Ma Vương chững lại.
Vậy còn yêu phải làm gì đây?
Vách kết giới trải dài trước mặt họ, đè lên vách núi có sức nặng bằng hai trăm năm.
Tình yêu chưa bao giờ có cách làm thế nào, tựa như Ma Vương không thể nào kiềm chế bản thân yêu Langmuir, cũng không thể cầu xin Langmuir yêu hắn.
Nhưng ít nhất, Langmuir nói rằng y muốn biến thành ánh mặt trời đến gặp hắn.
Nói rằng muốn gặp hắn, chứ không phải vực sâu, không phải ma tộc nào khác, chỉ có hắn.
Vậy là đủ rồi.
Bảy năm qua, hắn đã vô số lần xâm chiếm cơ thể thánh khiết này, cuối cùng còn nhận được ánh nhìn thoáng qua của linh hồn cao thượng ấy.
Tuy tình yêu không thể trung hòa biến mất, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
"Yêu..." Bóng tối bao phủ đôi mắt Hôn Diệu, dường như hắn đang đưa ra một quyết định rất đau: "Dứt bỏ đi, ta dứt bỏ em."
"Ngài có thể làm được sao?"
"Có thể."
"Vậy." Lông mi Langmuir rủ xuống, hỏi: "Còn điều gì em có thể làm cho Ngô Vương không?"
Hôn Diệu nhìn y bèn nói: "Không được biến thành mặt trời."
Langmuir dở khóc dở cười, rõ ràng chỉ là một câu đùa, nhưng Ma Vương lại không thích nó, y đành nói: "Được, vậy em không biến đổi."
Langmuir thầm nghĩ, Hôn Diệu rất cứng cỏi, bản thân y không thể dành cho vị vua của mình một tình yêu ngang bằng, y chỉ có thể ước rằng vết thương của hắn cuối cùng sẽ khép lại, dẫu sẽ để lại một vết sẹo.
"Để em xuống đi, đợi lát nữa kết giới mở ra, nếu em đứng không vững, Ngô Vương hãy dìu em chút nhé."
Langmuir được chậm rãi dìu xuống, chân y vừa chạm đất thì đã nhũn chân ngã khuỵu xuống.
Hôn Diệu nhanh tay lẹ mắt, vội nâng dưới xương sườn của y: "Langmuir!"
Langmuir thở hổn hển, lắc đầu nói: "Không sao, em đi nổi."
Y vừa nói xong, nhờ Hôn Diệu dìu đỡ, chậm rãi tác dụng lực lên đôi chân, loạng choạng bước vài bước, dù thế nào cũng đứng vững.
Hôn Diệu đâu dám buông tay, gần như ôm Langmuir đi về phía trước.
Đối phương không kháng cự, dứt khoát lấy tư thế này giải thích lại cho Ma Vương những gì mình đã nói với Thiên Phách.
"Ta biết." Hôn Diệu nói: "Sau khi kết giới bị phá vỡ, chướng khí sẽ tràn ra, ánh sáng mặt trời sẽ chiếu vào, nhưng nhân gian và vực sâu còn chưa thông với nhau...!Em đứng còn không vững thì bớt nói vài câu đi."
Langmuir bất đắc dĩ, nghĩ thầm ngày đó chắc Ma Vương đã nghe lén ngay từ đầu rồi đúng không?
Y đẩy ra Hôn Diệu, thuận tay đè gáy Ma Vương, nhón chân lên hôn vào chiếc sừng gãy ấy.
"Ngô vương giữ gìn sức khỏe, em đi đây." Y khẽ nói nói lời từ biệt bên tai Ma Vương: "Cảm ơn ngài đã luôn tin em, nguyện vực sâu được ánh sáng chiếu rọi."
Thực ra đến cuối cùng, ngoài việc kể lại vài chuyện cũ cho Hôn Diệu đối chiếu, thì y vẫn không thể đưa ra bất cứ bằng chứng gì.
Nếu Ma Vương nhất quyết nghi ngờ Thánh Quân cũng coi như hợp tình hợp lý, nhưng Hôn Diệu cứ thế mà tin y, ngay cả một câu hỏi dò cũng không có.
"Lan...!"
Hôn Diệu vươn tay ra lại bắt vào khoảng không, Langmuir đã đi về phía trước.
Y đi đến điểm cao nhất của vách núi, chiếc áo bào trắng nhuộm máu tung bay trong gió, khiến y càng thêm gầy gò.
Langmuir nhắm mắt rồi thầm đọc vài câu Thánh Huấn —— tựa như việc y đã làm trước khi kéo thần cung vàng vào mười bốn năm trước.
Sau đó, Thánh Quân đột nhiên mở mắt, lòng bàn tay ngửa lên, móng tay của năm ngón đã trở nên sắc nhọn như ma tộc, bốc lên ngọn lửa đen!
Ma lực cuồn cuộn như lũ lụt vỡ đê, đánh về phía kết giới.
Thực ra, Langmuir đã nhận ra điều đó từ nhiều năm trước khi quan sát kết giới ở cự ly gần.
Kết giới Gasol rất kiên cố, cựu thần tử thiết lập phong ấn, có lẽ đã lợi dụng tín ngưỡng của dân chúng để hấp thu pháp lực, mới có thể làm ra một kết giới "giả tạo thần tích" như vậy.
Nếu muốn phá vỡ, đầu tiên phải tháo dỡ các mối liên kết giữa pháp trận rồi lại dùng ma lực của Ma Vương ăn mòn.
Langmuir nhanh chóng bắt đầu cảm thấy đau đớn, kích hoạt ma lực khiến mức độ ma hóa của y trở nên sâu hơn, cả gương mặt đã phủ đầy vảy.
Đỉnh đầu và xương đuôi đặc biệt đau nhức, thậm chí y còn hoài nghi mình còn có thể mọc ra cặp sừng và chiếc đuôi đầy máu bất cứ lúc nào.
Y không dám phân tâm, mồ hôi lạnh rịn ra khắp người, chịu đựng đau đớn tột cùng, khống chế quỹ đạo của ma lực.
"Langmuir!" Hôn Diệu ra sức đẩy ra ma lực cuồng bạo xung quanh, ôm chặt lấy y từ phía sau.
"Khục..." Một ngụm máu chảy ra từ môi Langmuir.
Gió xung quanh phát ra một tiếng rít chói tai, những bông tuyết nặng nề lần lượt rơi xuống, rồi nhanh chóng tan chảy dưới sức nóng của ma lực.
Ma Vương đang lo sốt vó chợt nghe thấy một tiếng vang giòn.
—— răng rắc!
Tựa như một lớp thủy tinh bị đập vỡ.
Hôn Diệu vô thức ngẩng đầu lên, nhưng trước mắt lại trắng xóa, hai mắt đau nhức vì bị đau nhói.
Hắn "hừ" một tiếng, nhíu mày nhắm tịt mắt theo bản năng, bỗng có một bàn tay lạnh lẽo đắp lên mí mắt của hắn ——
"Đừng sợ." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Đừng sợ, đó là ánh mặt trời, đừng nhìn thẳng là được."
Trên vách kết giới, vách trăng bị vỡ thành một lỗ nhỏ.
Ánh mặt trời màu vàng tuyết đang len lỏi qua khe hở, chiếu sáng bóng dáng nhỏ bé của Thánh Quân và Ma Vương một cách đặc biệt rực rỡ.
Lần đầu tiên trên vùng đất Gasol, mái vòm tăm tối suốt hai trăm năm nay đã có ánh sáng đủ mạnh khiến những ai nhìn thẳng vào nó cũng phải rơi nước mắt.
Bầu trời Gasol dần dần sáng lên.
Hàng ngàn ma tộc đồng thời đứng thẳng lên, ngửa đầu nhìn dải sáng nhỏ kia.
Bọn họ vốn đang vội vã chuẩn bị cho mùa đông, ma tộc cường tráng vừa giẫm trên tuyết vác con mồi trở về từ trên núi, cụ già và trẻ nhỏ đang đốn củi hái rau.
Năm nay tuyết rơi quá nhanh, mà đây sẽ là một mùa đông nguy hiểm.
Nhưng bỗng nhiên, tất cả ma tộc đều bất động, vực sâu chưa bao giờ yên tĩnh như thế.
Sau đó là tiếng thì thầm nho nhỏ giống như gợn sóng.
"Cái gì vậy?"
"Cái gì sáng quá vậy?"
"Mẹ ơi, con đau mắt quá!"
Có ma tộc run rẩy, dụi mắt không dám tin mà hét lên: "Đúng, đó là mặt trời! Bảy năm trước, ta đã từng thấy nó khi theo Ngô Vương ra trận, đó là mặt trời!"
"Mặt trời?"
"Mặt trời mà tư tế nói đến?"
"Mặt trời mà bà cố đã nói lúc còn sống?"
"Mặt trời trên vùng đất nhân loại?"
"Vách trăng..."
Lão ma tộc ném củi trong ngực xuống, đột nhiên bật khóc.
Ông lảo đảo chạy, quơ hai cánh tay khô gầy rồi hét lên: "Vách trăng vỡ!!"
"Kết giới Gasol vỡ rồi!!!"
Gợn sóng khuếch tán thành cơn sóng, hóa thành sóng lớn ngút trời.
Âm thanh khàn khàn rung động từ lồng ngực của vô số ma tộc.
Núi non rung chuyển.
...
Ngay cả trước khi kết giới bị phá vỡ, hoàng cung của Ma Vương đã phản ứng sớm hơn các bộ lạc khác.
Đầu tiên là Langmuir đại nhân rời đi, ngay sau đó vương cũng đuổi theo.
Thiếu Vương gấp đến độ sợ Hôn Diệu một người một ngựa xông vào lãnh địa của Gureron mà đánh nhau, nàng lập tức ra lệnh cho hai vị ma tướng Modo và Asain tập hợp hàng trăm chiến binh dũng mãnh nhất ra trận, còn mình cũng đi theo.
Không ngờ tới mới đến nửa đường, đội trinh sát đã nhanh chóng chạy đến báo tin, báo rằng "tân Ma Vương thảm bại dưới tay Thánh Quân, còn bị cướp mất pháp lực".
Tin tức này giống như sấm sét, chấn động toàn bộ ma tộc.
Thiên Phách còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đội trinh sát thứ hai đã quay trở lại.
Binh sĩ nơm nớp lo sợ nói, sau khi vương đến thì đã dẫn theo Langmuir đại nhân đi, rồi trực tiếp lên ngựa chiến...
Khóe miệng của các ma tộc co giật: Tốt, vương chạy ở phía trước, còn mình tìm ở phía sau, rồi chừng nào mới đuổi kịp hả?
"Bọn họ trở về vách kết giới rồi."
Thiên Phách nghiến răng nói: "Langmuir đã bệnh nặng như vậy, Ngô Vương chắc chắn không thể để ngựa chạy quá nhanh, chúng ta đuổi theo phương hướng vách kết giới!"
"Vách kết giới!" Modo vô cùng lo lắng hỏi: "Tại sao lại ở đó, không phải nơi đó đã bị mạch lửa và chướng khí ô nhiễm rồi sao! Nếu tân Ma Vương thua, thì sao Ngô Vương không trở về hoàng cung..."
Gương mặt Thiên Phách co rúm lại, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp.
Nàng khàn giọng nói: "Đuổi theo phía trước."
Khi binh mã của hoàng cung chạy tới vách kết giới, vừa khéo vách trăng đã vỡ ra một lỗ hổng đầu tiên.
Vào cuối đêm, tia sáng đó quét xuống từ một nơi rất cao rơi vào trong đôi mắt của từng ma tộc.
"Langmuir..." Thiên Phách mở to mắt ngạc nhiên.
"Thiếu Vương!" Asain ghìm chặt ngựa chiến, cả kinh nói: "Kết giới vỡ nát rồi, chẳng lẽ là..."
Thiên Phách nhắm mắt lại, lồng ngực đau đến sắp rách ra.
Nàng nắm chặt nắm đấm, há miệng mấy lần mới phát ra được một câu hoàn chỉnh: "Langmuir...!Langmuir đại nhân đã từng nói..."
"Vì ma tộc mở ra kết giới vực sâu, ấy là chuyện cuối cùng mà y muốn làm trước khi chết."
...
Khi cảm nhận được ánh sáng xa xa, Langmuir cong mắt, thỏa mãn nở nụ cười.
Vực sâu tối tăm và lạnh lẽo như vậy.
Đã bảy năm rồi y chưa từng thấy ánh mặt trời nào rực rỡ như vậy.
Y càng cảm thấy mình may mắn cỡ nào.
Khi rời khỏi quê hương năm đó, Langmuir đã tưởng tượng ra vô số kết cục cho mình, chín mươi trong số một trăm kiểu đều là cái chết vô vọng và bi thảm.
Có điều giờ đây vào điểm cuối cuộc đời, y không chỉ tận mắt thấy ánh nắng, hoàn thành tâm nguyện ấp ủ mười bốn năm, mà còn được sự tha thứ và tình yêu của Ma Vương.
Chẳng lẽ mình quả thật là đứa con được thần linh ưu ái, xứng đáng có được một kết cục mỹ mãn như vậy?
Máu từ miệng và mũi của Langmuir lại chảy ra nhiều hơn.
Y dần mất đi sức lực, rồi mềm nhũn ngã vào trong ngực Hôn Diệu, con ngươi đong đầy ý cười hạnh phúc nhưng lại càng lúc càng vô hồn và giãn ra.
"Langmuir...!Langmuir!"
Ma Vương đang run rẩy gọi y.
Langmuir thở hổn hển, chớp mắt, cố gắng nhìn rõ khe hở ngày càng lớn trước mặt.
Y cảm thấy mình bị ôm chặt hơn, chất lỏng ấm áp và ẩm ướt rơi xuống cổ và cánh tay y.
"Ngô Vương, đừng khóc, đừng khóc...!Em đã rất vui lòng..." Langmuir không còn sức nghiêng đầu nhìn lại, chỉ có thể ngắt quãng nói: "Ngài xem, mặt trời sáng lắm đúng không..."
Khe hở càng lúc càng lớn, vết nứt càng lúc càng kéo dài, ánh nắng chiếu vào ngày càng nhiều, vực sâu giống như quả trứng đang vỡ ra từ trong ra ngoài.
Ma lực hóa thành con rắn đen lang thang khắp nơi, ăn mòn từng quy tắc giữa các pháp trận, cắn nát từng câu chú không thể phá hủy.
"Sắp xong rồi..." Giọng của Langmuir yếu đến mức không thể nghe rõ, giữa răng môi đều là máu nhưng đôi mắt tan rã vẫn đầy ý cười: "Đừng khóc...!đợi thêm một lát nữa là xong rồi..."
Khi y nhắm mắt mệt mỏi thì cảm thấy Ma Vương đang hôn mình.
Cánh tay mềm nhũn buông thõng, Langmuir hoàn toàn cạn kiệt sức lực, nhưng trong lòng y biết rõ, mình đã thành công, mình đã làm được tất cả những gì mình nên làm và có thể làm.
Tiếp theo, chỉ cần ma lực phá hủy hoàn toàn pháp trận, kết giới sẽ mở ra.
Từ khe kính vỡ hóa thành bầu trời rộng mở.
"Langmuir..."
Một giọng nói yếu ớt lại truyền đến bên tai.
Langmuir cảm nhận được một nụ hôn phớt trên môi mình.
"Langmuir."
Hình như Ma Vương đang âu yếm lau đi vầng trán đẫm mồ hôi của y.
Hôn Diệu ghé sát vào bên gò má của y, giọng nói khàn đến mức có chút khác thường: "Đừng ngủ, Langmuir, tỉnh lại đi."
"Em đã quên, em còn nợ ta một lời hứa."
Ngài lại làm sao nữa? Lúc nãy hỏi thì không nói sớm.
Dù sao thì Ma Vương của y giỏi nhất là chơi xấu và ức hiếp người khác.
"Vậy à..."
Langmuir đã mệt lả, y nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hỏi bằng giọng điệu gần như chìm vào trong tiếng gió gào: "Là...!là hứa gì..."
Không có trả lời.
Sự im lặng đột ngột khiến Langmuir căng thẳng, trong gió tuyết dường như có một mùi ngọt tanh khác thường, nhịp tim của y đập nhanh hơn, cố gắng gọi: "...!Ngô Vương?"
"..."
Hơi thở của Ma Vương đột nhiên gần hơn, môi của hắn áp sát vào vành tai y: "Langmuir, em chỉ nhớ rõ ánh nắng và hoa tươi, nhưng đã quên câu trước rồi sao?"
Cái gì?
Lông mi Langmuir run lên.
Y dựa vào cảm giác mà duỗi tay ra, muốn nắm lấy ngón tay của Hôn Diệu, nhưng chỉ sờ đại như vậy lại sờ được một lớp chất lỏng ẩm ướt ấm áp cùng với những lớp vảy bị nứt ngang dọc!
Hôn Diệu khàn giọng nói: "Bây giờ, ta muốn em thực hiện câu nói ấy."
Phía sau đột nhiên có một lực đẩy, Langmuir hít vào một hơi, y còn chưa kịp thốt lên một tiếng đã bị Hôn Diệu đẩy vào lớp cản của kết giới Gasol!
—— rắc!!
Trong hư không phát ra tiếng va chạm lành lạnh.
Ngọn lửa ma lực vẫn đang bốc cháy, ánh mặt trời sáng ngời chói mắt, mà bông tuyết bay tán loạn như mưa trắng đầy trời.
Gió bắc thổi loạn mái tóc rối bù của Ma Vương để lộ gương mặt lạnh lùng.
Hôn Diệu ấn chặt Langmuir vào rìa kết giới, móng vuốt của cánh tay phải đầy vảy của hắn cuốn lấy ma lực vô tận, đâm vào lớp quy tắc kết giới cuối cùng!
Đâm vào lớp giam cầm không thể lay chuyển đó.
"—— Ngô Vương!!!"
Langmuir hoảng hốt giống như bị quất một roi mạnh vào sống lưng, y rít lên: "Hôn Diệu, ngài đang làm gì!?"
Không biết y lấy sức từ đâu mà cố gắng vùng vẫy: "Ngài điên rồi, không gian giam cầm không thể mở được, ngài không tin em sao, em nói rồi ——"
"Langmuir, trở về nhân gian đi!"
Ánh mắt Hôn Diệu sáng rực, khẽ gầm lên trong cơn gió: "Ta dứt bỏ em, ta trả chính em lại cho em!"
"Thánh Quân Langmuir Brett —— ta trả tự do cho em, em không còn là tù binh hay nô lệ của ta nữa."
"Đất nước của em có pháp thuật tinh lọc chướng khí, có nước thánh loại bỏ ma hóa khỏi cơ thể...!Langmuir, trở về đi! Trở về đất nước của em...!em mới có thể sống!"
"Hôn Diệu...!Hôn Diệu!!" Langmuir cố vùng vẫy: "Dừng lại, thả em ra! Em không muốn thế, ngài dừng lại ngay!!"
Hôn Diệu dùng hết sức đẩy cánh tay của mình vào sâu hơn.
Ma lực đốt ra một lỗ hổng thật nhỏ vào kết giới không thể phá hủy đó.
"Ta không muốn em biến thành mặt trời." Ma Vương thở gấp, nhưng đôi mắt ấy lại hoang dã và điên rồ: "Ta muốn em sống, phải sống, chữa khỏi bệnh, đạp lên ánh nắng mà tự đến tìm ta!"
"Ngài điên rồi sao, ngài để em đi như vậy, thì ăn nói với tộc nhân của mình thế nào!!"
"Kết giới tan vỡ, các bộ lạc ma tộc sẽ sớm tới! Ngài là Ma Vương, nếu bọn họ biết ngài dám thả Thánh Quân về nhân gian ——"
Đột nhiên, lời của Langmuir nghẹn lại.
Y chú ý đến bàn tay Hôn Diệu đặt ở sau lưng mình nóng lên, nóng như than lửa.
Y cũng thấy cánh tay Hôn Diệu đâm vào kết giới, gân máu nổi dọc theo cánh tay, vảy nhanh chóng xỉn màu.
Đó là triệu chứng của ma lực bị sốc phản vệ.
Không gian giam cầm là quy tắc cốt lõi của kết giới Gasol, cũng là pháp trận khó phá hủy nhất.
Ngay cả Ma Vương cũng phải đợi đến vài năm khi pháp trận suy yếu thì mới có thể xé mở một lỗ hổng.
Mà bây giờ Hôn Diệu lại đang cưỡng ép phá vỡ lớp phong tỏa này.
Chưa kể trước đây Ma Vương đã vì y mà tiêu hao quá nhiều lần, một khi bị sốc phản vệ quá dữ dội thì kết quả chỉ có thể là...
Môi Langmuir run lên, thế giới trước mắt quay cuồng, lúc sáng lúc tối.
Đây không phải...
Kết cục mà y mong muốn...
"Hôn Diệu, dừng lại, em van xin ngài."
Giọng của y đã nghèn nghẹn: "Ma lực của ngài không đủ để mở ra kết giới, nếu không thu tay lại, ngài sẽ chết thật."
"Thế à, nếu không thì sao?"
Hôn Diệu chỉ cười khẽ, Ma Vương hiếu chiến tựa như đã tìm được một trận quyết đấu khác đáng để liều mạng.
Hắn chậm rãi nói: "Đánh cược hay không? Nếu ta sống, em cũng phải sống...!được chứ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Langmuir: Ai bảo ngài dứt bỏ thế này hả???
Dứt bỏ vợ (X)
Dứt bỏ bản thân (√).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...