặt anh không cảm xúc: “Thời gian không còn sớm.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Không phải anh vừa mới về sao?”
Lục Yến Lâm liếc cô một cái, xốc chăn lên ngồi bên cạnh cô, tắt đền: “Trầm mê phim truyền hình cũng không phải thói quen tốt.”
Nói rất đường hoàng.
Lâm Sơ Huỳnh một chân gác lên đùi anh, hùng hổ hỏi: “Anh có để em xem không! Có cho xem không!”
Lục Yến Lâm không dao động.
Lâm Sơ Huỳnh thấy cứng không được, quyết định chơi mềm, thuận thế bò lên người anh, mềm nhũn nói: “Chú hai.”
Lục Yến Lâm nói: “Gọi ông xã cũng không được.”
Lâm Sơ Huỳnh kêu: “Ông xã.”
Lục Yến Lâm ngừng một chút, cầm lấy chiếc vòng bị rớt trên cổ tay anh, bình tĩnh mà nhìn vào mắt cô: “Không cho phép làm nũng.”
Những lời này anh nói lần thứ hai, lần đầu tiên là khi hai người còn chưa kết hôn.
Lâm Sơ Huỳnh hừ một tiếng.
Cô bò từ trên người anh xuống, đưa lưng về phía anh chơi điện thoại, xem phim mấy giờ rồi, tin nhắn trên wechat còn chưa xem.
Thẩm Minh Tước: [Em lại một lần nữa ăn dưa trên hot search!]
Thẩm Minh Tước: [Haiz, càng ăn càng hối hận vì không đến hiện trường.]
Đây là tin nhắn một giờ trước, trực giác của Lâm Sơ Huỳnh mách rằng chuyện cô ấy nói là chính mình. Dù sao không đi hiện trường chỉ lần ngày hôm nay.
Cô nhấn vào hot seach, liền thấy ba đề mục đứng trước.
Một cái là bắt idol hầu rượu, một cái là đại danh của Giải trí Thiên Nghệ, còn lại chính là tên cô.
Lâm Sơ Huỳnh click vào.
Bài viết đứng đầu weibo là có người gửi bài cho đại V: “Đánh mã. Hôm nay tham gia show âm nhạc, xem tiết mục của mấy em trai soái ca, tìm kiếm thông tin thì phát hiện đó là thực tập sinh sắp ra mắt, nhưng mà sau đó cư nhiên bị mời đi tham gia một tiệc sinh nhật của bạch phú mỹ......emmm cảm giác không tốt lắm.”
Bình luận ngày từ đầu là không có giải mã.
[....Đây chẳng phải là biến tướng của việc đi hầu rượu sao?]
[Phòng ở nhà ai sụp thế?]
[Thấy rõ ràng là thực tập sinh sắp xuất đạo, kết hợp đi hỡi các anh zai của tôi.]
[Show âm nhạc hôm nay, trên mạng có một danh sách nổi tiếng đi.]
[Có thấy, Giải trí Thiên Nghệ, diễn đàn cũng đang thảo luận việc này, có ảnh chụp nữa.]
[Shit, nhóm fans không được tức chết, tại sao lại không coi thực tập sinh là người như vậy?]
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, đối với việc này có thể lên hot search tỏ vẻ kỳ quái.
Cô lướt xuống dưới, sau khi giải mã, nhóm cư dân mạng bắt đầu mắng Giải trí Thiên Nghệ, nói bọn họ là công ty có lòng dạ hiểm độc.
Mấy tháng trước, fans của Giang Tuyết Danh cũng từng nói thế, sau đó cô ta không còn nhiệt độ nữa.
Lâm Sơ Huỳnh thoát ra ngoài, click mở một hot search khác, vốn dĩ cho rằng mình đi vào chiến trường mắng chửi, không ngờ vậy mà lại là official weibo của công ty làm sáng tỏ thanh minh.
Dư lại mấy cái chính là weibo của mấy em trai xinh đẹp.
Bọn họ phơi bày chuyện này trên mạng, sau đó trực tiếp phát weibo: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sự tình không phải như mọi người nghĩ đâu, bà chủ của chúng tôi chính là thiên hạ đệ nhất!”
Tuy rằng chưa ra mắt nên ít fans, nhưng là bị các cư dân mạng một đường chú ý nên số lượng fans đã dâng lên vài chục nghìn khiến khu bình luận cứ cất cánh tăng lên.
Nhanh như chớp, từ “đau lòng bọn em trai, chưa xuất đạo thì không có nhân quyền” đến “Ăn dưa cứ xem video rồi lại nói”, hướng gió xoay chuyển cực kỳ mau lẹ.
Một cái video trực tiếp bùng nổ, leo lên No.1 hot search.
Cũng không biết là vị tiểu thư nào ở hiện trường làm chuyện tốt, lúc ấy thế mà lại quay video Lâm Sơ Huỳnh, tuy rằng chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ ăn dưa.
Từ lúc Khương Cam hỏi câu “Hôm nay Lâm đại tiểu thư sao lại rảnh rỗi mà tới nơi này”, toàn bộ quá trình đều bị ghi lại hoàn toàn.
Đến đoạn sau Lâm Sơ Huỳnh nói, trực tiếp khiến bình luận nổ mạnh.
[A a a a đây là Mary Sue kinh thế gì lên tiếng: Cùng tôi về nhà!]
[Tôi cũng muốn về nhà với Lâm tổng!]
[awsl ( a tôi đã chết), má ơi toàn bộ quá trình khí thế 1m8!]
[Tôi biết ngay mình hâm mộ không sai người hu hu hu! Bà chủ tốt như vậy! Tôi yên tâm anh trai tôi rồi!]
[Cái khác không nói, đêm nay tôi liền tâng bốc bay Lâm Sơ Huỳnh!]
[Miệng của cô gái kia sao lại mở lớn thế, microphone cũng nhét vừa.....sao điểm tôi chú ý lại kỳ quái như vậy.]
[Nhìn đám em trai soái ca đều ngốc kìa ha ha ha ha!]
[Tôi chính là tờ khăn giấy lau tay kia! Tôi tuyên bố chuyện này là sự thực!]
[Bà chủ Lâm vừa đẹp vừa ngầu, đây là bà chủ thần tiên gì chứ. Trời ơi, tôi đã rơi vào tay giặc rồi, Lục tổng rút đao đi!]
Lâm Sơ Huỳnh:?
Trong một đêm có thêm vô số lời bày tỏ yêu mến.
Lâm Sơ Huỳnh lui về trang chủ, chuẩn bị nhìn xem trong video mình hấp dẫn người cỡ nào, thưởng thức tư thế oai hùng của mình một chút.
Âm thanh trong video có hơi ồn ào, có thể khoảng cách người quay video không quá gần, còn có tiếng đàm luận nhỏ vụn nữa.
Lâm Sơ Huỳnh tăng lớn âm lượng.
Xem bản thân từ video có cảm giác không giống nhau, cô đang thấy mùi ngon, mà người đàn ông phía sau tới gần, giọng nói trầm trầm –––
“Mang ai về nhà?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...