Trong phòng, Ngô Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy Thẩm Tư Thanh lên xe, chiếc xe chậm rãi khởi động sau đó biến mất khỏi tầm mắt anh.
Trái tim anh đau nhói từng cơn.
Ngô Kỳ hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng lại không biết phải làm gì với nó.
Anh chưa từng quan tâm đến ai như vậy, càng chẳng nghĩ tới cảm giác này lại đau đến thế, đau đến khắc cốt ghi tâm, khiến trái tim run lên bần bật.
Anh yên lặng ngồi trên giường, không hề cử động.
Và cứ như vậy, buổi sáng đã trôi qua.
Buổi trưa, Thẩm Tư Thanh không về nhà.
Ngô Kỳ nhìn đĩa thức ăn nguội lạnh trên bàn rồi lẳng lặng cất vào tủ lạnh.
Đến tôi, Thẩm Tư Thanh mang cơ thể nhiễm lạnh về nhà, cả khuôn mặt trông vô cùng mệt mỏi.
Trên tay cô xách một chiếc hộp đựng một chai rượu vang đỏ đắt tiền do đối tác gửi tặng.
Cô đặt chiếc hộp lên bàn nhìn ngó quanh nhà, ngoại trừ phòng khác ra thì đèn phòng bếp và phòng tắm đều đã tắt.
Cô vào phòng tắm tắm rửa, vừa đi ra không ngờ lại nhìn thấy Ngô Kỳ đang ngồi ở bàn ăn.
“Đã ăn cơm chưa?” Ngô Kỳ hỏi.
Thẩm Tư Thanh lắc đầu, hỏi Ngô Kỳ: “Muộn vậy rồi mà anh vẫn chưa ăn sao?”
Ngô Kỳ lắc đầu, sau đó vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn và lấy hai bát cơm.
Thẩm Tư Thanh đi tới mở chiếc hộp trên bàn ra, lấy chai rượu vang bên trong, hỏi Ngô Kỳ: “Có muốn uống rượu không?”
Ngô Kỳ do dự một chút rồi gật đầu.
Thẩm Tư Thanh đi lấy hai chiếc ly, lau sạch sẽ một chút, đặt lên bàn, rồi dùng dụng cụ mở nắp chai rượu vang đỏ.
Hương thơm êm dịu của rượu lập tức xộc thẳng vào mũi.
Thẩm Tư Thanh rót cho hai người mỗi người một ít, trước tiên cô nhấp một ngụm nhỏ, rồi đột ngột uống sạch.
Ngô Kỳ không kịp ngăn lại, bàn tay anh cứ thế lưu lại trên không.
Thẩm Tư Thanh lại rót thêm rượu.
Cô nhìn cốc của Ngô Kỳ, thấy anh chưa đụng đến một ngụm, bèn hỏi: “Sao anh không uống? Anh làm công việc này không thể không uống rượu phải không?”
Ngô Kỳ không lên tiếng, ngón tay mảnh khảnh của anh cầm chiếc ly lên, vừa nghiêng đầu, chất lỏng bên trong lập tức biến mất.
Anh cũng tiếp tục rót cho mình.
Nhất thời, trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng rót rượu và âm thanh uống rượu.
Hai người chẳng hẹn mà gặp, cả hai cùng không ai nói lời nào.
Mặt Thẩm Tư Thanh đỏ bừng, trong khi biểu hiện của Ngô Kỳ lại vẫn như cũ.
Ngô Kỳ nhìn Thẩm Tư Thanh không chớp mắt và dường như cô cũng cảm nhận được ánh mắt ấy của anh, nên cũng nhìn về phía anh.
Bầu không khí như đông cứng lại và thời gian như ngừng trôi.
Ánh mắt hai người nhìn nhau thật gần, nhưng cả hai đều cảm thấy đối phương cách mình rất xa.
Thẩm Tư Thanh thầm cười, tiếng cười rất khẽ, âm thanh nhẹ nhàng êm tai.
Miệng cô mấp máy, đôi mắt chớp chớp: “Anh luôn đối xử với các khách hàng của mình như vậy sao? Việc gì cũng chi tiết, thấu hiểu lòng người.” Cô hỏi Ngô Kỳ.
Cô nói rồi chống hai tay lên đầu, đôi mắt đẹp lộ ra ý vui đùa, có chút tự giễu: “Anh làm nghề này bao lâu rồi? Có dự định làm lâu dài không?”
Đôi lông mày nhẹ nhàng của Ngô Kỳ đan vào nhau khi nghe Thẩm Tư Thanh nói ra những lời này.
Anh không thể chấp nhận được ánh mắt hiện tại của Thẩm Tư Thanh.
Mặc dù chính Thâm Tư Thanh là người bắt đầu trước, nhưng lúc đó cô lại bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh táo đã yêu cầu anh rời đi, ngược lại chính anh là người lừa gạt cô.
Người sai là anh thì sao Thẩm Tư Thanh có thể quá nghiêm túc với anh được chứ? Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu: Anh muốn nói sự thật với cô.
Nhưng ngay sau đó, anh đã gạt nó đi.
Vì hậu quả của việc này chắc chắn sẽ khiến anh chẳng bao giờ có thể xuất hiện trong cuộc đời Thẩm Tư Thanh được nữa.
Hiện tại anh không thể gánh nổi hậu quả đó.
Ngô Kỳ rót thêm nửa ly rượu và uống một hơi hết sạch.
Vì uống quá vội, nên chất lỏng hơi chảy ra khóe miệng anh và lăn dọc xuống cổ.
Thẩm Tư Thanh, người đang luôn quan sát Ngô Kỳ, ngay lập tức đứng dậy khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô cầm khăn giấy lên, kịp thời lau giọt rượu đi trước khi nó kịp tiếp tục lăn xuống.
Khi cô đang định rút tay về, thì Ngô Kỳ đã giữ lấy cổ tay cô.
Cơ thể cô rất lạnh, còn lòng bàn tay anh lại rất nóng.
Ngô Kỳ cũng đứng dậy, Thẩm Tư Thanh ngẩng đầu nhìn anh, giữa họ được ngăn cách bởi chiếc bàn.
Hai mắt Thẩm Tư Thanh bắt đầu đỏ lên, Ngô Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, sau đó anh đi vòng qua bàn, đến trước mặt Thẩm Tư Thanh, và dừng lại.
Bàn tay bên hông anh khẽ cử động, nhưng cuối cùng vẫn không nhấc lên.
Thẩm Tư Thanh cúi đầu, nước mắt từ khóe mắt cuối cùng cũng không kìm được mà chảy ra.
Cô khẽ thì thầm, như thể đang nói với chính mình: “Lạnh quá.”
Vừa dứt lời, đã bị Ngô Kỳ ôm vào lòng.
Cơ thể người phụ nữ mềm mại như không xương, lại mỏng manh đến mức Ngô Kỳ không dám dùng quá nhiều lực để ôm cô.
Nhưng sức hấp dẫn không thể giải thích được lại khiến anh vô thức tiếp tục siết chặt bàn tay đan đặt trên eo Thẩm Tư Thanh, muốn hoà cô vào cơ thể mình.
Cơ thể hai người áp sát vào nhau, nhiệt độ dần tăng lên, nhưng không rõ là ai đã phát ra luồng nhiệt như thiêu như đốt ấy.
Thẩm Tư Thanh tham lam hưởng thụ giây phút này, nước mắt cô thấm ướt một mảng áo trên ngực Ngô Kỳ, nhưng vẫn cố nghiến chặt răng để không phát ra tiếng.
Ngô Kỳ không trả lời những câu hỏi của Thẩm Tư Thanh.
Cả hai đều không muốn rời bỏ đối phương.
Không bết đã qua bao lâu, khi mùi rượu hòa vào không khí, chẳng còn ngửi thấy được nữa, thì Ngô Kỳ mới phát hiện ra Thẩm Tư Thanh đã ngủ say rồi.
Anh bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Lần này, anh ngồi bên cạnh giường, ngắm nhìn cô thật lâu.
Cứ thế cho đến nửa đêm, anh mới kìm nén được cảm giác bất đắc dĩ và về phòng mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...