Đúng vậy, điều này rất công bằng.
Tống Thanh Vi trở thành đại tiểu thư danh chính môn thuận của Tống gia, làm một ảnh hậu được tất cả mọi người yêu thích.
Phó Hàn Thanh thành lập tập đoàn Phó thị, trở thành người giàu mới nổi có tiếng trong giới kinh doanh.
Còn tôi, lại trở thành con chim hoàng yến bị Phó Hàn Thanh nhốt trong lồng, là đồ vật mà anh ta có thể tùy ý sỉ nhục.
Anh ta nói chúng tôi đều đã đạt được những gì mình muốn.
Nhưng thứ tôi muốn có được ngay từ đầu, chỉ là tình yêu của anh mà thôi.
Trong đêm tối, chiếc xe lặng lẽ lao vun vút trên đường cao tốc.
Linh hồn của tôi bay trên không trung, nhìn Phó Hàn Thanh và Tống Thanh Vi ai cũng đang ôm những suy nghĩ riêng, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bọn họ đóng kịch không mệt sao?
Đặc biệt là Phó Hàn Thanh.
Anh ta sắp có thể phô trương mà rước Tống Thanh Vi về nhà rồi, thậm chí còn không cần tốn công tốn sức tính toán xem làm thế nào để có thể ly hôn với tôi.
Rõ ràng là nên khui một chai sâm banh, chúc mừng cuối cùng cũng được tự do tự tại rồi.
Tại sao còn phải lơ đễnh nhìn điện thoại, không ngừng làm mới hộp tin nhắn trò chuyện với tôi chứ.
Người chết, không thể gửi tin nhắn được mà.
6.
Thi thể của tôi một tháng sau mới được phát hiện.
Kho lạnh là nơi công trường dùng để trữ đồ, cả năm cũng không mở ra lấy một lần.
Nếu như không phải sắp đến tết rồi, có công nhân đến lấy đồ, e rằng vẫn còn chưa có ai tìm thấy tôi.
Hiện trường cái c.h.ế.t của tôi vô cùng thảm khốc khiến người công nhân kia sợ hãi, sau khi phản ứng lại thì chạy té khói ra khỏi kho lạnh đi báo cảnh sát.
Thời điểm này, linh hồn của tôi giống như là bị ràng buộc với Phó Hàn Thanh, lúc nào cũng bị ép ở bên cạnh anh ta.
Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta và Tống Thanh Vi lăn lộn với nhau.
Lúc anh ta xử lý công việc, Tống Thanh Vi sẽ mặc chiếc váy ngủ tơ tằm, đi đến xoa bóp hai bên thái dương cho anh ta.
Lúc Tống Thanh Vi đi tuyên truyền quảng cáo, nửa đêm anh ta sẽ lái xe đến đón, còn ở trong những bữa tiệc xã giao sẽ chống lưng cho cô ta.
Bọn họ giống như một cặp vợ chồng ân ái được người người ngưỡng mộ,
Nhưng chỉ có mình tôi biết, bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu sự bằng mặt không bằng lòng.
Số lần Phó Hàn Thanh ngồi ngẩn ngơ một mình ngày càng nhiều.
Cho dù là lúc ở cùng với Tống Thanh Vi, anh ta cũng thường xuyên cầm điện thoại, ngẩn ngơ nhìn hộp thoại tin nhắn nói chuyện của tôi và anh ta.
Một lần, hai lần rồi ba lần, Tống Thanh Vi cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bộc phát.
“Tống Kinh Mặc, lại là Tống Kinh Mặc!”
“Phó Hàn Thanh, rốt cuộc trong lòng anh có em không! Chúng ta đã ở bên nhau rồi, dựa vào cái gì mà anh vẫn cứ chấp niệm không chịu quên cô ta đi hả!”
Phó Hàn Thanh cau mày cất điện thoại.
“Em đừng có kiếm chuyện.” “Anh chỉ là muốn cô ta nhanh chóng xuất hiện xin lỗi em mà thôi, cũng có thể nhanh chóng xoa dịu ồn ào dư luận hiện tại..”
Trước đây lúc Tống Thanh Vi lên nhận giải đã khóc lóc kể lễ rằng bản thân đã từng bị tôi bắt nạt, khiến cư dân mạng bình luận vô cùng sôi nổi.
Các fan của ảnh hậu, có sức chiến đấu vô cùng lớn.
Bọn họ moi ra được chứng minh thư của tôi, địa chỉ nhà tôi, trường học mà tôi đã từng học.
Có người hâm mộ cực đoan hơn còn đến ngồi canh gần ngôi nhà mà tôi thuê, đáng tiếc canh ba ngày ba đêm cũng không nhìn thấy người, chỉ có thể hậm hực đi về.
Tin tức càng moi càng sâu, dần dần bắt đầu có người cảm thấy không đúng cho lắm.
Hợp đồng nhận nuôi ở cô nhi viện, hóa đơn quyên góp của quỹ từ thiện, giấy chứng nhận tình nguyện lên vùng cao dạy học.
Tất cả chứng cứ vô hình chung thể hiện rõ, tôi không hề giống như Tống Thanh Vi nói, là một thiên kim tiểu thư lòng dạ ác độc.
Hơn nữa, thiên kim tiểu thư Tống thị ỷ thế ăn h.i.ế.p người, sao lại có thể ở trong một căn phòng cho thuê 1000 tệ một tháng được?
Có người còn bắt đầu nghi ngờ Tống Thanh Vi.
Tống Thanh Vi cũng cuống lên.
Cô ta nhẫn nhịn, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay chảy cả máu, cuối cùng bày ra một vẻ mặt như sắp khóc.
“Không sao, em không để ý đâu, tìm thủy quân ép những bình luận này xuống là được.
Anh Hàn Thanh, em chỉ là … Em chỉ là quá sợ hãi mà thôi.”
Phó Hàn Thanh thở dài một tiếng, rồi kéo cô ta vào trong lòng.
“Vi Vi, anh sẽ không rời xa em đâu.”
Sau khi dỗ Tống Thanh Vi ngủ xong.
Phó Hàn Thanh đi đến phòng sách do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gọi điện cho tôi.
Anh ta đã nghĩ xong nên chất vấn - Người đã mất tích gần một tháng nay như thế nào rồi.
Nhưng mà trả lời anh ta chỉ là những âm thanh báo máy bận liên tiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...