Nửa tháng sau, thương thế của Lâu Dự đã bình phục được bảy tám phần. Chàng vốn chính là một người không chịu ngồi yên, cộng thêm việc quân việc nước đổ lên đầu, mỗi ngày không biết phải xử lí bao nhiêu công văn giấy tờ. Trong thời gian chàng dưỡng
thương, số công văn dồn lại suýt nữa đè sập chiếc bàn đầu hổ bằng gỗ lim trong thư phòng. Vì vậy thời gian này ngoài thời gian đi thăm Loan Loan hàng ngày, đại đa số thời gian chàng ở lì trong thư phòng, bận rộn xử
lí đủ thứ công việc.
Hôm nay vừa đi vào thư phòng đã nhìn thấy một phong thư bằng giấy Tuyên
Văn màu vàng đặt trên chồng công văn dày, bên trên đóng dấu đỏ đầu hổ,
nhìn rất nổi bật giữa một đống giấy tờ.
Màu vàng sáng là màu của đế vương, cả Đại Lương chỉ có một người dám
dùng giấy Tuyên Văn màu vàng làm bì thư, đưa tới đây thông qua đường đưa tin quân sự cơ mật đẳng cấp cao nhất.
Không cần phải nói, phong thư này chắc chắn chính là Lâu Thành viết, không cần đọc cũng biết trong thư viết gì.
Một tháng rưỡi nay loại phong thư màu vàng này xuất hiện quá mức thường
xuyên, ngay cả thân binh đưa thư cũng không còn kính trọng và khiếp sợ
như ban đầu, giờ đây vừa nhìn thấy màu sắc này đã muốn phỉ nhổ, cực kì
bất kính.
Lâu Thành ở Thượng Kinh sốt ruột giậm chân, nhưng thân là hoàng đế lại
không thể ra khỏi kinh thành, đành phải mỗi ngày một hai phong thư không ngừng hỏi han thương thế của chàng, như pháo liên châu thúc giục chàng
về Thượng Kinh dưỡng thương. Trong thư còn thể hiện sự đau buồn phẫn nộ
và chán nản vì một cây non đang trưởng thành khỏe mạnh như hắn lại sắp
bị đám thái phó hành hạ thành cây khô cằn cỗi.
Sự nhớ nhung của Lâu Thành đối với Lâu Dự có bảy phần là thật sự lo lắng cho thương thế của chàng, ba phần còn lại là do sốt ruột ngày chờ đêm
mong chàng sớm về kinh cứu mình trong nước sôi lửa bỏng.
Lâu Dự ngồi xuống nhấp một ngụm trà, mở phong thư màu vàng, lấy lá thư bên trong ra đọc.
"Tứ ca, huynh mà không về là đệ sẽ đến Lương Châu chơi với huynh!"
Một câu ngắn ngủi lại giương nanh múa vuốt phủ kín cả tờ giấy, đủ thấy
tâm tình người viết thư cáu kỉnh bực bội thế nào, không dùng lối chữ
khải nhỏ gọn mà dùng lối viết thảo hỗn loạn.
Lâu Dự cười lắc đầu, mấy tháng không gặp mà chữ đã đẹp hơn trước nhiều,
có thể thấy các thái phó quả thật đã bỏ ra rất nhiều công sức. Nhưng
trước khi Loan Loan hồi tâm chuyển ý, mình sao có thể bỏ cô ấy lại đây
để quay về Thượng Kinh?
Nghĩ tới đây liền cầm bút hồi âm: "Hoàng thượng bình tĩnh chớ vội,
thương thế của thần đã đỡ, ở Lương Châu còn có chuyện cực kì quan trọng
cần xử lí..."
Nghĩ lại một lát, mình viết khúm na khúm núm như vậy, Lâu Thành chắc
chắn sẽ tức giận hất tung bàn sách bằng gỗ lê vàng trong ngự thư phòng,
sau đó lại dùng phi đao vẽ ngoằn ngoèo lên mặt bàn để thể hiện tâm tình
của Trẫm đang rất tồi tệ.
Chiếc bàn sách đó được làm bằng gỗ lê trăm năm trên núi Vân Đỉnh, vô
cùng quý hiếm, Vũ Định đế rất yêu thích. Sau khi Lâu Thành kế vị lại bị
hết đá đến hất lộn nhào mấy lần, mặt bàn bị khắc đầy rẫy thương tích.
Nghĩ đến cảnh ngộ thê lương của chiếc bàn sách này, Lâu Dự trầm ngâm một lát, vò tờ giấy Tuyên Thành đang viết dở thành một cục ném vào sọt rác, trải một tờ giấy khác cầm bút viết lại.
"Lục đệ, chú đừng quấy rối. Anh đang có việc quan trọng, đợi anh dùng
tình cảm thuyết phục được Loan Loan đã. Trước cuối năm nay chú sẽ có chị dâu. Hiện đang là thời khắc quan trọng, đừng làm phiền anh".
Thổi khô mực, bỏ thư vào phong thư, dùng xi niêm phong lại, đóng dấu
tuyệt mật rồi gọi lính đưa thư: "Đưa về Thượng Kinh theo đường cũ, trình cho hoàng thượng".
Lính đưa thư cung kính cầm thư lui ra.
Mấy ngày sau Lâu Thành nhận được thư quả nhiên vui mừng khôn xiết, chẳng những không còn giục Lâu Dự về kinh mà ngược lại còn hạ chỉ cho nội các và bộ Binh tiếp nhận toàn bộ công việc vốn do Tây Lương vương xử lí, có vấn đề nào thật sự không quyết định được thì tấu trình, hắn sẽ đích
thân phê duyệt.
Tại sao hoàng thượng đột nhiên lại trở nên cần cù chăm chỉ như vậy? Sự
thay đổi nghiêng trời lệch đất này thật sự làm cho một đám đại thần kinh ngạc rơi cằm, âm thầm phỏng đoán nếu không phải hoàng thượng đột nhiên
uống nhầm thuốc thì có nghĩa là hoàng thượng đã lớn rồi, bắt đầu có lòng ngờ vực mà mỗi một thành viên của hoàng thất tất yếu phải có, cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện phải tước dần binh quyền của Tây Lương vương.
Cảnh huynh đệ hòa thuận tôn trọng lẫn nhau trước đây thật sự quá mức
không phù hợp với trò chơi quyền lực ngàn đời không thay đổi, làm cho
một số đại thần muốn xem cảnh anh em đấu đá lẫn nhau phải chờ đến mỏi
mắt. Giờ đây họ mới thở phào nhẹ nhõm, phải thế chứ, thế mới phù hợp với quy luật tất nhiên của dòng chảy lịch sử cuồn cuộn chứ!
Cũng có triều thần cương trực đến tìm Lăng Nam vương bày tỏ lo lắng, Đại Lương không dễ gì được quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, không thể
chịu nổi chuyện đấu đá nội bộ nữa.
Lăng Nam vương vuốt râu mỉm cười, ung dung tự tại.
Trong thư phòng phủ thừa tướng, công văn giấy tờ chất đống như núi lung
lay muốn đổ, so với ngày thường ít nhất phải nhiều gấp đôi. Ngụy tướng
quốc dụi đôi mắt đỏ, lắc đầu cười khổ.
Thôi, coi như lão phu tạm thời nhượng bộ, vì hạnh phúc cả đời của Tây
Lương vương, liều mạng mấy ngày đêm không ngủ cũng đã làm sao.
Những triều thần hoặc lo lắng, hoặc thầm vui, hoặc không hiểu ra sao,
hoặc lòng dạ khó lường đó làm sao biết được hoàng thượng đột nhiên quyết chí chăm lo công việc chẳng qua chỉ là để Tứ ca của mình được rảnh tay, toàn tâm toàn ý đi cưa gái.
Chuyện này để sau hãy nói.
Sau khi Lâu Dự gửi thư đi lại phê duyệt mấy công văn, chợt nghe thấy ngoài cửa có người hỏi: "Lâu Dự có trong này không?"
Giọng nói vô cùng sốt ruột, lính gác dường như sửng sốt nên không kịp
trả lời, cửa thư phòng của Lâu Dự đã bị đẩy ra, Dung Hàm bước nhanh đi
vào.
Dung Hàm rất ít khi nôn nóng bất an thế này. Lâu Dự nhíu mày, còn chưa
kịp hỏi thì Dung Hàm đã mở miệng nói: "Lâu Dự, Loan Loan biến mất rồi".
"Cái gì?" Lâu Dự kinh hãi đứng bật dậy.
"Trước khi ta đi sắc thuốc, cô ấy còn đang ngủ ngon, thế mà lúc ta sắc thuốc xong mang tới..."
Dung Hàm còn chưa nói xong đã nghe thấy rầm một tiếng, cửa thư phòng bị
đẩy tung ra, Thác Bạt Hồng Đạt lao vào như trâu điên, gầm lên: "Lâu Dự,
Loan Loan đâu? Ngươi giấu Loan Loan đi đâu rồi?"
Biến mất? Tại sao đột nhiên lại biến mất? Chẳng lẽ bị mật thám nước Sóc
bắt đi rồi? Lâu Dự cực kì sợ hãi, không nói một lời đạp cửa xông ra,
chạy thẳng đến sương phòng Loan Loan dưỡng thương. Trong sương phòng vẫn như lúc thường, không hề có dấu vết đánh nhau. Chăn gấp ngay ngắn,
chiếc chén ngọc Loan Loan dùng để uống trà vẫn đặt trên bàn trà cạnh
giường, bên trong còn nửa chén nước trà nguội lạnh.
Kiểm tra một lượt, trong phòng chỉ thiếu mấy bộ váy áo Loan Loan mặc hàng ngày và mấy chục lượng bạc vụn.
Hầu Hành Tiễn nghe tin chạy tới vẻ mặt ngỡ ngàng, lẩm bẩm nói: "Có vẻ... không giống như là bị người khác bắt đi mà giống bỏ nhà ra đi".
Một lời đánh thức người trong mộng, Lâu Dự và Dung Hàm đưa mắt nhìn
nhau. Không ngờ cô nàng này lại chơi trò bỏ nhà đi hoang, ai dạy?
Thác Bạt Hồng Đạt sờ gáy, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Loan Loan nghe lời ta về núi Tuyết Phong rồi?"
Thì ra là ngươi! Lâu Dự và Dung Hàm đồng loạt quay sang nhìn hắn đầy hung bạo.
"Thác Bạt Hồng Đạt, rốt cuộc là ngươi nói gì với cô ấy?"
Thác Bạt Hồng Đạt mặc dù dũng mãnh nhưng trước mặt hai tên mặt trắng
đang hổn hển tức giận này lại tự nhiên bớt vài phần khí thế, chột dạ
nói: "Ta... ta chỉ nói với Loan Loan, ra ngoài chơi vài ngày, tâm tình
sẽ tốt hơn..."
"Ngươi..." Lâu Dự và Dung Hàm chỉ hận không thể đè gã này xuống đất hành hung một trận.
"Việc gấp trước mắt là phải tìm được Loan Loan đã". Lúc này Hầu Hành
Tiễn luôn luôn nóng tính lại trở thành người tỉnh táo nhất ở đây.
Thác Bạt Hồng Đạt nhìn giá nến được đúc bằng vàng nguyên chất, nói một
câu cực kì khổ não: "Loan Loan, ngươi thật là ngốc, bỏ nhà đi bụi đương
nhiên phải mang theo thứ đắt nhất, mang có mấy chục lượng bạc vụn thì đủ dùng sao được, đến lúc không có cơm ăn, không có chỗ ngủ thì làm thế
nào?"
Dung Hàm hùng hổ trừng mắt nhìn hắn, dậm chân một cái rồi quay đầu đi ra.
"Ngươi đi đâu đấy?" Thác Bạt Hồng Đạt kêu lên.
"Đi tìm Loan Loan". Dung Hàm không quay đầu lại.
"Chờ ta với, ta cũng đi". Thác Bạt Hồng Đạt gọi to, đuổi theo.
Hầu Hành Tiễn nhìn bóng lưng hai người, lại thấy Lâu Dự vẫn sừng sững
không động, sốt ruột: "Tại sao vương gia không đi? Vương gia phải tìm
thấy Loan Loan trước mới được".
Lâu Dự buông mắt không nói, thầm sàng lọc tất cả những nơi Loan Loan có thể đi.
Không cần phải vội, với những gì chàng hiểu về Loan Loan và thủ đoạn tìm người của chàng, cả hai người Dung Hàm và Thác Bạt Hồng Đạt cộng lại
cũng không theo kịp.
Bốn năm trời như mò kim đáy bể mà còn tìm được em. Loan Loan, bây giờ em còn chạy đi đâu được nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...