Trăng Tàn

Trước mắt Tiểu Thất bị một tầng sương mù bao lấy, y dõi theo bóng lưng Mộ Dung Hoa rời đi trái tim đau không thể tả, ngay cả hai bàn tay đang chảy máu y cũng không hề thấy đau. Tiểu Lục đứng bên cạnh cố gắng đỡ lấy thân thể yếu ớt có thể ngã xuống bất cứ lúc nào của Tiểu Thất, trước khi trở về phủ tướng quân Tiểu Thất nói với Bạch Thái Thiên vẫn luôn dõi theo y.

“Trở về Bắc Triều đi, sau này đừng tới tìm ta nữa. Ân tình của huynh Tiểu Thất cả đời không quên. Đa tạ huynh Tiểu Bạch.”

“Tiểu Thất…” Bạch Thái Thiên chua xót nhìn Tiểu Thất.

“Trở về nhớ tìm đại phu…” Đây có thể là điều duy nhất Bạch Thái Thiên có thể nói với y ngay lúc này.

Tiểu Thất khẽ gật đầu, Tiểu Lục đưa mắt nhìn qua Bạch Thái Thiên ra hiệu không sao mới thật sự cùng Tiểu Thất rời đi.

Thẩm Tri Minh không cam lòng nhìn chằm chằm Bạch Thái Thiên, mà chàng chỉ bố thí cho y một cái nhìn xem thường. Đợi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tiểu Thất nữa Bạch Thái Thiên liền xoay người dùng khinh công bay ra ngoài, chỉ trong một cái chớp mắt đã không thấy chàng đâu nữa.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh đưa người trở về phủ tướng quân, bên trong không khí lại ảm đạm yên lặng đến lạnh người.

Tiểu Thất ngồi bó gối dựa người vào thành xe nhắm mắt chẳng biết có ngủ hay không. Sắc mặt y tái nhợt hẳn là hiện tại đang rất mệt mỏi. Vết thương trên tay đã được băng bó, cũng chẳng biết từ khi nào trên người y đã khoác áo choàng của Mộ Dung Hoa.

Tiểu Thất yên tĩnh ngồi trên xe không có ý định cùng người bên cạnh nói chuyện, cũng không để ý đến lửa giận đang tỏa ra từ người hắn. Mộ Dung Hoa không hiểu, rõ ràng người làm sai là Tiểu Thất vì sao bây giờ người nôn nóng như ngồi trên đống lửa lại chính là mình.

"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"Mộ Dung Hoa nhìn Tiểu Thất một hồi, không nhịn được cảnh y lạnh nhạt với mình đành lên tiếng trước.

Tiểu Thất mắt cũng không mở chỉ mở miệng đáp lại.

“Huynh muốn nghe cái gì?”. Giọng y rất nhỏ cũng rất yếu ớt.

“… Ngươi và Bạch Thái Thiên rốt cuộc có quan hệ gì? Hắn là thái tử của Bắc Triều, ngươi biết, vì sao còn cùng hắn rây rưa một chỗ.”

Tiểu Thất mở đôi mắt nặng trĩu chớp chớp hai cái, cuối cùng thở dài một hơi lại nhắm mắt lại.

“Nếu ta nói giữa chúng ta không có quan hệ gì, huynh tin không?”

“Ngươi ngay cả một câu giải thích đàng hoàng cũng không nói, bảo ta tin ngươi thế nào đây.”


Tiểu Thất gắng gượng ngồi thẳng người mặt đối mặt với Mộ Dung Hoa đang nhăn nhó.

“Nhưng ta tin, nếu đổi lại là ta dù cho người khác có nói gì không cần huynh giải thích ta vẫn sẽ tin huynh.”

“Tiểu Thất…” Mộ Dung Hoa gằn giọng.

“Mộ Dung Hoa…” Tiểu Thất cắt ngang lời Mộ Dung Hoa nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trong lòng lặng lẽ tự nhủ. “Huynh thay đổi rồi.”

Đối diện với đôi mắt lạnh nhạt tràn đầy thất vọng của Tiểu Thất chẳng hiểu sao Mộ Dung Hoa lại thấy trong lòng nặng trĩu. Chẳng lẽ là hắn trách nhầm Tiểu Thất sao? Nhưng sự thật rành rành ra đấy, nếu là nghe người khác nói còn có thể hiểu nhầm nhưng là chính mắt hắn nhìn thấy. Tiểu Thất còn không hề giải thích cũng giống như là ngầm thừa nhận rồi còn gì. Vì sao bây giờ còn tỏ ra như chính mình là người bị hại vậy chứ.

Mộ Dung Hoa đột nhiên vươn tay giữ lấy cánh tay Tiểu Thất kéo y lại gần mình.

Ánh mắt này của ngươi là sao hả? Ta trách oan ngươi sao? Hay là giờ ngươi hối hận muốn sang Bắc Triều làm trắc phi…Tiểu Thất, ngươi cả đời này cũng đừng mơ rời khỏi ta.

“Mộ Dung Hoa.” Tiểu Thất khó hiểu nhìn bàn tay đang ngày càng siết chặt tay mình của Mộ Dung Hoa chẳng rõ hắn lại phát điên cái gì nữa.

“Huynh buông tay ta ra trước rồi muốn nói gì thì nói, huynh làm đau ta.”

Mộ Dung Hoa giật mình thu vội ánh mắt tràn đầy lửa giận, hắn nhìn Tiểu Thất mặt mày tái nhợt đang nhăn nhó vì đau đớn. Hắn sửng sốt rụt tay về không dám đối diện với y nữa. Khoảnh khắc vừa rồi hắn gần như muốn thốt ra những lời nói đang lởn vởn trong đầu. Những lời khiến Tiểu Thất tổn thương.

Cho đến khi về tới phủ tướng quân Mộ Dung Hoa vẫn còn chưa thể thoát ra khỏi mớ hỗn độn kia.

Trần Tố Tố nhìn Tiểu Thất chật vật yếu ớt thì nước mắt lăn dài.

“Con làm sao thế này? Không phải người bị bắt cóc là Thuần Hi à, sao đến con cũng thành ra như vậy chứ.”

“Công chúa sao rồi ạ?” Tiểu Thất nôn nóng hỏi.

“Không sao chỉ bị thương ngoài da, giờ đã nghỉ ngơi rồi.”


Tiểu Thất như trút được ghánh nặng mà thở phào một hơi.

“Không sao là tốt rồi.”

Lời vừa dứt cả cơ thể y cũng lảo đảo, sức lực như hoàn toàn bị rút cạn. Trước khi Tiểu Thất ngã xuống Mộ Dung Hoa đã nhanh tay đỡ lấy ôm y vào lòng hoảng hốt gọi lớn.

"Tiểu Thất… Người đâu mau gọi đại phu.

Không. Vào cung mời thái y tới đây."

Bầu trời trong xanh đã bị màn đêm bao phủ từ bao giờ, trong phủ tướng quân vẫn ồn ào tiếng nô tài chạy tới chạy lui sắc thuốc.

Mộ Dung Hoa vừa tiễn thái y ra khỏi phủ, giờ hắn lại trầm tư ngồi trong Quang Nguyệt viện vuốt ve vài sợi tóc rối trên gương mặt xanh xao của Tiểu Thất. Hắn chẳng biết mình hiện tại nên có tâm trạng gì mới đúng. Hắn vui vẻ, hắn đau lòng, hắn hối hận, hắn tự trách.

Thái y nói Tiểu Thất bị trúng xuân dược lại không có người giúp giải độc nên khí huyết bị phản phệ, cũng may y có thể chất đặc biệt nên chỉ bị ngất đi. Nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ không chỉ đơn giản như vậy, người bị nặng còn có thể bị tàn phế.

Nghe thái y nói mà cả người Mộ Dung Hoa cứ như đang đứng trong hầm băng, lạnh đến mức doạ cho thái y vội vã kê đơn thuốc rồi bỏ chạy không quay đầu nhìn lại. Hắn nghĩ tới lời Tiểu Thất nói lại nhớ tới lời nói cùng hành động của mình thật sự muốn cho bản thân một chém.

Rõ ràng có người sẵn sàng giúp y giải độc thế nhưng chẳng thà để bản thân bị thương cũng không muốn làm ra chuyện có lỗi với hắn. Mộ Dung Hoa vừa hổ thẹn vừa hối hận cả một đêm vẫn luôn ngồi bên cạnh chăm sóc cho Tiểu Thất. Bạch Thái Thiên nói đúng, hắn không đủ tư cách để mở miệng yêu cầu Tiểu Thất giải thích.

Hắn sai rồi.

Cũng trong đêm hôm ấy, nhân lúc cả phủ tướng quân đều bận rộn quan tâm đến việc mất tích của Thuần Hi và Tiểu Thất. Chu Mẫn lén lút ra khỏi khỏi phủ đi tới một ngôi chùa bỏ hoang ở ngoại thành. Trong chùa đã có người chờ sẵn ở đó, người đó không lộ mặt nhưng nhìn vóc dáng chắc hẳn là một tiểu cô nương.

Vừa nhìn thấy cô nương ấy Chu Mẫn đã mỉm cười lên tiếng chào hỏi.

“Cô nương, ta thật sự đã hoài thai rồi. Đa tạ người đã giúp đỡ.”


Nữ nhân mặc một bộ y phục màu tím thướt tha, qua lớp mạn che mặt cũng mỉm cười đầy ý vị.

“Cô vui là được rồi. Giữa chúng ta đâu cần nói mấy lời khách khí đó. Sau này vẫn còn có việc nhờ tới Chu di nương.”

Chu Mẫn chắp tay cúi đầu với nữ nhân khẩn thiết nói.

“Chỉ cần việc cô nương yêu cầu Chu Mẫn nhất định sẽ hoàn thành.”

“Ha. Vậy là được rồi.”

Nữ nhân kẹp một gói giấy nhỏ giữa ngón tay trỏ và ngón giữa vung nhẹ tay, gói giấy chỉ trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Chu Mẫn. Nữ nhân cười nhẹ nói tiếp.

“Chu di nương biết việc tiếp theo nên làm thế nào rồi chứ.”

Chu Mẫn nhận gói giấy bỏ vào trong người rồi gật đầu với nữ nhân.

“Cô nương ta có chuyện này…”

“Huh?” Nữ nhân nhướn mày khó hiểu nhìn Chu Mẫn nghe cô ta nói.

“Cô nương vì sao lại muốn giúp ta? Ta và người cũng không thân. Hay là cô nương có thù oán gì với Tiểu Thất nên…”

Chu Mẫn bỏ lửng nửa câu nói còn lại của mình nhưng người nghe đương nhiên hiểu ý cô ta. Nữ nhân cười lạnh ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài màn đêm đen kịt qua cánh cửa rách nát sập sệ.

“Ta và y không thù cũng chẳng oán. Có trách cũng chỉ trách y xui xẻo, cứu người không nên cứu mà thôi.”

Chu Mẫn không hiểu lắm lời của nữ nhân nhưng cũng không nhiều lời nữa. Chỉ cần có người nguyện ý giúp cô ta đuổi Tiểu Thất ra khỏi Mộ Dung Hoa là được rồi.

Đợi Chu Mẫn rời khỏi đó nữ nhân mới cởi bỏ lớp mạn che trên mặt mình sau đó một người khác từ phía sau đi ra nói với nữ nhân.

“Thanh Uyển, thuốc đã được phát tán ra cả kinh đô, cũng có người vì dùng thuốc mà trở nên điên loạn rồi. Giờ con định làm thế nào?”

Thanh Uyển mỉm cười dịu dàng nói với ma ma.

“Đợi xem kịch vui thôi.”


Sáng hôm sau, Mộ Dung Hoa đang nhắm mắt ngồi bên giường Tiểu Thất khi nghe tiếng động ngoài cửa đã mở bừng mắt nhìn người vừa mở cửa bước vào. Thuần Hi đi cà nhắc lặng lẽ nhìn Mộ Dung Hoa lại lo lắng nhìn qua bên giường mở miệng nói khẽ.

“Tiểu Thất thế nào rồi?”

Mộ Dung Hoa cũng nhìn về phía người trên giường rồi ra hiệu cho Thuần Hi ra ngoài nói chuyện.

Hai người đi tới thư phòng trên đường lại nhìn thấy Thượng Quan Dư đang ở bên ngoài Quang Nguyệt viện. Mộ Dung Hoa nheo mắt nhìn Thượng Quan Dư lại quay đầu nhìn Thuần Hi rồi lại như hiểu rõ mà gật đầu.

“Tiểu Dư, hôm qua cũng nhờ có ngươi công chúa mới an toàn trở về. Ân tình này ta nhất định sẽ báo đáp.”

“Đó là bổn phận của thuộc hạ. Công chúa…không sao là được.”

Thuần Hi đứng một bên ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.

“Khụ. Ta và tướng quân còn có việc huynh trở về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Chân của người…”

“Không sao. Uống thuốc vài ngày là ổn thôi. Vết thương trên tay huynh cũng không nhẹ, mấy ngày này chú ý một chút đừng hoạt động mạnh.”

Mộ Dung Hoa nhìn một màn quan tâm sặc mùi tình ý thì bất đắc dĩ lắc đầu.

“Được rồi vẫn còn một người nữa ở đây đấy hai người có thể bớt bớt lại không.”

Thượng Quan Dư ái ngại nhìn Mộ Dung Hoa cảm thấy hơi có lỗi. Mộ Dung Hoa đi lại vỗ vai Thượng Quan Dư nói nhỏ chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe.

“Ta đều biết rồi ngươi đừng lo. Công chúa sau này phải nhờ tới ngươi chăm sóc rồi.”

Thượng Quan Dư kinh ngạc nhìn hắn rồi tươi cười gật mạnh đầu kiên định nói.

“Thuộc hạ tuân lệnh. Đa tạ tướng quân.”

Mộ Dung Hoa khẽ “ừm” một tiếng rồi cùng Thuần Hi tới thư phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận