Sát khí lập tức ngập tràn, tuyết rơi giữa đất trời dường như đều bị sát ý đẩy dạt ra, nhiệt độ xung quanh
dường như chợt giảm xuống, các quân sĩ trong trung quân cánh trái run
lên, căng thẳng cầm chuôi đao, lại không biết có nên rút ra hay không.
Công Tôn Minh sắc mặt trắng bệch, trong lòng kêu to một tiếng mạng ta hỏng rồi, nhắm mắt chờ chết.
Trong lúc ông ta cho rằng mình lập tức sẽ bị Lâu Dự chém chết giữa đại
quân, Lâu Dự lại chậm rãi ghìm ngựa xoay người, đưa tay che miệng, hai
vai rung lên, một ngụm máu từ khóe miệng chảy ra, chậm rãi len qua kẽ
tay, từ từ chảy theo cánh tay xuống cổ tay áo màu đen.
Chàng dùng sức che miệng, cưỡng chế đè lại máu tươi không ngừng phun ra, chậm rãi nhai nát nỗi đau khổ không gì sánh được, sau đó nhắm mắt lại
nuốt vào cùng máu tươi.
Sát khí thu hết, trong ánh mắt của vạn người, Lâu Dự một người một ngựa
cô độc xoay người, chậm rãi rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lộ rõ sự
đau buồn tịch liêu nặng nề như tảng băng vạn năm không tan được.
Công Tôn Minh mở mắt ra, thở dài một hơi sau khi tưởng chết mà lại sống, lại có chút không rõ nguyên do nhìn bóng lưng cô đơn trống trải đó. Vốn cho rằng mình sẽ trở thành con tốt thí của thái tử, tế phẩm trong cơn
giận của Lâu Dự, không ngờ vị thế tử Lăng Nam vương luôn luôn có tiếng
lạnh lùng vô tình này lại không động thủ.
Ánh mắt nhìn về phía Lâu Dự liền có thêm một chút gì đó không rõ ý
nghĩa, một lúc lâu sau Công Tôn Minh thở dài một tiếng, chán nản kéo
cương ngựa, hạ lệnh: "Đi thôi, tiếp tục tiến đến Phượng Đài".
Đại quân cánh trái như một người khổng lồ nặng nề một lần nữa nhấc chân, lại thong thả mà yếu ớt. Mấy vạn tướng sĩ như một đám bại quân, bối rối bất an, mềm yếu rời rạc.
Công Tôn Minh cũng không có tâm tư chỉnh đốn, cứ thế chậm rãi đi tới. Dù sao Phượng Đài cũng không cần mình phải đánh. Ánh mắt ông ta ngỡ ngàng
nhìn sâu vào trong màn tuyết bay múa. Bóng lưng đau buồn cô liêu nọ đã
biến mất, lại như một chiếc bàn ủi nóng bỏng in dấu xèo xèo trong lòng
ông ta.
Công Tôn Minh cười cười tự giễu, lẩm bẩm một mình, giọng nói đậm vẻ chua chát: "Không ngờ ta lại quên ta cũng là một quân nhân".
***
Chân núi Lộc bên ngoài thị trấn Sa Loan.
Bông tuyết nhỏ mà dày, tầng tầng lớp lớp bay xuống. Chiến giáp màu đen
của quân Lương, quân phục màu xanh da trời của quân Sóc, tinh kì đỏ
tươi, xác chết máu thịt lẫn lộn, tất cả dần bị phủ kín bằng một lớp
tuyết trắng.
Dãy núi liên miên trống trải không có bóng người, trên con dốc phủ thảm
cỏ xơ xác trắng bệch vì giá lạnh chỉ có một cánh chim ưng cô đơn lượn
vòng phát ra tiếng kêu đau buồn thê lương.
Nơi này là một Tu La trường mới, chôn vùi tính mạng hàng vạn tướng sĩ.
Vô số quân hồn lượn lờ trên không, ngay cả ánh nắng cũng không nỡ chiếu
xuống.
Máu tươi chảy thành sông lúc này cũng đã đông thành băng máu, đỏ tươi chói mắt, như lưỡi đao mũi kiếm đâm vào trong lòng.
Trong đống thi thể lạnh lẽo âm trầm, một bóng người màu đen bò trên mặt
đất, yên lặng mà cố chấp lay những xác chết đã cứng đờ như sắt.
Máu tươi đóng băng làm các xác chết đều dính vào nhau. Lâu Dự ra sức tìm các tướng sĩ trong núi xác biển máu, tách từng thi thể ra, lau sạch
băng tuyết trên mặt họ, vuốt những đôi mắt còn chưa nhắm lại, đặt thành
tư thế ngủ yên.
Giáp sắt đông cứng sắc bén như dao cắt ra vô số vết thương trên tay
chàng, chàng vẫn quỳ dưới đất dường như không biết đau đớn, gần như điên cuồng chôn mình trong đống xác chết, lặp đi lặp lại một số động tác mà
không biết mệt.
Chàng đã ở đây một ngày một đêm, lôi ra vô số thi thể, đầu tóc rối bù,
hai tay đầy rẫy vết thương, tia máu trong mắt đỏ rực như sắp chảy máu.
Chàng phải đưa những quân hồn uổng mạng này về, vượt qua sông Thú đục ngầu, mang về đến quê cha đất tổ.
Phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, một đội kị binh màu đen xuất hiện
dưới chân núi Lộc. Hầu Hành Tiễn đi đầu nhìn người trong đống xác chết
kia, trong mắt là sự đau thương không thể nào che giấu.
Thành Phượng Đài đã đánh hạ, nhưng tướng quân của bọn họ vẫn không về.
Hầu Hành Tiễn mang mấy trăm kị binh hứng gió đội tuyết đi tìm mà không
thấy tung tích, đang sốt ruột vạn phần lại được biết chuyện xảy ra tại
đại quân cánh trái, hắn không chút do dự quay đầu ngựa lại chạy thẳng
đến Sa Loan.
Quả nhiên thế tử ở chỗ này.
Hầu Hành Tiễn gắng gượng đè nén nỗi kích động khóc rống xuống, nhảy
xuống ngựa đi đến núi xác, bắt đầu lặng lẽ lật xem các xác chết. Giống
như Lâu Dự, tìm được thi thể tướng sĩ Hắc Vân kị chết trận, hắn gạt hết
băng tuyết trên mặt họ, vuốt mắt cho ai chưa nhắm mắt, tìm về tứ chi đứt lìa, đặt thành tư thế ngủ.
Hơn trăm kị binh phía sau hắn cũng tới tấp xuống ngựa, không nói câu nào gia nhập đội ngũ tìm kiếm thi thể.
Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, trung lang tướng tiên phong doanh Lỗ Chí Túc đến, trung lang tướng bộ binh doanh La Chiêu đến, trung lang
tướng tên nỏ doanh Lữ Nam Cung đến, thị trung lang Ngô Quán đến...
Vô số cựu bộ Hắc Vân kị được biết tin tức, từ doanh trại của từng người
thúc ngựa chạy ra, chạy tới Sa Loan, lẳng lặng cùng với chủ soái của bọn họ thành kính khâm liệm thi thể các chiến hữu của họ.
Không có ngôn ngữ, không có nước mắt, chỉ có từng khuôn mặt cương nghị và vô số đôi tay run rẩy.
Đã tìm được Tống Bách Lý, đã tìm được Lưu Chinh, đã tìm được Triệu Vô
Cực... Lâu Dự nhẹ nhàng ôm bọn họ vào lòng như đang ôm đồng đội khải
hoàn mà về, dường như muốn dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho những
thân hình bị hủy hoại đã đông cứng trắng bệch.
Cách đó không xa, Truy Phong đứng bên xác đại Hồng, thận trọng cọ vào chóp mũi lạnh buốt của nó, đau buồn hí khẽ.
Các tướng sĩ Hắc Vân kị chặt cành thông xếp thành một đài cao rộng rãi, lần lượt đặt thi thể các đồng đội của mình lên đó.
Hầu Hành Tiễn giơ đuốc đứng phía trước nhất, im lặng nhìn thế tử một
cái, hít sâu một hơi, cắn răng châm lửa đốt cành thông trên đài cao.
Nhựa thông gặp lửa là cháy, ngọn lửa hừng hực đốt cháy đỏ rực nửa bầu
trời, lại không đốt nổi sự lạnh lẽo và nặng nề dưới chân núi Lộc. Các
tướng sĩ Hắc Vân kị đã hi sinh đang lẳng lặng nằm đó, vô số khuôn mặt
trẻ trung hoặc già dặn dần dần biến mất trong ánh lửa.
Các tướng sĩ Hắc Vân kị nghiêm nghị xếp hàng đứng trước đống lửa, lặng
lẽ bỏ mũ sắt xuống, nước mắt cuối cùng cũng rơi, có người bắt đầu nghẹn
ngào kìm nén.
Hầu Hành Tiễn đưa tay lau nước mắt trên mặt, đột nhiên cao giọng hát vang
"Núi cao chi lắm
Trời xanh chi lắm
Gió vi vu hề, sông Dịch lạnh tê..."
Âm thanh sang sảng của Lỗ Chí Túc hòa theo: "Hồn hề... về thôi..."
Âm thanh khàn khàn của Lữ Nam Cung cũng vang lên: "Chớ mải... tha hương..."
Vô số âm thanh chậm rãi vang lên trong gió tuyết đầy trời, dưới chân núi chôn vùi vô số huynh đệ, tiếng ca bi tráng mà đau xót.
"Thân đã chết rồi, quy táng Sơn Dương. Núi cao chi lắm, trời xanh chi
lắm. Núi có gỗ hề, quốc có vong. Hồn hề trở về, nhìn ngắm non sông.
Thân đã đi rồi, quy táng sông sâu. Sinh là mê mải, chết cũng mịt mờ. Chỗ nào vui hề, chỗ nào bi. Hồn hề trở về, chớ mải tha hương.
Thân đã mất rồi, quy táng Nam Chiêm. Gió sao hiu hắt, nước sao thê
lương. Trời là nhà hề, đất là giường. Hồn hề trở về, nước nhà đợi trông.
Thân đã diệt rồi, quy táng tứ phương. Xuân cũng xanh xanh, thu cũng vàng vàng. Hết can qua hề, đao kiếm cất. Hồn hề trở về, phù hộ tộc nhân".
Mấy vạn tướng sĩ Hắc Vân kị hát vang bài chiêu hồn để tiễn đưa các anh
em đồng đội của họ, âm thanh mang nước mắt, lời lẽ đẫm máu đào. Tiếng
hát vang vọng trên dốc cỏ trống trải tịch liêu, ngay cả mặt trời dường
như cũng không nỡ nghe, trốn ra sau những đám mây.
Lâu Dự nhắm mắt một lúc lâu rồi chậm rãi mở ra, cúi đầu nhìn thứ đang
nắm chặt trong lòng bàn tay, chính là thanh Li Quang mà Loan Loan bao
giờ cũng luôn mang theo người.
Chàng nắm quá chặt, chặt đến nỗi lưỡi đao sắc bén vô cùng cắt vào bàn tay, máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Lật khắp tất cả các thi thể đều không tìm được Loan Loan, trái tim đã
đau đến tê liệt của chàng chợt lóe lên một tia hi vọng. Có lẽ cô ấy
không chết, không, nhất định cô ấy không chết.
Nhưng, Loan Loan, giờ này em đang ở đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...