Xe ngựa băng qua một cái ổ gà, nhảy
chồm chồm làm thân xe nghiêng sang một bên. Phương Tranh hét lên một
tiếng, cả người bị hất lên cao, suýt nữa ngã văng khỏi xe.
Hầu Hành Tiễn nhanh tay tóm lại được, mắng: "Phụ nữ thật là phiền phức. Cô không thể ngồi cho vững một chút à?"
Phương Tranh giận xanh mặt, một chút thiện cảm vừa mới sinh ra khi trò
chuyện vừa rồi lập tức tan thành mây khói: "Ông khinh thường phụ nữ quá
đấy. Loan Loan cô nương cũng là phụ nữ, chẳng lẽ ông cũng coi thường cô
ấy?"
Cô làm sao mà so với Loan Loan được? Cô không biết con bé đấy bạo lực thế nào đâu.
Nhớ tới đao pháp như gió lốc, khinh công khẽ tung người đã lướt ra ba
trượng và kị thuật cao kinh người của Loan Loan, Hầu Hành Tiễn lắc đầu
thầm nghĩ, một phụ nữ mà so với đa số đàn ông đều mạnh mẽ hơn mấy phần
như Loan Loan, khắp thiên hạ cũng khó tìm được người thứ hai.
Lại quay sang nhìn Phương Tranh bên cạnh, bờ vai gầy gò, hai tay nắm
chặt dây cương không dám buông ra, bị lắc nghiêng bên này ngả bên kia,
ngay cả môi cũng đã trắng nhợt, mặc dù vẫn rất mạnh miệng nhưng rõ ràng
đã sắp không chịu nổi nữa.
Hắn thở dài một tiếng, đưa tay phải ra không nói không rằng choàng qua
người Phương Tranh rồi giữ chắc tay: "Thế này sẽ không rơi được nữa".
"Ông... ông... ông... ông!"
Phương Tranh kinh hãi, mặt đột nhiên đỏ bừng, ra sức vùng vẫy, lại căng
thẳng không nói nên lời, cứ "ông ông" một hồi lâu mà không sao nói tiếp
được nữa.
"Ngồi yên. Trừ khi cô muốn ngã xuống xe biến thành đống thịt". Hầu Hành Tiễn vẫn nhìn phía trước, sừng sững không động.
Vòng tay hắn rộng rãi rắn chắc, có hào khí thiết huyết kiên nghị mạnh mẽ làm người khác cảm thấy an toàn thư thái.
Rốt cuộc gã này có biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân không? Thấy
vẻ mặt hắn vẫn như thường không hề có gì đặc biệt, chắc là trong lòng
sạch sẽ không hề có tà niệm, Phương Tranh lại cảm thấy hơi xấu hổ. Nàng
vốn không phải một phụ nữ cổ hủ, vùng vẫy một hồi rồi cũng dần dần yên
ổn lại.
Bám vào cánh tay sắt của Hầu Hành Tiễn, Phương Tranh quay lại nhìn rèm xe, nhỏ giọng hỏi: "Họ sẽ không đánh nhau chứ?"
"Không đâu". Hầu Hành Tiễn quất roi ngựa vun vút.
"Tại sao ông biết?"
"Dung công tử đánh không lại vương gia của bọn ta. Vương gia chỉ một
quyền đã có thể đánh ngất Dung công tử, cho nên không thể đánh nhau
được".
Phương Tranh: "..."
Xe ngựa phi nhanh trên đồng bằng, đã sắp đến gần vọng gác đầu tiên của
Hắc Vân kị ở biên giới. Sau mấy ngày chạy như điên không ngừng không
nghỉ, hai con chiến mã đã hao hết thể lực, bất kể Hầu Hành Tiễn vung roi hò hét thúc giục thế nào, tốc độ vẫn chậm lại không thể ngăn cản.
Các kị binh Hắc Vân kị hộ vệ xe ngựa người nào cũng vừa mệt mỏi vừa có
thương tích, trong mắt toàn là tia máu, sắc mặt hốc hác như ma đói.
Trốn chạy như chán sống và chiến đấu liên tục quả thực rất tiêu hao thể
lực và tinh thần, dù Hắc Vân kị như sắt thép cũng cảm thấy mệt mỏi. Như
một mũi tên bay ra từ cung cứng đã đến cuối tầm bắn, nhìn ánh bình minh
ngày càng rõ phía chân trời, tất cả mọi người trong đội ngũ đều không
hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng thời khắc tinh thần và thể lực đều bắt đầu lỏng lẻo tan rã, tiếng
vó ngựa dồn dập lại vang lên phía sau như sấm rền, truyền tới qua mặt
đất cứng như đá vì lạnh, không ngừng đánh thẳng vào đáy lòng mọi người.
Hầu Hành Tiễn biến sắc mặt, đang định lên tiếng cảnh báo lại thấy rèm xe tung lên, một bóng người đột nhiên lướt ra, mũi chân đạp lên ván xe rồi bay thẳng lên lưng Truy Phong.
"Hầu Hành Tiễn!" Lâu Dự ngồi trên lưng ngựa, cao giọng kêu lên.
"Có thuộc hạ!" Hầu Hành Tiễn tập trung tinh thần nghe lệnh.
"Ra roi thúc ngựa chạy thẳng về phía trước, không được quay lại".
"Tuân lệnh!"
Hầu Hành Tiễn vô thức đáp rất nhanh, còn chưa nói xong, trong lòng đã
xuất hiện một điềm báo không ổn. Hắn vừa định quay lại xem lại thấy Lâu
Dự rút thanh đao Yêu Nguyệt ra khỏi vỏ, xoay sống dao chém vào mông hai
con chiến mã.
Chiến mã bị đau hí dài một tiếng, bốn vó vốn đã rã rời bị đau đớn kích thích lại phát lực chạy như điên.
Tốc độ tăng nhanh khiến Hầu Hành Tiễn ngồi bệt xuống, vai đập vào một
thanh gỗ, nhưng hắn không có tâm tư chú ý đến những chuyện này, quay lại điên cuồng hét lên: "Vương gia!"
Âm thanh của Lâu Dự cứng như đất đai dưới chân ngựa: "Đây là quân lệnh. Nếu ngươi dám dừng lại, bản vương sẽ chém ngươi!"
Vó ngựa đạp tuyết bay, cuồng phong tung vạt áo.
Lâu Dự yên lặng đưa mắt nhìn xe ngựa chạy xa, sự lưu luyến trong mắt rực sáng như đốt cháy hết tính mạng của mình.
Đột nhiên ánh mắt chàng lạnh lẽo, quyết đoán kéo cương quay đầu ngựa lại nghênh đón tiếng sấm rền theo sát phía sau.
Chân núi Long Sơn xa xa xuất hiện một vệt đen nặng nề mang theo sát khí lạnh lùng nhanh chóng lao tới.
Những ngọn cỏ xơ xác bị gót sắt nghiền thành bùn loãng. Những bông tuyết nhỏ bé còn chưa kịp rơi xuống đã bị sát ý đánh cho vỡ vụn.
Lâu Dự vừa lao tới vừa hú dài một tiếng, tay phải giơ lên cao nắm lại
làm một động tác. Các Hắc Vân thiết kị đang bảo vệ xe ngựa lũ lượt
nghiêng người kéo cương quay đầu ngựa chạy tới phía sau Lâu Dự, dàn
thành trận hình hàng ngang như một con đê dài ngăn sóng dữ, vững vàng
mạnh mẽ ngăn cách chiếc xe ngựa khỏi mối nguy hiểm đang lao nhanh từ
phía xa tới.
Lâu Dự cầm đao Yêu Nguyệt trong tay, một người một ngựa đứng trước trận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đội người ngựa từ phía xa đang lao nhanh tới.
Qua bụi tuyết bay lên phía sau đội ngựa có thể tính được quân địch có
khoảng ngàn người, còn bên này sau khi tổn thất vì chiến đấu ác liệt
không ngừng đã chỉ còn lại chưa đến ba trăm người, mà người nào cũng có
thương tích.
Nhưng thế thì đã sao?
Khóe miệng nở một nụ cười, Lâu Dự ngước nhìn lên trời, một con chim nhỏ
màu trắng đang dang cánh tự do tự tại bay lượn trên không.
Nếu số mệnh đã định không thể thường xuyên ở bên cô ấy, việc duy nhất
mình có thể làm chính là giúp cô ấy ngăn chặn tất cả gian nan hiểm trở,
san bằng tất cả mưu mô hiểm ác, đánh hạ một mảnh trời có thể che gió trú mưa, để cô ấy tự do bay lượn.
Loan Loan, anh nguyện chinh chiến cả đời để bảo vệ em một đời bình yên.
Ánh sáng chiếu biển mây rực rỡ như gấm vóc, phương đông sáng dần, hừng đông đã đến.
Ánh mặt trời như hàng vạn ánh vàng xua tan mây mù chiếu xiên xiên xuống
người chàng in bóng dài trên mặt đất tĩnh mịch phủ đầy tuyết trắng, vừa
cô độc lại vừa kiêu ngạo.
Lâu Dự như khoác hào quang vạn trượng, mặc dù gương mặt phong sương,
chinh bào nhuộm máu nhưng tay áo vẫn tung bay, tư thế oai hùng hơn xa
thời niên thiếu.
Ba trăm Hắc Vân thiết kị phía sau nhìn bóng lưng vững vàng như núi trước mặt, hào khí trào dâng trong lòng, đồng loạt gầm lên một tiếng, rút đao ra khỏi vỏ giận dữ nhìn về phía trước.
Chiến ý ngút trời!
Lưu Hoài Ân nheo mắt cảm nhận chiến ý và sát khí sắc bén được gió lạnh đưa tới, trong lòng khẽ run lên.
Một đội ngũ bị đuổi giết không ngừng, liều mạng chạy trốn, rõ ràng đã
đầy rẫy vết thương, sức cùng lực kiệt, vậy mà đến lúc đối mặt với tuyệt
cảnh này không những quân tâm không sụp đổ mà chiến ý còn tăng điên
cuồng, người người thấy chết không sờn, một lần nữa sát khí và ý chí
chiến đấu cuồn cuộn như mặt trời mới mọc.
Đây không phải hồi quang phản chiếu, cũng không phải chó cùng rứt giậu, liều mạng trước khi chết.
Đám Hắc Vân thiết kị trước mặt này rõ ràng là một đội tinh binh như hổ
báo được huấn luyện kĩ càng, chí khí vạn dặm, không đủ ba trăm người ít
ỏi lại sắc bén như thiên binh vạn mã.
Nhìn quân biết tướng, có thể thấy vị tướng cầm quân này là một bậc thầy
quân sự, ác mộng trên chiến trường. Thảo nào Hắc Vân kị lại có uy danh
hiển hách, được gọi là đội quân hổ lang không gì cản nổi, hôm nay được
thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Lưu Hoài Ân ở chốn thâm cung, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt chính diện với Hắc Vân kị. Tận mắt thấy khí thế của Hắc Vân thiết kị, lại nhìn
người đứng một mình trước đội hình hàng ngang ánh mắt hắn ngày càng lạnh lẽo.
Tây Lương vương Lâu Dự quả nhiên kì tài ngút trời, có mưu có dũng. Chỉ
là một người như vậy, ta làm sao có thể để hắn tiếp tục sống trên đời?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...