“...Tôi đã thành công rồi! Bởi vì Tống Kinh Mặc là một đứa ngu, người bên cạnh cô ta cũng đều là người ngu ngốc!”
“Tôi chỉ dùng con d.a.o rọc giấy rạch ra một vết thương nhỏ, các người lại đem cô ta nhốt liền ba ngày.
“Cô ta mất kiểm soát đẩy tôi xuống bậc thang, thực ra tôi chỉ bị bong gân một xíu thôi.
Nhưng tôi lừa các người, nói là bị gãy chân, vậy mà các người cũng thật sự tin!”
“Cầu thang đó chỉ cao chưa đến 2 mét mà thôi...”
“Ha ha ha...!Phó Hàn Thanh, anh đúng là một thằng ngu!”
Trong ống kính, vẻ mặt của Phó Hàn Thanh vặn vẹo đến đáng sợ.
Nhưng Tống Thanh Vi vẫn không quan tâm tiếp tục nói.
“Ồ, đúng rồi, còn mấy tên côn đồ kia… Cũng là tôi tự biên tự diễn đó.”
“Tôi đã thuê vài diễn viên quần chúng, để bọn họ giả vờ chặn tôi ở trong con hẻm, sau khi làm xong việc thì đứng ra xác nhận là Tống Kinh Mặc bảo bọn họ làm...”
“Anh trai tốt của tôi, anh đến điều tra cũng không có làm, lại đi tin tưởng tôi như vậy.”
Phó Hàn Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đủ rồi!”
Tống Thanh Vi ôm bụng cười lớn như điên như dại, giơ ngón tay thon dài, chỉ vào mặt Phó Hàn Thanh.
“Là tôi đã g.i.ế.c Tống Kinh Mặc, nhưng anh cũng là thứ đồ gì tốt cơ chứ?”
“Phó Hàn Thanh, chúng ta nên đồng quy vu tận, cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Người phụ nữ điên cuồng lao về phía ống kính.
Đoạn video kết thúc ở đây.
Mấy người trên mạng trước đây vẫn còn đang la hét ầm ĩ bây giờ yên tĩnh trở lại.
Không có ai biết là, sau khi tắt video, Phó Hàn Thanh đã ngồi trên sân thượng suốt cả một đêm.
Trên tầng thượng gió thổi lành lạnh, anh ta giống như một pho tượng không động đậy, trong tay nắm chặt một bức ảnh chụp chung.
Đó là ảnh chụp hồi bé của tôi và Phó Hàn Thanh.
14.
Phó Hàn Thanh nhìn cô gái non nớt trong tấm ảnh, có chút hoảng hốt.
Tống Kinh Mặc 6 tuổi đang kéo cánh tay anh ta, nụ cười xinh đẹp ngọt ngào như hoa lộ ra hai má lúm đồng tiền, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta.
Nhìn khẩu hình miệng, là đang gọi “anh trai”.
Ngón tay anh ta run rẩy nhẹ nhàng chạm vào mặt của tôi, lại nhanh chóng rụt lại giống như bị bỏng vậy.
Anh ta có chút hoảng sợ lẩm bẩm.
“Kinh Mặc...”
“...Thì ra trước đây chúng ta, tốt như thế.”
Tôi lặng lẽ nhìn tấm ảnh kia, tâm tình bỗng trở nên phức tạp.
Thực ra tôi và Phó Hàn Thanh, từ năm 6 tuổi đến năm 17 tuổi, đều cùng nhau chụp rất nhiều ảnh.
Từ nhỏ anh ta đã bị vứt bỏ ở trước cửa cô nhi viện, vì thế cũng không biết ngày sinh của mình.
Sau khi được tôi đưa về nhà, ông nội bảo, để anh ta cùng ngày sinh với tôi.
Vì thế, sinh nhật hàng năm chúng tôi đều sẽ chụp chung một tấm, bỏ vào trong album ảnh.
Phó Hàn Thanh khi đó, là một anh trai theo đúng mặt chữ.
“Vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh ở trong cô nhi viện nhìn thấy em, em mặc một chiếc váy hồng phấn, được người mọi người vây quanh bước ra từ trên xe bảo mẫu...”
Phó Hàn Thanh tim đập nhanh nhìn bé gái trong tấm ảnh, giống như đang chìm vào trong hồi ức xa xăm.
“Em lúc đó, giống như một tiểu công chúa cao quý.
Còn anh lại là một đứa nhóc không được yêu thích nhất trong cô nhi viện.”
“Ông nội cầm tay của em, đứng trước tất cả mọi người tuyến bố sẽ chọn một người trong số chúng tôi để làm anh trai của em, tất cả bọn trẻ đều nhao nhao lên...”
“Bọn họ đều tranh giành nhau muốn thể hiện bản thân ở trước mặt em, chỉ có anh một mình đứng trong góc...”
Phó Hàn Thanh cứ thế nói, tự ti cười nhẹ một tiếng.
“Anh là kẻ hèn mọn chân dẫm bùn, còn em lại là vầng trăng cao quý trong đám mây, làm sao anh có thể yêu cầu em chọn anh được chứ?”
“Nhưng mà Kinh Mặc...”
“Trong nhiều người như vậy, em lại chọn trúng anh.”
Viền mắt anh ta có chút nóng lên, trong lòng thầm đọc lại câu đó.
Đúng vậy, trong nhiều người như thế, vậy mà em lại chọn trúng anh.
Phó Hàn Thanh, lúc đó anh hứa với ông nội những gì chứ?
Phó Hàn Thanh ngẩn ngơ 3 phút.
Mãi sau, anh ta mới khàn giọng mở miệng.
“Lúc bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của em kéo anh, tim anh đập loạn xạ...”
“Anh đã thề với ông nội, anh sẽ đổi xử tốt với em cả đời, bảo vệ em cả đời.
Làm một người anh trai tốt, làm một người yêu thương em.”
“Xin lỗi Kinh Mặc, anh… Anh đã không giữ lời hứa rồi.”
Đáng tiếc, người đã c.h.ế.t không thể sống lại.
Phó Hàn Thanh vẫn còn đang lẩm bẩm nói chuyện một mình như một thằng điên.
“Sau khi anh đến nhà họ Tống, tất cả mọi người đều đối xử với anh rất tốt.
Anh được học ở trường quốc tế tốt nhất, ông nội cũng nuôi dạy anh như một người thừa kế thực thụ, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy mình là một người ngoài.”
“Anh rất lo lắng một ngày nào đó em sẽ đi yêu người khác, sau đó sẽ vứt bỏ anh giống như vứt bỏ một thứ đồ rác rưởi vậy...”
“Sau đó, Tống Thanh Vi đến.”
“Cô ta giống anh, tất cả mọi thứ của bọn anh đều là danh không chính ngôn không thuận, tùy ý lúc nào cũng có thể bị lấy đi.”
“Ngày hôm đó cô ta nhào vào lòng anh khóc, anh giống như bị quỷ ám vậy, tin tưởng tất cả lời cô ta nói...”
Nói xong câu này, Phó Hàn Thanh đã khóc không thành tiếng.
“Anh thật là ngu ngốc, đúng vậy...”
“Kinh Mặc của anh, rõ ràng lúc nào cũng lương thiện như thiên sứ, sao lại có thể...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...