Lâm Sơ Huỳnh nhìn ha ha ha ha liên tiếp trong vòng bạn bè.
Nếu hiện tại xóa bỏ vòng bạn bè này, còn kịp cứu lại thanh danh của mình trong vòng bạn bè không?
“........”
Thật sự một lời khó nói hết.
Lâm Sơ Huỳnh nhấp môi, quay đầu nhìn về phía Lục Yến Lâm thấy ý cười trong mắt anh.
Cô hơi bực bội: “Anh muốn cười thì cười đi.”
Ai chẳng có lúc lầm đường lỡ bước.
Cô –Lâm đại tiểu thư dù có lợi hại thì cũng chỉ là người bình thường.
Hơn nữa nghĩ theo một hướng khác, chẳng phải càng thêm bằng chứng chứng minh tình cảm giữa bọn họ cực kỳ gắn bó, ở rạp chiếu phim cũng không nhịn được mà như vậy như vậy đấy.
Lâm Sơ Huỳnh càng nghĩ càng thấy đúng.
“Sơ Huỳnh.” Lần thứ hai trong đêm nay Lục Yến Lâm gọi tên cô, thanh âm thong thả, có cảm giác như tiếng đàn cello trầm thấp.
“Cái này không sao đâu, em có thể nói mình xem hai bộ phim.”
“......?”
Đây mà là cách giải quyết à?
Lâm Sơ Huỳnh bị giọng nói của anh mê hoặc, vành tai hơi hồng hồng sau cổ cũng nóng lên mở miệng nói: “Em mặc kệ, dù sao anh cũng phải like.”
“Được.” Lục Yến Lâm gật đầu.
Anh cúi đầu mở điện thoại, nhấn like cho cô vợ nhỏ.
Hai người có vòng bạn bè gần giống nhau, từ weibo của anh có thể thấy Lục Nghiêu và vài người khác bình luận, Lâm Sơ Huỳnh tức cũng là bình thường.
Anh biết cô tự ái.
Lâm Sơ Huỳnh từ weibo của mình cũng thấy like, còn có thêm một bình luận.
Lục Yến Lâm: [Phim rất hay.]
Lâm Sơ Huỳnh: “.......”
Hình như đang vãn hồi tự tôn cho bà xã.
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh thực sự nhìn không được, bực mình vừa nãy biến mất thay vào đó là bị bình luận của Lục Yến Lâm chọc cười.
Quả nhiên Lục Yến Lâm vừa xuất hiện thì khu bình luận liền im bặt.
Quả nhiên, uy nghiêm của chú hai vẫn còn.
Nhà hàng bọn họ đặt chính là nhà hàng món ăn Pháp, Lâm Sơ Huỳnh vô cùng thích, cho nên quốc gia cô ở lâu nhất cũng chính là Pháp.
Mọi người đều biết đến món ốc sên tiêu chuẩn Pháp(*), nghe thì có vẻ chỉ là một món ăn đơn giản nhưng thực ra nó rất đa dạng, cho vào miệng cực kỳ non mềm.
https://ss-images.saostar.vn/wp700/2017/10/14/1671449/1.jpg
(*Ốc sên nướng bơ tỏi, mùi tây –một trong những món ăn truyền thống của Pháp)
Lâm Sơ Huỳnh ăn đến vui vẻ, chuyện xảy ra trước đó đều quên không còn một mảnh, tuy rằng bản thân thích ăn nhưng động tác vẫn ưu nhã như cũ, thể hiện tu dưỡng của một danh viện một cách tuyệt đối.
Buổi tối cô ăn không nhiều lắm, hơn nữa lúc ở rạp chiếu phim đã ăn bắp rang bơ, căng bụng, mấy món khác ăn kha khá là dừng lại ngay.
Trên đường trở về, Lâm Sơ Huỳnh vuốt vuốt bụng.
Phồng lên.
Cũng may hôm nay cô không mặc đồ bó, nếu không chút phồng này sẽ bị nhìn thấy cực kỳ rõ ràng!
Lục Yến Lâm liếc quá...liền thấy Lâm Sơ Huỳnh dựa lưng vào ghế, bàn tay đặt lên bụng xoa –––
Hình ảnh có chút vi diệu.
Khiến anh rất dễ liên tưởng đến mang thai.
Ánh mắt Lục Yến Lâm lại không dấu vết liếc bụng nhỏ của cô, ngón tay tinh tế của Lâm Sơ Huỳnh vắt qua quần áo màu tối.
“Anh cũng muốn sờ sao?” Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên hỏi.
“.......”
“Đêm nay ăn nhiều quá.”
Lâm Sơ Huỳnh bẹp môi, vừa lên án anh không nên dẫn cô đến nhà hàng Pháp dùng bữa, vừa nói hẳn là nên nhắc cô khi cô ăn.
Lục Yến Lâm khẽ nhíu mày: “Anh cảm thấy mình sẽ không ngăn em được.”
“........?”
Là ám chỉ cô ăn khỏe sao?
Lâm sơ Huỳnh trừng mắt nhìn anh: “Chú hai!”
Thời điểm cô gọi anh như vậy, giọng nói luôn bất thường.
Khóe môi Lục Yến Lâm hơi dương lên: “Đi lại một chút là tốt rồi.”
Anh vươn tay sờ sờ bụng nhỏ của cô, cách một lớp quần áo, có chút lo lắng, ngược lại khiến anh cảm thấy vẫn gầy quá.
Người đàn ông đột nhiên nhíu mày.
Lâm Sơ Huỳnh liếc anh một cái liền thấy cái nhíu mày này, còn tưởng anh muốn biểu đạt rằng mình ăn nhiều quá, lập tức ném một ánh mắt xem thường qua.
Miệng đàn ông, quỷ gạt người.
Ngoài miệng thì nói không sao, nhưng trên thực tế đều có sao đấy.
Trở lại Hoa Đình Thủy Ngạn, Lâm Sơ Huỳnh ngâm bồn tắm rửa, cảm thấy mỹ mãn mà mặc cho mình một bộ đồ ngủ bảo thủ, còn hừ hừ ca hát.
Chuyện vòng bạn bè đã bị cô ném ra sau đầu.
Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, cô ngồi quỳ trên giường nghịch điện thoại.
Lục Yến Lâm từ phòng tắm đi ra, trong gương chiếu rõ thân ảnh của anh, cao lớn thon dài, đường cong quyến rũ.
Lâm Sơ Huỳnh che mặt, từ kẽ hở ngón tay lén nhìn thân thể anh.
Tối nay không biết sao Lục Yến Lâm lại thế này, không có mặc áo tắm dài mà chỉ quấn cái khăn tắm quanh hông, còn chưa đến đầu gối.
Giống như cô khi học cao trung, cố tình sửa váy đồng phục cho ngắn hơn.
Nhưng hiển nhiên cái này càng có thâm ý hơn.
Lâm Sơ Huỳnh xoay người, cố ý hỏi: “Chú hai anh không lạnh sao?”
“Em lạnh?” Lục Yến Lâm hỏi lại, tóc anh còn hơi ướt, giữa trán rũ vài sợi tóc đen, mềm mại mượt mà.
“Đúng vậy, em rất lạnh.” Lâm Sơ Huỳnh hùa theo anh, vẫy tay, “Lại đây chút.”
Lục Yến Lâm nghe lời, đi qua.
Cách càng gần, xem càng rõ ràng.
“Chú hai, ngày thường anh đều dùng áo tắm dài mà.” Lâm Sơ Huỳnh quỳ trên giường, ngửa đầu cũng chỉ mới đến xương quai xanh của anh.
“Hôm nay anh đột nhiên dùng khăn tắm, có phải muốn câu dẫn em không?”
Khoảng cách này, theo cô mở miệng nói chuyện, thở ra nhiệt khí tỏa lên da anh, mang đến từng đợt run rẩy.
Đôi mắt Lục Yến Lâm sâu thẳm.
Anh cúi đầu nở nụ cười, bàn tay chạm lên gương mặt của Lâm Sơ Huỳnh, vén tóc cô ra sau tai, lộ ra vành tai trắng mịn như ngọc.
Thắt lưng gầy hữu lực liền để sát mặt Lâm Sơ Huỳnh.
“Vậy thì sao?” Lục Yến Lâm cúi đầu, đối mặt với cô, ý cười bên môi càng đậm, giọng nói mát lạnh từ tính: “Em nói phải làm sao bây giờ?”
Lâm Sơ Huỳnh ngửa đầu, cằm nâng lên.
Cô trừng mắt nhìn, dưới tầm mắt gấp gáp của ánh, mở miệng: “Hôm nay không nên hoạt động nhiều, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Lục Yến Lâm nhướng mi: “Phải không?”
Tay anh từ sườn mặt của cô chuyển đến cằm, hơi dùng sức.
Lâm Sơ Huỳnh vốn đang nghĩ muốn tiếp tục giả vờ, nhưng thật sự không đọ nổi hấp dẫn của cái đẹp, đứng thẳng lên ôm lấy anh.
Trên thân người nọ còn vương hơi nước.
“Không phải.”
Chóp mũi của Lâm Sơ Huỳnh cách chóp mũi anh còn không đến 1cm, nhẹ nhàng cười: “Nếu chú hai đã chủ động rồi, sao em có thể khiến anh thất vọng.”
Ánh mắt Lục Yến Lâm lóe lên.
Hết thảy, nước chảy thành sông.
*****
Một đêm không mộng mị.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Sơ Huỳnh dựa vào đồng hồ sinh học mà tỉnh.
Cô đã quen với việc mỗi ngày Lục Yến Lâm đều thức dậy sớm hơn mình, có đôi khi còn tò mò vì sao tỉnh mà không có tiếng động, cô vậy mà lại chưa từng bị đánh thức.
Lâm Sơ Huỳnh mở điện thoại lên, một đêm qua đi, vòng bạn bè lại có thêm không ít like.
Sau đó cô mới đi xem tin nhắn người khác gửi, mười mấy người, tin nhắn gửi đến cũng đều giống nhau như đúc –––
Cô lên hot search.
Lâm Sơ Huỳnh cân nhắc, tối hôm qua ra ngoài hẹn hò bị chụp sao?
Paparazzi nhà ai lại rảnh như vậy, suốt ngày không đi ngồi xổm xanh đại minh tinh nào đó mà canh một người bình thường như cô làm gì.
Lâm Sơ Huỳnh bò lên weibo, còn suýt loạn.
Hot search 1: Lâm Sơ Huỳnh làm nũng.
Hot search 2: Lục Yến Lâm thế giới hòa bình.
Lâm Sơ Huỳnh vừa nhìn qua một lượt liền có cảm giác không có chuyện gì tốt, mí mắt giật giật, click vào hot search thứ nhất.
Đập vào mắt chính là một video.
Bìa video chính là cô dùng hiệu ứng tai mèo.
Lâm Sơ Huỳnh thiếu chút nữa sợ tới mức ném văn điện thoại, hồi lâu sau mới bình tĩnh, video đã bắt đầu tự động play.
Từ khi cô bắt đầu nói “Hello” đến cho anh một cơ hội khen em”, mãi đến cuối cùng “Mỹ mạo của em có thể mang đến hòa bình cho thế giới” mới thôi.
Đầy đủ, trọn vẹn.
Trong khu bình luận đã nổ mạnh.
[Ha ha ha ha ha ha trời ơi thế giới hòa bình!]
[Giám đốc Lục: phu nhân đây là làm khó ta rồi.]
[Thật sự quá khó khăn, không phải Giám đốc Lục cho rằng mình đang trong phòng hội nghị chứ?]
[Các người có chú ý đến điểm không đúng sao! Giám đốc Lục mặc áo tắm dài! Áo tắm dài!]
[Hu hu hu tôi muốn nhìn phía dưới, đừng hết mà.]
[Đối với đại mỹ nhân như vậy, nếu là tôi, tôi cũng chỉ có thể nói đẹp đẹp đẹp em đẹp nhất, Giám đốc Lục có thể!]
[Trăm triệu không nghĩ tới hình thức ở chung của Giám đốc Lục và Lâm Sơ Huỳnh lại là như vầy, quá hài rồi]
[Cầu nhiều chuyện thường ngày hơn nữa!]
[Đẹp nha! Sao trước kia tôi cảm thấy những sao internet kia dùng tai mèo giả muốn chết, Lục phu nhân sử dụng lại khả ái vô cùng!]
[Lâm Sơ Huỳnh làm nũng khiến lòng tôi đều tan chảy, vậy mà Giám đốc Lục còn bình tĩnh được, quả thực không phải đàn ông bình thường!]
[Cùng nhau ra mắt không! Tôi pick hai người!]
Cái video này thật sự nằm ngoài suy đoán của cư dân mạng.
Từ lần trước Lâm Sơ Huỳnh quay ngoắt công khai thân phận thiên kim thì lần lên hot search nữa chính là ảnh chụp chung trong buổi party, không phải tin tức quan trọng gì.
Mà nội dung video lần này đối với cư dân mạng mà nói, cực kỳ bùng nổ.
Ham muốn hóng hớt chuyện riêng tư người nổi tiếng của cư dân mạng rất rất dồi dào, đây rõ ràng là từ video nhìn ra cách hai người chung đụng với nhau, thỏa mãn niềm khao khát trước kia của bọn họ là muốn biết rốt cuộc hai người có tình cảm không.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy nhịp tim của mình đập quá nhanh, sắp vào bệnh viện đến nơi rồi.
Bản thân không phải chỉ là test thử phòng livestream thôi sao, vậy tại sao còn bị lộ ra ngoài, chẳng lẽ weibo tác quái?
Chân mày của Lâm Sơ Huỳnh nhíu chặt.
Cô kéo xuống thêm vài phút, mới hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trên video, số người xem hiện thị 1, chẳng qua tới bây giờ cô không chú ý, người này gửi video cho một đại V(người nổi tiếng trên mạng).
Cho nên, hôm sau lập tức bạo hot lên hot search.
Trên diễn đàn tất cả đều thảo luận việc này.
–––[Từ cái video trên hot search, các người cảm thấy rốt cục lcy và Giám đốc Lục có tình cảm hay biểu hiện giả dối?]
Câu trả lời có đủ loại.
[Tuy rằng nhìn qua thì như không có cảm tình, nhưng tôi cảm thấy thật dễ thương!]
[Lầu 1 phía trên, minh tinh chung đụng tôi nhìn phát chán rồi, Lâm Sơ Huỳnh tự kỷ thật manh manh, hơn nữa mặt mộc thật sự rất được.]
[lcy bảo khen, Giám đốc Lục liền khen, còn chưa đủ sủng sao?]
[Có bà xã như vậy, còn muốn xe đạp gì nữa, Giám đốc Lục còn muốn thích ai? Ai có mặt vượt qua Lâm Sơ Huỳnh?]
[Các ngươi có chú ý đến biểu tình của lcy không, bị lời khen của Giám đốc Lục làm cho nghẹn rồi ha ha ha ha, cười chết tôi rồi]
[Không cần cô nhắc tôi cũng cảm nhận được, tôi chỉ muốn nói tôi cảm thấy, Lâm Lục là thật đó!]
[Tính cách ngầm của lcy thật đáng yêu, thời điểm làm mặt xấu, rõ ràng tôi thấy mặt Giám đốc Lục đầy vẻ cưng chiều!]
[Trời sinh một đôi, trời sinh một đôi.]
[Tôi chỉ muốn biết, vì sao Lâm Sơ Huỳnh không kéo dây lưng áo tắm xuống?]
Câu trả lời này vừa xuất hiện, khiến nóc lầu lệch 180 độ.
Lực chú ý của tất cả mọi người đều bị kéo dây lưng áo tắm nhắc nhở, trong video quả thực có một đoạn này, nếu thật sự kéo –––
Có thể hôm nay bọn họ sẽ thấy một video khác.
Trong lúc nhất thời, diễn đàn lại sục sôi náo nhiệt.
*****
Khi Trợ lý Trần thấy video trên mạng, ở trong phòng làm việc của mình sửng sốt vài giây, nuốt nuốt nước miếng, nhanh chân bước vào văn phòng tổng tài.
“Tiên sinh.”
Hắn đưa máy tính bảng qua.
Sắc mặt của Lục Yến Lâm vẫn bình tĩnh, xem video trên đó, mày hơi chau lại, nhớ tới buổi tối hôm ấy.
Cư nhiên bị lộ ra.
Tuy rằng anh cũng không nghĩ tới.
Dùng một cách nhìn khác để xem video, Lục Yến Lâm cũng thấy Lâm Sơ Huỳnh quá đáng yêu, không giống với lúc anh nhìn từ trên cao xuống.
Cảm giác ngôi thứ ba thật kỳ diệu.
Trợ lý Trần hỏi: “Hot search có cần gỡ không?”
Lục Yến Lâm trầm ngâm một lát: “Không cần xen vào.”
Trợ lý Trần gật đầu, ý này hắn hiểu, phải trợ giúp, khống chế ngôn luận của anti-fans và thủy quân là được.
Hơn nữa hắn cũng cảm thấy video này rất tốt.
Nói không chừng cổ phiếu sẽ vì thế mà tăng lên.
Mà Lâm Sơ Huỳnh còn đang ở nhà dùng bữa sáng thì đã bình tĩnh lại, nhận mấy cuộc điện thoại gọi tới thăm hỏi, giống như bản thân là lãnh đạo bình thường.
“Sơ Huỳnh, cậu với Giám đốc Lục quá dễ thương!”
“Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy mình với ông xã rất đáng yêu.”
“Sơ Huỳnh, Giám đốc Lục nói như vậy thật sao?”
“Đúng vậy, ông xã tôi lúc nói câu đó còn thức sự nghiêm túc, không phù hợp với con người tôi sao?”
“.....”
Các bạn bè: quấy rầy rồi, tạm biệt.
Lâm Sơ Huỳnh thở ra một hơi, từ lúc video này bị công khai, cô cảm thấy khí chất cao quý lãnh diễm của mình lại biến mất một chút.
Nhưng mà xem nhiều người chúc phúc cho cô với Lục Yến Lâm, vẫn thực vui vẻ, đại khái đây là nguyên nhân mà rất nhiều minh tinh thích phát video ân ái trước công chúng.
Được tất cả mọi người chúc phúc.
Thời điểm Lâm Sơ Huỳnh đến công ty, dọc theo đường đi nhận được rất nhiều ánh nhìn của nhân viên, mang kính râm, dẫm lên giày cao gót đi thẳng lên tầng cao nhất.
“Thật không ngờ Giám đốc Lâm vậy mà sẽ le lưỡi làm mặt xấu, thật manh nha.”
“Còn hơn này, tôi cảm thấy lúc Giám đốc Lục nói chuyện cực buồn cười, ngữ khí kiểu gì ý, có phải đang họp đâu.”
“Này chứng tỏ Giám đốc Lục thực sự trả lời câu hỏi của Giám đốc Lâm, cô thì biết cái gì, cái này gọi là có trách nhiệm với tình yêu!”
Những lời này Lâm Sơ Huỳnh đã lên lầu không nghe thấy.
Cô bước ra thang máy, chuyển qua hành lang, sau đó liền thấy hai người lén lút canh giữ trước cửa phòng làm việc của mình, thậm thụt.
“Hai người đang làm gì thế?”
Thẩm Minh Tước và Lục Nghiêu nhanh chóng quay người lại........đứng nghiêm, nhìn nhau ho khan vài tiếng: “Chúng em đang xem bà chủ chị có tới không.”
Kiểu Quả đẩy cửa ra, Lâm Sơ Huỳnh đi vào: “Hiện tại thấy rồi đó.”
“Bà chủ, bà chủ.” Thẩm Minh Tước nối đuôi theo vào, nhịn không được mở miệng: “Bà chủ, tai mèo của chị thật đáng yêu nha.”
“......”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn về phía Lục Nghiêu, muốn nghe xem cậu ta định nói cái gì.
Lục Nghiêu hắng giọng hát, tiến lên từng bước: “Nếu tôi nhớ không lầm, lời nói kia chính là câu tôi từng đăng trong vòng bạn bè nhỉ?”
Lâm Sơ Huỳnh gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Lục Nghiêu thấy cô không phủ nhận, lòng tin dâng cao, hứng thú bừng bừng mà đặt câu hỏi: “Chú hai sao chép câu nói của tôi, tôi có thể dựa vào cái này để tống một khoản tiền sao? Phí bản quyền?”
“......?”
Lâm Sơ Huỳnh xác định bản thân không nghe lầm.
“Tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý.” Lâm Sơ Huỳnh còn thật sự nghiêm túc gật đầu, chậm rãi mở miệng: “Chú hai của cậu rất hào phóng.”
Đơn giản như vậy?
Lục Nghiêu cảm thấy mình ngửi được mùi âm mưu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...