Chuông báo thức vang lên, Ngô Kỳ khó chịu tỉnh dậy.
Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Thanh trên giường, thấy cô vẫn không có dấu hiệu thức giấc.
Cánh tay anh đã bị gối đến tê dại luôn rồi, anh vươn tay, cảm thấy đau đến nghiến răng.
Nên chỉ đành đợi cho cánh tay mình bình thường trở lại.
Ngô Kỳ nhẹ nhàng lay lay Thẩm Tư Thanh, nhưng cô vẫn không tỉnh.
Anh lại đứng lên, cúi xuống, tiến đến gần Thẩm Tư Thanh, đầy đẩy bờ vai gầy của cô, khàn giọng phát ra tiếng: “Dậy đi làm thôi.”
Thẩm Tư Thanh vội vàng mở mắt, cuối cùng âm thanh của chuông báo thức cũng lọt vào tai, cô vội vàng ngồi dậy, tắt chuông rồi xuống giường.
Thấy Ngô Kỳ đang đứng cạnh giường, trông thần sắc anh uể oải, bèn bực bội nói: “Sao anh không lên giường nằm nghỉ ngơi cẩn thận?”
Ngô Kỳ chỉ nói: “Mau đi làm thôi.” Sau đó lên giường, đắp chăn, yên tĩnh nhắm mắt lại.
Thấy vậy, Thẩm Tư Thanh không nói thêm lời nào và rời khỏi phòng bệnh.
Y tá truyền nước cho Ngô Kỳ đến phòng bệnh vào khoảng chín giờ, khi cắm kim truyền cho anh thì anh đã dậy rồi.
Ngô Kỳ liếc nhìn y tá một cái rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.
Y tá quan tâm hỏi: “Thấy sắc mặt của anh không được tốt, có cần tôi mua hộ anh chút cháo không?”
Ngô Kỳ lắc đầu, giọng nói có chút yếu ớt: “Không cần đâu, tôi nuốt không nổi.”
Y tá chỉ đành thôi.
Ngô Kỳ ngủ chập chờn suốt cả buổi sáng.
Buổi trưa, khi Thẩm Tư Thanh đến, mới được biết cơn sốt cao của anh đã thuyên giảm.
Ngô Kỳ nằng nặc đòi xuất viện, Thẩm Tư Thanh thấy sắc mặt anh vẫn tái nhợt như cũ, nên kiên quyết không đồng ý.
Ngô Kỳ lại quay đầu đi, không nhìn Thẩm Tư Thanh mà tự xuống giường, xỏ giày rồi đi ra ngoài.
Thẩm Tư Thanh vội vàng ngăn cản, thỏa hiệp: “Được, tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho anh, nhưng anh ở lại ăn cơm trưa trong viện được không? Đến tối tôi mới có thời gian, lúc đó sẽ đến đón anh.”
Ngô Kỳ gật đầu, rồi ngồi xuống ghế trong phòng bệnh.
Thẩm Tư Thanh đi mua hai hộp cơm, sau khi vội vàng ăn xong, cô lại vội vã chuẩn bị rời đi.
Còn Ngô Kỳ thì chẳng ăn được mấy miếng, ngồi cả nửa ngày cũng không động đũa.
Thẩm Tư Thanh giải thích: “Gần đây công ty nhận được một dự án lớn nên rất bận.”
Ngô Kỳ cúi đầu, tiếng bước chân bên tai mỗi lúc một xa, anh biết Thẩm Tư Thanh đã đi rồi.
Anh lập tức đặt đồ ăn xuống và nằm trở lại giường.
Vì kiệt sức và tinh thần không tốt, nên rất nhanh Ngô Kỳ lại chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm buông xuống trong chớp mắt.
Việc đầu tiên Ngô Kỳ làm sau khi tỉnh dậy đó là mở điện thoại lên kiểm tra thời gian, đã tám rưỡi tối mà Thẩm Tư Thanh vẫn chưa tới.
Ngô Kỳ quàng chăn lên người, đi ra khỏi phòng.
Mưa đã tạnh, không khí có mùi của cây cối hòa trong làn gió và tiếng côn trùng kêu ríu rít trên cỏ.
Anh đang đi trên con đường rải sỏi, gió thổi nhẹ trên cổ mang theo hơi mát lạnh.
Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời.
Mặt trăng treo trên cao cùng những ngôi sao lập lờ trong đêm, tạo thành một bức tranh hài hoà và tĩnh lặng.
Chuông điện thoại vang lên, Ngô Kỳ nhìn xuống, là ba anh gọi tới.
Anh hắng giọng, cố gắng làm ra vẻ bình thường nhất có thể rồi nhấn trả lời.
“Ngô Kỳ, đã nghỉ ngơi chưa?” Ba anh lên tiếng hỏi.
“Vẫn chưa.”
Ba lại nói: “Nghỉ ngơi cho cẩn thận nhé, công ty do con điều hành hoạt động rất tốt, con không cần lo lắng ở đây đâu.”
Ngô Kỳ khẽ ậm ừ, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng ho khan, bèn lên tiếng dặn dò: “Bảo ba đừng có hút thuốc nữa mà.”
Về vấn đề cũ này, ba anh vẫn luôn giữ im lặng.
Ngô Kỳ nói thêm: “Cho con gửi lời hỏi thăm đến mẹ nhé.”
Ba đáp lại một tiếng, sau đó hai cha con nói chuyện qua lại rất nhiều.
Ngô Kỳ tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cẩn thận nghe những lời nói chân thành của ba mình, thỉnh thoảng lại đáp lại vài câu.
Bóng dáng của Thẩm Tư Thanh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Ngô Kỳ.
Cô đã nhìn thấy anh từ khi nãy rồi.
Người đàn ông với đôi mắt dịu dàng và nụ cười nhẹ trên môi, đang toàn tâm toàn ý nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Nhất thời, Thẩm Tư Thanh không biết mình có nên qua đó hay không.
Cô đang định quay người rời đi thì lại thấy Ngô Kỳ sải bước đi tới, dáng người cao lớn ấy dường như có thể xuyên thấu qua màn đêm.
Ngô Kỳ nhẹ giọng nói: “Về nhà trước đã.”
Thẩm Tư Thanh đi bên cạnh Ngô Kỳ, cô mím môi nhìn ánh sáng và bóng đèn đường phía xa: “Xin lỗi vì muộn như vậy mới tới.”
Ngô Kỳ an ủi: “Tôi có thể hiểu, hơn nữa lúc này tôi đã khỏe hẳn rồi.” Dứt lời, anh nghiêng người trước người Thẩm Tư Thanh và mỉm cười.
Thẩm Tư Thanh lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn người đang đứng phía trước.
Đó là một đôi mắt biết cười đầy quyến rũ, đôi mắt hiền lành như một chú thỏ.
Cô lại lập tức vượt qua Ngô Kỳ, tăng tốc độ bước chân, nói: “Vậy mau về nhà thôi.”
Sau khi uống thuốc, Thẩm Tư Thanh vẫy một chiếc xe taxi, hai người cùng ngồi lên xe.
Bệnh viện cách nhà khá xa, giữa chừng Ngô Kỳ đã tựa vào cửa kính ô tô ngủ gật.
Thẩm Tư Thanh lo lắng cho anh, cô sờ trán anh, phát hiện không nóng mới có thể yên tâm.
Cô vén chăn đắp lên người Ngô Kỳ, sau đó lại cởi áo khoác trên người mình khoác cho anh.
Mùa Thu đang đến gần, khi đêm xuống sẽ cảm thấy se lạnh.
Lúc chuẩn bị xuống xe, Thẩm Tư Thanh đã hắt xì hơi liên tiếp vài cái.
Dường như Ngô Kỳ cảm nhận được điều gì đó liền lập tức tỉnh dậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...