Các tướng Hắc Vân kị rời đi. Sau nửa canh giờ, một tin tức hoàn toàn không mang sắc thái tin đồn bắt đầu lan truyền với tốc độ như sao băng trong khắp các phố lớn ngõ nhỏ thành
Lương Châu. Sở dĩ nói tin tức này hoàn toàn không giống tin đồn là vì
tất cả mọi người truyền bá tin tức này đều có liên quan với quan phủ. Sư gia, quân vụ, tạo tướng, binh lính, quản gia, hầu gái, đầu bếp, người
trông cửa phủ thủ bị, người bợ đỡ thủ bị, người làm vườn, người cung cấp thực phẩm cho phủ thủ bị, cha mẹ người cung cấp thực phẩm, anh chị, chú bác, huynh đệ hắn...
Hễ là người có dính dáng dù chỉ một chút một xíu với quan phủ đều nói
một tin tức với giọng cực kì chắc chắn: Thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự
không chết, đã giải vây cho Sơn Dương, đang ra roi thúc ngựa chạy về
Lương Châu.
Cũng có người hoài nghi không tin nhưng đều bị những người nói trên trợn mắt lên án mạnh mẽ. Mọi người dường như nhìn thấy tận mắt, miêu tả tỉ
mỉ sứ giả thế tử phái tới đã gặp mặt, bàn bạc với thủ bị đại nhân, đồng
thời còn nói trong ngày hôm đó thủ bị đại nhân đang cau có đau khổ, sau
khi sứ giả Hắc Vân Kị đi liền như gió xuân tạt vào mặt, như hoa cúc nở
rộ, dường như đã bỏ được gánh nặng ngàn cân xuống.
Nếu không phải thế tử sắp về, trong thời khắc nghiêm trọng khi quân địch đã đến dưới thành, tại sao thủ bị đại nhân có thể cười vô cùng quyến rũ như thế?
Nói như vậy, ngay cả một chút nghi ngờ cuối cùng cũng được xua tan. Tin
tức quan phủ đưa ra dù gì cũng đáng tin hơn tin tức của đám khách buôn
lạc đà. Cộng thêm thủ bị đại nhân phối hợp biểu diễn rất ăn ý, mức độ
đáng tin của tin tức này trong lòng bách tính lập tức được nâng cao gấp
trăm lần. Như được tiêm một mũi thuốc trợ tim, người vốn chuẩn bị dẫn cả nhà chạy trốn không chạy nữa, dỡ hành lí tế nhuyễn trên xe ngựa xuống,
lại chất mũi tên, rơm rạ, dầu hỏa lên. Người vốn chuẩn bị đóng cửa hàng
tránh họa không đóng nữa, treo biển hiệu anh hùng chiến đấu ăn cơm miễn
phí, rượu thịt cơm canh đưa đến trên tường thành bán với giá hoà vốn. Bà lão, thiếu phụ, thiếu nữ cầm lấy kim chỉ thêu cờ đỏ, đàn ông thanh niên vác dao bếp cuốc thuổng đến xếp thành hàng dài trước phủ thủ bị yêu cầu nhập ngũ, chí ít cũng đẩy xe chở thuốc thang và mũi tên vội vã qua lại
trong thành.
Toàn thành trên dưới, quân dân một lòng, đồng tâm hiệp lực bảo vệ quốc gia, chống lại giặc ngoài.
Tống Bách Lý cưỡi chiến mã tuần tra trong thành, thấy tình hình này cũng tạm hài lòng, thầm nghĩ gã Trương Thành Uyên này cũng không hoàn toàn
là một kẻ ăn hại, mặc dù đánh trận không ổn nhưng biểu diễn lại là hạng
nhất, thuộc dạng người có khả năng phụ trách hậu cần.
Lúc này nhân vật chính là thủ bị Trương đại nhân đang chống nạnh chỉ tay trên tường thành, triển khai một trận đấu võ mồm quyết liệt với Vũ Hòa
Liệt.
"Hừ! Vũ Hòa Liệt, ngươi là đồ không biết xấu hổ, có đóng vai si tình
cũng phải xem xem mình có vốn liếng si tình hay không chứ? Sở thích
cưỡng đoạt dân nữ của ngươi, thiên hạ này còn ai không biết? Đến trước
mặt ta diễn trò tình cảm mà không biết ngượng à?"
Vũ Hòa Liệt thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu. Hắn vốn là tiết độ sứ
biên cương nước Sóc, hai năm trước sau khi Tào Hi đại bại bỏ mình liền
tiếp nhận vị trí đại soái quân biên phòng, giằng co với Trương Thành
Uyên cách một con sông. Hai người là kẻ thù cũ, oán thù quá sâu, đều nắm tình hình đối phương hết sức rõ ràng. Ngay cả khi còn bé đối phương
từng ăn trộm bao nhiêu trái cây, sau khi lớn lên lấy mấy thê thiếp đều
rõ như lòng bàn tay, vì vậy chửi mắng cũng cực kì thuận miệng.
Lúc này Vũ Hòa Liệt cũng không cam lòng yếu thế, tiếng như chuông đồng
mắng lại: "Lão thất phu Trương Thành Uyên, ngươi là đồ tham sống sợ chết chỉ biết chui vào đũng quần đàn bà. Giờ đây thế tử Lăng Nam vương đã
chết, ngươi không còn chỗ dựa, còn không mau mau đầu hàng? Bằng không
bản tướng quân phá thành sẽ lấy cái mạng chó của ngươi".
Giọng hắn sang sảng, âm lượng cực lớn, tiếng gầm điếc tai, trên dưới
trong ngoài tường thành không ai không nghe thấy rõ ràng. Trương Thành
Uyên tức giận đến mức râu bay lung tung, bật nhảy ba thước. Mặc dù đều
là võ tướng, nhưng Trương Thành Uyên sa vào tửu sắc, võ nghệ xao lãng đã lâu, gầm lên nội lực không liên tục, âm lượng không đủ, làm mất rất
nhiều khí thế trong thời khắc mắng chửi nhau trước trận như thế này.
Đang hết cách xoay sở, một thân binh bên cạnh nhặt lên một tấm da ngựa
cuộn thành ống loe đưa tới, nói: "Đại nhân, dùng cái này. Khi còn bé
thuộc hạ thấy mẹ cãi nhau với người ta, dùng nệm rơm cuộn thành hình này đưa lên miệng, âm lượng có thể tăng gấp bội".
Trương Thành Uyên mừng rỡ, nhận lấy đưa lên miệng, thử gầm một tiếng: "A lô!"
Quả nhiên âm lượng tăng mạnh. Như có một binh khí vừa tay, Trương đại
nhân vui vẻ vô cùng, vỗ vai thân binh nói: "Lanh lợi lắm! Về lĩnh
thưởng!"
Quay lại hít sâu một hơi, cũng mặc kệ nội lực của mình có ra gì hay
không, mạo hiểm họng rách người chết, Trương đại nhân thót bụng vận khí, dùng hết toàn bộ nội lực gào lên: "E hèm! Vũ Hòa Liệt nghe đây, không
được dùng quỷ kế nữa! Thế tử điện hạ Lăng Nam vương hoàn toàn không
chết, lúc này đang ra roi thúc ngựa chạy về Lương Châu. Ngươi vọng tưởng bịa đặt làm dao động quân tâm bên ta, khi nào thế tử điện hạ chạy về sẽ chém chết ngươi xuống ngựa".
Lâu Dự không chết? Vũ Hòa Liệt nghe vậy, trong lòng chợt trĩu xuống. Đêm qua đặc sứ từ đế đô đột nhiên tới đưa mật chỉ, lệnh hắn khởi binh ngay
trong đêm bao vây tấn công Lương Châu. Trước vẫn kiêng kị Lâu Dự dụng
binh như thần, sau khi đánh bại mấy lần liền, Vũ Hòa Liệt đã học được án binh bất động, đợi chờ cơ hội. Giờ đây cơ hội này cuối cùng đã đến, đặc sứ bóng gió Lâu Dự đã bị Ưng Đình bắn chết, đây chính là thời cơ tốt
đẹp để quân biên phòng Đại Sóc nở mày nở mặt, thừa dịp hư không mà vào.
Khởi binh dù sao cũng phải có một lí do, Vũ Hòa Liệt dù lỗ mãng nhưng
không ngu ngốc, đương nhiên không chịu rước tội danh tự ý gây hoạ chiến
tranh. Chuyện này sẽ bị những nhân sĩ trí thức trong thiên hạ dùng ngòi
bút lên án, vạn nhất bị ghi vào sách sử, hắn sẽ là một tội nhân lịch sử. Hắn còn đang mong ngóng có thể làm rạng rỡ tổ tông, lưu danh sử sách,
một chuyện ngu ngốc như vậy đương nhiên sẽ không chịu làm.
"Lí do khởi binh là gì?" Hắn hỏi đặc sứ với vẻ mong chờ.
Nào ngờ đặc sứ không thèm nhấc mí mắt, mặt không biểu cảm, đưa ra một đáp án làm hắn hộc máu: "Tự nghĩ".
Vũ đại soái nửa đời binh nghiệp đáng thương vò đầu bứt tai suy ngẫm một
đêm, cuối cùng mới nghĩ ra cớ đuổi bắt thị thiếp bỏ trốn. Đang dương
dương tự đắc, cảm xúc dạt dào xua quân công thành, lúc này lại bị Trương Thành Uyên quát mắng phủ đầu.
Mẹ nó chứ, rốt cuộc thì Lâu Dự đã chết chưa? Vũ Hòa Liệt thấy trong lòng lạnh lẽo, có một dự cảm không tốt rằng đã bị hoàng thượng nhà mình lừa.
Kì thực hắn cũng không tin gã thiếu niên thiên tài có danh xưng chiến
thần nọ, từ khi xuất đạo tới nay vẫn đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ
đánh bại trận nào lại chết một cách kì lạ vô cớ như vậy được. Nhưng lúc
này đạn đã lên nòng không thể không bắn, không muốn đánh cũng phải đánh. Hắn ngẩng mặt nhìn ánh nắng, thấy thời gian ước định đã đến, một tia
tàn nhẫn loé lên trong mắt, rút bội đao ra lớn tiếng hạ lệnh: "Đã đến
giờ, công thành!"
Trong thành Lương Châu, Tống Bách Lý cưỡi trên chiến mã, đứng trước
tướng sĩ các doanh Hắc Vân kị, khuôn mặt kiên nghị như sắt, ánh mắt quét qua chiến đội đông nghịt, gầm lên: "Mùa xuân năm ngoái, ai tập kích đêm mưa, phá đại doanh quân biên phòng nước Sóc, chém chết đại soái quân
địch Tào Hi?"
Các tướng sĩ tim đập như sấm, lòng bàn tay nóng ran, nắm chặt binh khí, giận dữ hét lên: "Hắc Vân kị!"
"Năm nay, ai dũng mãnh xung phong ba trăm dặm, thu phục năm mươi mấy bộ
lạc thảo nguyên khu vực tây bắc, đưa thảo nguyên Dã Tây vào bản đồ Đại
Lương ta?"
"Hắc Vân kị!"
"Hắc Vân kị được thế tử điện hạ dẫn theo, đánh mấy chục trận đối chiến, mấy trăm lần gặt lúa, có bao giờ thua trận không?"
Các tướng sĩ hào khí ngút trời, tiếng gầm rung trời: "Không!"
Tống Bách Lý quay ngựa kéo cương, đi qua đi lại phía trước chiến đội.
Giọng nói được nội lực tăng cường, vang dội truyền tới mỗi một góc doanh trại, truyền vào tai mỗi một chiến sĩ, từng chữ vang vang.
"Hôm nay quân Sóc thừa dịp thế tử không có ở đây mà ngang nhiên khiêu
khích. Mặc dù quân số chúng ta chỉ bằng một nửa đối phương, nhưng ta tin tưởng mỗi người các ngươi đều có năng lực lấy một địch hai. Trong đội
ngũ chúng ta có rất nhiều lính mới, trận chiến ngày hôm nay là trận
chiến đầu tiên của các ngươi. Nhưng các ngươi không cần sợ, bởi vì bên
cạnh các ngươi có chiến hữu thân kinh bách chiến, bởi vì các ngươi là
Hắc Vân kị làm kẻ thù nghe danh đã sợ. Thắng lợi chỉ thuộc về người mạnh thật sự!"
Các tướng sĩ vẫy đao thương trong tay, hô to vang tận mây xanh: "Chiến đấu! Chiến đấu! Chiến đấu!"
Cheng! Tống Bách Lý rút bội đao ra, giận dữ hét: "Chúng ta phải đánh một trận chiến thật đẹp, bảo vệ tôn nghiêm của Hắc Vân kị, nghênh đón thế
tử khải hoàn, xông lên!"
"Xông lên!"
Các đội ngũ chiến đấu của Hắc Vân kị vào vị trí. Tên nỏ doanh lên tường
thành dùng cung cứng bắn ra loạt mưa tên thứ nhất. Những mũi tên mang
sức mạnh cực lớn như một cơn mưa đá bay đầy trời, bắn thẳng xuống quân
Sóc trước mặt đang lao tới công thành.
Trống trận như sấm, tiếng giết rung trời. Chiến dịch thủ thành lượt thứ nhất khai hỏa...
Sách sử ghi lại, năm Vũ Định thứ sáu, đại soái quân Sóc Vũ Hòa Liệt muốn đuổi bắt thị thiếp bỏ trốn, bị cự tuyệt, nổi giận đùng đùng xua quân
đến dưới thành vây kín Lương Châu. Quân phòng thủ đóng tại Lương Châu
phản kháng mạnh mẽ. Khói lửa tại biên giới hai nước Sóc, Lương lại nổi
lên, quan hệ biên giới đã yên ổn được hai năm lại trở nên căng thẳng.
Không lâu sau, một bức mật thư được đưa vào hoàng thành Thượng Kinh của
Đại Lương theo con đường của quân đội. Theo lời các thái giám và cung nữ cung Đại Tịnh, đêm hôm đó trong ngự thư phòng có tiếng đập chén lật
bàn. Lăng Nam vương vào cung ngay trong đêm, ở lại trong ngự thư phòng
đến bình minh rồi mới rời khỏi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...