Hệ ngân hà chỉ là linh cảm chợt lóe của Lâm Sơ Huỳnh thôi.
Lâm Sơ Huỳnh còn tưởng đêm nay sẽ không nghe được, trong lòng nói không thất vọng là không thể nào, ai ngờ thời điểm này lại nghe thấy.
Tuy rằng không biết nhiều rất nhiều là nhiều bao nhiêu, nhưng nghe có vẻ rất nhiều rất nhiều, cô cảm thấy thực mỹ mãn, không hề truy vấn.
Dẫu trước đó còn tưởng chính là ngàn dặm đưa pháo, nhưng tới ban đêm, hai người cái gì cũng không làm, chỉ ôm nhau ngủ.
Lâm Sơ Huỳnh thực sự rất hạnh phúc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Mơ Xanh Ngâm Đường
=====================================
Bình thường Lục Yến Lâm không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, thỉnh thoảng cô nói nhiều thì anh mới bộc lộ chút ít, chứ nếu ở trước mặt người ngoài thì chỉ sợ họ cho rằng anh vô cảm.
Nhưng dưới tình huống như thế, biết bên cạnh cô có kẻ ý đồ xấu thì ngay lập tức tới bên cô, hành động thực tế ấy còn khiến người rung động hơn là lời nói.
Tâm trạng của Lâm Sơ Huỳnh bay bổng đến mức không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng hít thở vững vàng bên tai biết hẳn Lục Yến Lâm đã ngủ rồi, mới nhổm người dậy từ trong lòng anh.
Chống tay lên giường ngắm người.
Khi ngủ Lục Yến Lâm trông càng bình thản, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng lại nghiêm trang, phảng phất như bình thường chưa từng mộng mị.
Lông mày của anh tuy ngắn hơn cô nhưng cũng khá dài.
Lâm Sơ Huỳnh chạm tay lên đó, cảm thấy không đã liền lướt xuống mũi, dần dần chuyển đến môi, màu hồng nhạt khỏe mạnh.
Sắc môi trời sinh.
Ánh sáng đèn ngủ mông lung, Lâm Sơ Huỳnh trộm hôn một cái, sau đó nằm xuống, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ.
Chỉ là cô không biết, sau khi mình đi ngủ rồi thì người bên cạnh mở bừng mắt, rũ mắt nhìn cái trán trơn bóng của cô, kéo người vào lòng mình.
*****
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Minh Tước bị điện thoại đánh thức.
Đêm cô mới ngủ nên cả người đều chưa tỉnh táo, cánh tay vươn ra từ trong chăn tắt điện thoại, không đến vài giây lại vang lên.
“Ai đó?!” Thẩm Minh Tước tức giận.
“Cô còn đang ngủ?” Lục Nghiêu đã sắp vội muốn chết: “Tối qua cô cũng ở Đế Đô, có biết chú hai thím hai của tôi đánh nhau vào đồn công an không?”
“........?”
Thẩm Minh Tước cảm thấy hình như mình vừa nghe được một chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.
Cô dụi dụi mắt, gian nan mở miệng hỏi: “Đánh cái gì? Vào đâu?”
“Đồn công an nha, tôi gọi điện cho bọn họ đều không ai nhận, buổi sáng hôm nay tôi xem tin tức liền sợ ngây người, có phải bọn họ sắp ly hôn không?”
“.......?”
Tại sao mỗi chữ cô đều hiểu, nhưng khi kết nối với nhau lại lạ lẫm thế.
Thẩm Minh Tước hồi tưởng lại dáng vẻ ôn tồn đếm qua của hai người, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ muốn ly hôn, muốn đánh nhau, càng miễn bàn đến việc đi đồn cảnh sát.
Sao Giám đốc Lục có thể động tay động chân đánh nhau chứ.
Thẩm Minh Tước ngáp: “Lục thiếu gia, cậu suy nghĩ nhiều rồi, Giám đốc Lục là người sẽ đánh vợ sao, bà chủ sẽ là người đánh chồng hả?”
“Nhưng mà bọn họ thực sự vào đồn công an mà.”
“Sao cậu không đi hỏi trợ lý Trần xem?” Thẩm Minh Tước có lòng tốt nhắc nhở, “Tối hôm qua trợ lý Trần cũng đến đây.”
“Đúng nha.”
Điện thoại lại bị cắt đứt.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Minh Tước đã bị cuộc điện thoại đánh bay, chuẩn bị đi xem tin tức mà Lục Nghiêu nhắc tới là cái gì, vừa lên weibo liền thấy.
––––[Sốc! Giám đốc Lục của Hoa Thịnh và phu nhân bùng lên tranh cãi, đêm khuya bị mời vào đồn công an!]
Đi kèm là 6 tấm ảnh, hai tấm đầu là ở ngay dưới khách sạn, Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm nói chuyện với nhau, nhưng thật ra toàn là Lâm Sơ Huỳnh chiếm ống kính.
Lúc này vẻ mặt của Giám đốc Lục có vẻ nghiêm túc mà kỳ lạ.
Bốn tấm ảnh sau là ảnh vào đồn công an.
Caption ở trên có thể nói là phát huy hết sức tưởng tượng của quãng đời còn lại, chỉ kém không mời biên kịch trau chuốt ngôn từ giùm thôi, nói đến ba hoa chích chòe.
Thậm chí ngay cả nguyên nhân cãi nhau cũng có đến mấy suy đoán, cái gì mà Lâm Sơ Huỳnh di tình biệt luyến, trong lòng Lục Yến Lâm có người khác, máu chó cực kỳ.
Thẩm Minh Tước:?
Tuy không biết sau đó vì sao bọn họ lại đến đồn công an nhưng những lời ngon tiếng ngọt trước đấy mà bị nói thành cãi nhau, ánh mắt của paparazzi có phải không tốt lắm không.
Không tốt thì có thể quyên tặng cho người khác nha.
Thẩm Minh Tước trực tiếp chia sẻ bài viết này: [Truyền thông bất lương *xem thường*]
Hiện tại công chúng biết cô là bạn thân của Lâm Sơ Huỳnh, nên vừa chia sẻ xong, lời nói lại có ý tứ khiến không ít fans nhao đến bình luận.
[Tôi biết ngay là giả mà!]
[Vẫn là Tước Tước cứng rắn, cái tin tức rác rưởi kia, tôi thấy tin tức trên weibo chính trước kia của hắn đều bị vả mặt, nhưng lại không xin lỗi.]
[Lần trước đi đầu người khác bị cả mạng bạo kích chính là weibo này!]
[Nghe nói Giám đốc Lục và Lâm Sơ Huỳnh còn hòa hảo thì trong lòng liền an ổn, ngày thường Tước Tước có tin gì hot không?]
[Nhưng bọn họ đến đồn công an là vì chuyện gì?]
Thẩm Minh Tước trả lời mấy bình luận không quan trọng, tiếp đó lại chia sẻ link tin tức này cho bà chủ nhà mình.
Sau đó mới rời giường rửa mặt.
*****
Một đêm không mộng.
Khi Lâm Sơ Huỳnh tỉnh lại có nhìn xung quanh tầng cao nhất một lượt, cuối cùng thấy Lục Yến Lâm đang ở chỗ làm việc, anh đang mở video với đám người trợ lý Trần.
Đêm qua đến khách sạn Bách Tế đã khuya, hơn nữa nửa đêm lại đến đồn công an, cho nên hiện tại mới bận rộn.
Đã mở gần một giờ rồi.
Lâm Sơ Huỳnh mơ hồ nghe được chút ít, đại khái là hôm nay kiểm tra vấn đề an toàn của khách sạn bách tế hoàn toàn, ngăn chặn có camera quay lén.
Phòng tối qua của cô không phát hiện camera, là may mắn.
Hiện tại có rất nhiều camera quay lén khiến người ta khó lòng phòng bị, ngay cả trong công tắc cũng có thể nhét vào thì càng đừng nói đến chỗ khác.
Khách sạn Bách Tế có thể nổi tiếng như hiện tại, chính là vì sự phục vụ và trách nhiệm.
Rất nhiều minh tinh khi ra ngoài đều sẽ vào Bách Tế ở, có thiên hậu trực tiếp ở phòng tổng thống trong thời gian dài, thế nên nếu một khi trong khách sạn xuất hiện camera thì đối với khách hàng và khách sạn đều là đả kích to lớn, thậm chí cổ phiếu của tập đoàn Hoa Thịnh có khả năng giảm sút.
Rốt cuộc, khách sạn là phục vụ khách hàng.
“Đến đây là kết thúc.”
Lục Yến Lâm khép notebook lại.
Anh quay người lại, liền thấy Lâm Sơ Huỳnh mặc áo ngủ đứng dựa lên cửa, khoanh tay mà đứng, đường cong dáng người hoàn mỹ mà tao nhã.
“Em còn tưởng chú hai anh đi rồi chứ.” Lâm Sơ Huỳnh buông tay, “Hôm nay em với Tước Tước sẽ về, anh thì sao?”
“Ở đây nhân tiện thị sát luôn.”
Lục Yến Lâm đi đến chỗ cô, “Khả năng sẽ trì hoãn một lúc, đến chiều.”
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ, “Vậy em sẽ đi cùng anh.”
Hiếm khi rời giường mà có thể thấy Lục Yến Lâm, buổi sáng hôm nay bọn họ cùng nhau dùng bữa, lúc này cô mới xem điện thoại.
Trong điện thoại, chỉ mình Lục Nghiêu đã gửi mấy chục tin nhắn, tuy rằng đa số là dấu chấm than và dấu chấm hỏi vô dụng.
Lục Nghiêu: [Thấy tin này thì trả lời ngay nhé.]
Khương Dĩ Nhàn: [Giám đốc Lâm vừa ra tin kia nhất định sẽ nổ mạnh.]
Lâm Tồn: [Đánh thắng không?]
Lâm Sơ Huỳnh đọc hết một lượt, đại khái đã hiểu tình huống là gì, lại quay lại đọc tin nhắn của ba, thật là nhịn cười không được.
Vậy mà lại hỏi cô đánh thắng không.
Lâm Sơ Huỳnh trả lời ông: “Lực lượng ngang nhau.”
Cô lại xem link weibo mà Thẩm Minh Tước gửi.
Bởi vì thời điểm tin tức này bị phơi ra, Thẩm Minh Tước còn chưa chia sẻ bác bỏ tin đồn, cho nên hướng gió của bình luận đa số là nghi vấn.
[Thật hay giả?]
[Hôn nhân hào môn quá kinh khủng....]
[Thế nên, đoạn thời gian trước là giả ân ái sao?]
[Tôi cảm thấy trong ảnh không giống đang cãi nhau, tay còn nắm kia kìa, có phải đang thì thầm không.]
[Hiện tại tin tức đều phải chờ vài ngày mới dám khẳng định, miễn cho bị vả mặt.]
Sau đó, đúng là lộn ngược dòng thật.
Bài bác bỏ tin đồn của Thẩm Minh Tước vừa ra, đề tài này từ một weibo bình thường trở thành một tài khoản account marketing “truyền thông bất lương”, chụp hình cô.
Lâm Sơ Huỳnh click vào weibo tên là “Câu chuyện mới lạ”, các tin khác buổi sáng đã bị mắng mấy trăm lần.
Bài viết đầu tiên là 1 tháng trước, khi đó phơi bày vụ một khách sạn xung đột với khách hàng, làm khách hàng này gặp phải nguy cơ đóng cửa.
Lâm Sơ Huỳnh vẫn nhớ rõ chuyện này.
Một tuần sau vụ việc đảo ngược lại, sau khi bên khách sạn kia báo nguy, rằng vị khách này cố ý hắt nước bẩn, đã làm sáng tỏ nhưng weibo này không cập nhật nó.
Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày, có chút chán ghét.
Chuyện này cũng thế, bọn họ cũng coi như là người nổi tiếng, công khai ảnh chụp trên tin tức cũng bình thường, nhưng cố ý xuyên tạc sự thật, tự bản thân bổ não lại là chuyện khác.
Lâm Sơ Huỳnh buông di động xuống: “Chú hai, anh biết ‘Câu chuyện mới lạ’ không?”
“Nếu ý em muốn nói là cái trên hot search kia.” Lục Yến Lâm gật đầu, “Sáng nay anh có thấy tin tức đó.”
“Chính nó đó.” Lâm Sơ Huỳnh nói, cô buông thìa xuống, “Điển hiển bắt đầu từ mấy bức ảnh, quá trình thì tự bổ não hoàn toàn.”
Còn bổ não thành dạng này.
Lâm Sơ Huỳnh nói:” Phải cho bọn họ biết tay.”
Lục Yến Lâm gật đầu: “Ừ.”
Tuy tằng Lâm Sơ Huỳnh chưa nghĩ ra nên cho bọn họ biết tay như nào, nhưng đến buổi chiều, cô đã nhận được câu trả lời từ trợ lý Trần.
Phải chuẩn bị khởi tố nhà truyền thông này.
Văn kiện luật sư sẽ không gửi, bởi chẳng dùng được, nó chỉ có tác dụng cảnh cáo thôi, trực tiếp đi tòa án khởi tố, bộ phận luật sư của Hoa Thịnh đang chuẩn bị chuyện này.
Lý do đương nhiên là có.
Cố ý bịa đặt nội dung, tổn hại đến danh dự của Giám đốc Lục Hoa Thịnh và phu nhân, hơn nữa còn tạo ảnh hưởng lớn đến cổ phiếu của tập đoàn Hoa Thịnh.
“Phu nhân, cô xem có cần bổ sung gì không?” Trợ lý Trần hỏi.
“Thật sự ảnh hưởng lớn đến cổ phiếu công ty sao?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
“Chỉ là lên xuống nhấp nhô thôi.” Trợ lý Trần nhỏ giọng giải thích: “Ai bảo đối phương đúng lúc đụng phải.”
Lâm Sơ Huỳnh đi kiểm tra một chút.
Cái nhấp nhô bình thường này một chút cũng không xuống thấp.
Nhưng mà cô liền thích vậy đó, hơn nữa không chỉ nói đến những lí do sau, chỉ cần bịa đặt nội dung là đủ rồi.
*****
Bởi vì chuẩn bị quay về Thịnh Thành với Lục Yến Lâm nên đến chiều, Thẩm Minh Tước liền cùng Lâm Sơ Huỳnh đi uống trà chiều.
Thẩm Minh Tước được như ý nguyện, đã biết nội tình của việc đi đến đồn công an ngày hôm qua.
Trong lòng cô có chút sợ hãi: “Thật là fans cuồng hả? Này cũng quá biết theo dõi rồi, cư nhiên còn biết chúng ta ở chỗ nào.”
Những nghĩ một chút, có mấy người ngay cả mật mã nhà của minh tinh còn biết, biết phòng khách sạn và vị trí liền không quá kỳ quái.
“Ngày thường em cũng nên cẩn thận một chút.” Lâm Sơ Huỳnh dặn dò.
“Em không có việc gì đâu.” Thẩm Minh Tước lắc đầu, cười nói: “Hiện tại minh tinh nào ra cửa mà không có vệ sĩ.”
Từ người đại diện đến trợ lý, lại đến dưới khách sạn, toàn bộ hành trình đều có một đống người trưởng thành vây quanh, fan cuồng rất khó tiếp cận.
Cho nên mới có người không từ thủ đoạn.
Một thời gian rồi Lâm Sơ Huỳnh không đăng weibo, cô chia sẻ bài viết của Thẩm Minh Tước: [Tình thú vợ chồng, hiếm lạ lắm à?]
Nếu không phải weibo có hạn, cô còn muốn thêm cái icon động vật xem thường.
Chỉ trong nháy mắt, bài viết thành kíp nổ cho chuyện này, nhảy thẳng lên No.1, weibo lấy tốc độ cực kỳ vi diệu mà sập.
“Bà chủ vừa ra tay đúng là khác hẳn.” Thẩm Minh Tước sợ hãi than.
“......”
Lâm Sơ Huỳnh nghe lời nịnh này mà cảm thấy cứ như đang trào phúng vậy.
“Weibo không lướt được.” Thẩm Minh Tước cũng nóng vội: “Em muốn xem bọn họ bình luận như thế nào, thật sự muốn coi, phát ra tiếng lòng của người muốn ăn dưa.”
“Chính chủ đang ở ngay trước mặt em này.” Lâm Sơ Huỳnh nhắc nhở.
“Bà chủ, xem phản ứng của cư dân mạng khiến người vui sướng.” Thẩm Minh Tước load nửa ngày, cuối cùng weibo cũng vào xem hot search được: “Em muốn xem bọn họ nói thế nào!”
Dưới bài viết của Lâm Sơ Huỳnh đã có hơn một nghìn bình luận.
[Giám đốc Lục: Ngồi xuống, ngồi xuống, bài tập cơ bản.]
[Ha ha ha ha ha tình đến đồn công an, cũng quá thú rồi.]
[Tôi dám khẳng định, hiện tại Lục phu nhân đã cạn lời, nhà truyền thông này có phải đầu óc có bệnh không, con mẹ nó đánh nhau ạ, đánh nhau trên giường còn ít à.]
[Tôi hoài nghi hai người chơi xe chấn, hơn nữa có lý có theo.]
[Chớ xe chấn, chớ xe chấn.]
[@Lục Yến Lâm Giám đốc Lục mau ra đây đáp lại nào, bà xã ngài đã đáp rồi.]
Trong khi một đống người bắt đầu triệu hồi Lục Yến Lâm, rốt cục cũng có người biết tình tiết vụ việc, tiết lộ lí do đến đồn công an.
“........Tin kia viết bậy, thực ra lcy bị theo dõi, còn nhớ album ảnh chụp lần trước không? ảnh trên đó đều là ảnh chụp lén.”
Lời này vừa ra, rất nhiều cư dân mạng lập tức liên tưởng tới.
Lúc trước, bọn họ theo bản năng mà nghĩ có thể là paparazzi chụp, có góc độc bày ra đó, bởi vì ảnh chụp cũng không xấu, chỉ là người bình thường sẽ không liên tưởng đến fans cuồng.
Tuy rằng không phải fans cuồng có tên tuổi, nhưng cũng không kém.
Dẫu bây giờ là buổi chiều, nhưng người lên mạng không ít, về một ít hành vi của fans cuồng cũng bị quăng lên hot search, chuyện gay go hơn cũng có.
Trong đó, có một bình luận được ghim trên đầu: [Chẳng trách chiều qua Giám đốc Lục còn ở làng du lịch ở Thịnh thành, buổi tối đã chạy ngay đến Đế Đô, hu hu hu hu, đây là đường đó!]
Một vài anti-fans còn tồn tại: “........”
Trước mắt tối sầm, hình như lần này không còn hy vọng gì nữa.
Kịch bản máu chó của nhà giàu lấy pháp chế làm kết cục.
“Làm fans cp của bà chủ chị và Giám đốc Lục thật hạnh phúc, mỗi ngày đều phát đường.” Thẩm Minh Tước lướt đến bình luận này cảm thấy hết sức vui vẻ.
“Đã kết hôn mà không phát đường thì còn kết cái gì hôn nữa.” Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng đáp, điểm tâm ngọt vào miệng, trên môi còn dính một chút mứt trái cây.
Ánh dương ấm áp sau buổi chiều chiếu từ bên ngoài cửa sổ sát đất vào trong, chiếu lên người cô, mang theo ánh sáng màu vàng nhạt, tạo thành những vết cắt vụn nhỏ.
“Thật có đạo lý.”
Thẩm Minh Tước lắc lắc di động: “Bà chủ, cậu đoán Giám đốc Lục sẽ trả lời thế nào?”
[Các chương sau pass đều là 696969 nha, chứ lười nghĩ pass quá à]
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, rất bình tĩnh: “Anh ấy còn đang làm việc, sẽ không trả lời.”
Nhưng mà ngay sau đó, cô đã bị vả mặt.
Thẩm Minh Tước vỗ mạnh lên bàn, khiến cà phê sánh ra: “Bà chủ, nhanh lên weibo! Ha ha ha ha tớ cũng muốn phát!”
“.........”
Lâm Sơ Huỳnh vươn tay mở điện thoại.
Một phút đồng hồ trước Lục Yến Lâm chia sẻ bài của cô, hơn nữa phía trên kèm theo một tấm hình –––
Lục Yến Lâm: [Hy vọng Lục phu nhân “thích như hệ ngân hà” càng nhiều hơn nữa. #hình ảnh//Lâm Sơ Huỳnh: Tình thú vợ chồng, hiếm lạ lắm à.]
Hình ảnh là một bài thơ, phía dưới đề là Cục Hàng Không.
Mặc dù có nhiều thuật ngữ nghe hơi phức tạp, nhưng người nào hơi hiểu thì đều có thể nhìn ra, dự án hàng không vũ trụ trong nước cảm ơn anh đã ủng hộ và đầu tư.
Quần chúng ăn dưa đối với cái này tỏ vẻ thật mờ mịt.
[Tình huống gì thế tình huống gì thế?]
[Đầu năm nay tôi vậy mà đã lưu lạc đến nỗi ngay cả show ân ái còn nhìn không hiểu?]
[Có ai đại biểu cho khoa ngữ văn không?]
[Tôi không phải đại biểu của khoa, nhưng tôi vừa đi tìm kiếm, mấy năm trước nhà khoa học phát hiện hệ ngân hà mở rộng, liên hệ đến Lục phu nhân nói “thích như hệ ngân hà”, chứng tỏ Giám đốc Lục dục cầu bất mãn, nghĩ muốn lớn hơn nữa?]
[“Dục” này rất có linh tính.]
[Tôi rơi những giọt nước mắt không học vấn không nghề nghiệp.]
[Ngay từ đầu tôi còn tưởng là quyền đặt tên cho ngôi sao! Thao tác này của Giám đốc Lục đúng là vừa yêu nước lại vừa yêu vợ! Rất tuyệt!]
[Lục phu nhân quá biết nói lời ngọt ngào rồi!]
Lại có thêm các blogger đi đầu nên không bao lâu sau, toàn mạng đều biết đến chuyện này, toàn dân bị nhồi cẩu lương.
Sau đó, một cái bình luận được like nhiều nhất.
–––[Đơn giản mà nói, chính là hiện tại Giám đốc Lục thiếu thốn tình cảm (?)]
Vô số cư dân mạng đều tag Lâm Sơ Huỳnh và vọt tới dưới bài viết của cô để bình luận: “Cô có ở đó không? Mau quan tâm nhiều đến người đàn ông thiếu thốn tình cảm này đi!”
Weibo cá nhân của Lâm Sơ Huỳnh, loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...