12.
Chương trình tạp kĩ kia bị dừng ngay lúc đó.
Nhưng bởi vì đang phát trực tiếp, nên vô số người xem trên mạng đều tận tai nghe thấy tin tôi đã chết.
Trong chớp mắt, trên mạng xã hội trở nên xôn xao.
Các fan điên cuồng của Tống Thanh Vi còn kêu gào không kiêng dè gì cả.
“Tống Kinh Mặc đáng chết! Ai bảo cô ta dám bắt nạt Vi Vi của chúng ta! Đây gọi là thiên đạo luân hồi ác giả ác báo!”
Có người qua đường không nhìn được nữa đứng lên nói.
“Người đã c.h.ế.t rồi, các người thôi đi được rồi đấy.”
“Đúng thế, hơn nữa trước đây Tống Kinh Mặc cũng làm nhiều việc tốt như vậy.
Tống Thanh Vi nói cô ấy bắt nạt, cũng chỉ là một câu nói mà thôi, không có bằng chứng gì cả.”
“……”
Tống Thanh Vi ngồi trong phòng làm việc của Phó Hàn Thanh.
Cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn thấy trên mạng càng ngày càng nhiều tiếng chửi bới, không nhịn được mà gào lên.
“Anh Hàn Thanh đâu! Phó Hàn Thanh lúc nào mới trở lại!”
Cô ta quét hết tài liệu giấy tờ trên bàn xuống dưới đất, lao đến chỗ trợ lý của Phó Hàn Thanh nổi giận.
“Các người làm ăn kiểu gì vậy hả! Ngay cả chút dư luận này cũng không ép xuống được!”
“Tôi sẽ bảo anh Hàn Thanh đuổi việc các người!”
Trợ lý lịch sự cong môi lên, ý cười không thấy đáy.
“Thật xin lỗi Tống tiểu thư, đây là ý của Phó tổng, giải tán đoàn đội quan hệ công chúng của cô.”
“...Anh nói cái gì?”
Tống Thanh Vi như không dám tin trừng mắt nhìn anh ta.
Sau đó một cỗ sợ hãi kéo đến.
Nhiều năm như vậy, cô ta biết rõ mình đã làm những việc gì.
Nếu như không có đoàn đội quan hệ công chúng hùng mạnh của Phó Hàn Thanh bịt miệng, nhất định cô ta sẽ bị dân cư mạng đào bới ra sạch sẽ.
Cô ta ngồi phịch xuống đất, kéo áo của trợ lý.
“Cầu xin anh, hãy giúp tôi… Anh Hàn Thanh ở đâu? Tôi phải đến gặp anh ấy!”
Trợ lý mặt không cảm xúc kéo tay của cô ta ra.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng làm việc bị đá ra “ầm” một tiếng.
Phó Hàn Thanh cả người nhã nhặn lạnh như băng, giống như một con khỉ điên xông đến.
Anh ta bóp chặt cái cổ nhỏ nhắn của Tống Thanh Vi.
“...Là cô.”
“Là cô đã g.i.ế.c Tống Kinh Mặc.” Bàn tay của người đàn ông từ từ bóp chặt, Tống Thanh Vi hô hấp khó khăn, nước mắt nước mũi chảy ra tèm lem khắp cả khuôn mặt.
“Anh Hàn Thanh...”
Cô ta giãy giụa lắc đầu, nhìn Phó Hàn Thanh khóc lóc thảm thương.
“Anh, em là Vi Vi đây mà.
Em… Nghe không hiểu anh đang nói gì cả!”
Trả lời cô ta, là một cái tát mạnh của Phó Hàn Thanh.
“Tống Thanh Vi, tôi đã điều tra rõ ràng rồi.”
Người đàn ông nhắm mắt lại, giọng khàn đặc.
“...Cái tin nhắn kia, là cô gửi cho tên tóc vàng.”
“Ngay từ lúc đầu, cô đã nghĩ sẽ không để Tống Kinh Mặc sống sót ra khỏi đó.”
13.
Ngày thứ 7 sau khi tin tức tôi c.h.ế.t được công bố.
Tất cả tài sản của Tống Thanh Vi đã bị lấy đi hết, trên mạng tranh nhau kịch liệt.
“Thì ra Tống Thanh Vi là con gái của tiểu tam, còn đến tận cửa khiến mẹ của Tống Kinh Mặc tức giận mà chết! Chẳng trách Tống Kinh Mặc hận cô ta như thế!”
“Phó Hàn Thanh vậy mà lại là cô nhi được Tống Kinh Mặc quyết định mang về nhà nuôi, từ nhỏ đã có hôn ước với cô ấy rồi.”
“Đúng thế, một đứa con riêng nửa đường chạy ra như Tống Thanh Vi, lại còn không biết xấu hổ chen chân vào tình cảm của bọn họ, thật là mẹ nào con nấy.”
“Lầu trên à, Phó Hàn Thanh cũng không phải là loại người tốt đẹp gì đâu.
Anh ta ngoại tình với Tống Thanh Vi, lừa lấy gần hết tài sản của Tống Kinh Mặc, từ đấy mới có tập đoàn Phó thị đó.”
“Tống Kinh Mặc thật đáng thương quá, thiên kim tiểu thư danh chính môn thuận, khoảng thời gian trước khi c.h.ế.t lại còn phải ở trong một ngôi nhà cho thuê chưa đầy 30 mét vuông.”
“……”
Đến giờ phút này, vậy mà vẫn còn không ít fan cuồng của Tống Thanh Vi đứng ra chống trả.
Bọn họ nói, coi như Tống Thanh Vi là con gái của tiểu tam, thì tôi cũng không nên bắt nạt cô ta.
Tôi làm ra những chuyện này, thì tôi chính là người phụ nữ độc ác.
Tôi đáng bị phán xét.
Mãi cho đến lúc tài khoản chính thức của tập đoàn Phó thị công bố ra một đoạn video.
Trong video, Tống Thanh Vi vốn dĩ xinh đẹp động lòng người bây giờ lại đầu bù tóc rối, cả người nhếch nhác.
Giống như một người điên vẫy vẫy hai tay, nhìn thẳng vào ống kính hét lớn.
“...Đúng thế, là tôi kêu tên tóc vàng g.i.ế.c Tống Kinh Mặc đó, vậy thì thế nào!”
“Tôi chính là hận cô ta, dựa vào đâu mà cô ta là thiên kim, còn tôi lại là con riêng! Dựa vào đâu mà cô ta xinh đẹp lộng lẫy, còn tôi chỉ có thể làm một con chuột chui trong cống, phải cẩn thận đi lấy lòng khắp nơi chứ!”
“Tôi chính là muốn cướp đi từng thứ đồ quan trọng của cô ta!”
Vẻ mặt Phó Hàn Thanh u ám, Tống Thanh Vi lại nhe hàm răng trắng, cười lên sung sướng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...