Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Edit: Yuuki

Beta: Yuuki

- ---

Hôm sau khi Thẩm Nghiên Bắc tỉnh lại, ngoài trời nắng đã lên cao. Theo thói quen, hắn sờ sang bên cạnh, quả nhiên trống không.

Thẩm Nghiên Bắc một tay xoa mắt, bất đắc dĩ cười. Đã giờ này rồi, tức phụ đã sớm tập hợp nhân mã để xuất phát, hắn không kịp tiễn y.

Thẩm Nghiên Bắc tiếc nuối thở dài, buộc những sợi tóc loà xoà lên.

Thôi, tức phụ không muốn hắn tiễn, thì hắn không đi. Hắn cũng không thích nói lời chia lìa.

Vốn hôn nay là hữu mộc, đáng tiếc.

Tức phụ không ở bên cạnh, Thẩm Nghiên Bắc chẳng còn tâm tình ngủ nướng nữa, vì thế đứng dậy mặc quần áo. Nhưng chân mới vừa chạm đất, Thẩm Nghiên Bắc lập tức biến sắc.

Chân vừa mỏi vừa đau, đặc biệt là eo...

"Đù má nó..." Thẩm Nghiên Bắc nhịn không được che mặt. Tối hôm qua hắn đã dùng hết cả tinh lực, nhưng tức phụ quá damdang!

Không được, quá mất mặt! Thẩm Nghiên Bắc cắn răng, quyết định sau này phải tiếp tục rèn luyện thân thể.

Chu Dục đi theo Cố Trường Phong đến biên cảnh, trong nhà không còn ai, Thẩm Nghiên Bắc ăn cơm xong thì đi đến tửu lâu ở ngoại ô.

Tức phụ đi biên cảnh luyện binh không biết khi nào mới trở về, hắn cũng không thể làm hòn vọng phu, ngày ngày đợi tức phụ về, hắn phải làm rất nhiều việc.

Thôn dân thôn Lâu Hạ thấy Thẩm Nghiên Bắc lại đến, đồng loạt tiến lên hành lễ. Thẩm Nghiên Bắc khẽ mỉm cười nói không cần đa lễ, đi xem ruộng đất với thôn trưởng.


Hạt giống cây ớt nảy mầm không tồi, bây giờ đã nảy mầm xanh, đảo mắt quanh cũng thấy một vùng trời xanh mơn mởn. Đống phân bón của thôn dân đang lên men, phân bón đen ngòm, mùi hương ngửi thôi đã muốn xỉu.

Thẩm Nghiên Bắc cầm lấy cuốc dạy mọi người cách để gieo giống và bón phân: "Phân bón không được vượt quá ba tấc, sau đó lấp đất, hạt giống gieo bên dưới, cách tầm một tấc. Cây giống thì tầm năm tấc là ổn..."

Thôn dân nhìn hắn tự tay làm chứ không phải đứng một chỗ chỉ tay năm ngón, trong lòng càng thêm bội phục.

Làm một hồi Thẩm Nghiên Bắc cảm giác không khoẻ lắm. Tối hôm qua vận động quá nhiều, tay chân bây giờ mềm nhũn. May mắn mọi người thấy nắng gắt, sợ hắn mệt, mang nước tới bảo hắn nghỉ ngơi, Thẩm Nghiên Bắc nghe lời đưa cuốc cho người khác.

Cách Thẩm Nghiên Bắc hơn một trăm dặm, binh lính đông nghịt đi thành hàng hành quân, vó ngựa liên tục đạp, âm vang đầy trời.

Dần đầu đội quân, một nam nhân dáng người cường tráng đang thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa. Trên người y mặc áo giáp, sắc mặt lạnh lùng, phong thái uy nghiêm. Khi y vung roi thúc ngựa, gió lướt qua tóc mái y, lộ ra dựng chí có màu ảm đạm.

Người đi đầu đội ngũ là một song nhi!

Trước khi đội ngũ xuất phát, lúc nghe được người dẫn bọn họ tới biên cảnh là song nhi, không ít binh lính thầm bất mãn trong lòng, lén nghị luận với nhau, thậm chí có ít người hối hận vì tòng quân muốn rời khỏi.

Một song nhi yếu ớt nũng nịu không chịu yên phận ở nhà uống trà ngắm hoa, thế lại chạy đến biên quan muốn dẫn dắt binh lính bọn họ, đùa ai đấy hả?

Võ tướng trẻ tuổi đồng hành cùng đi cũng bất mãn vì phải nghe lời một song nhi. Trong số bọn họ có vô số con cái chư hầu lại còn có cả võ tướng thông qua thi cử, dù tính về tư chất hay xuất thân, không một ai muốn nghe lời một song nhi.

Đối mặt với bao nghi ngờ, nam tử không nói nhiều, chỉ ở trước mặt mọi người, y cầm thương trong tay: "Lên đi!"

Bị người cầm thương chỉ vào mặt, những võ tướng trẻ tuổi khí thịnh giận dữ đỏ mặt, lập tức rút đao xông lên.

Đao kiếm giao triền, nam tử vẫn không có biểu tình, bình tĩnh tránh thoát công kích của đối phương, mỗi chiêu đều chấn động nhân tâm.

Một người, hai người, ba người...

Trừ một tướng quân lớn tuổi, còn lại đều quỳ rạp dưới chân y, không còn sức lực đánh trả.


Binh lính vây xem đồng loạt ngu người: "Trời má, người này đầu thai lỗi cmn rồi? Ngoại trừ cái dựng chí có mà như không có ở trên đầu, người này nào có giống song nhi?"

Còn có người phụ hoạ: "Đúng vậy, ngoại hình dáng người cộng thêm vũ lực khủng bố nữa chứ?"

"Khó trách lại tới quân đội, song nhi thế này ai dám cưới?"

Nam tử nghe được binh lính tám chuyện, mặt không đổi sắc thu hồi thương, cúi đầu nhìn mấy võ tướng trên mặt đất, nghiêm túc nói: "Mau chóng tập hợp lại tiểu đội, đúng giờ mão sẽ xuất phát, không được xuất hiện sai xót."

"... Rõ!" Chúng võ tướng chật vật bò dậy, triệu tập từng đội nhân mã, không dám dị nghị thêm nữa. Đối phương quá trâu bò, vừa rồi còn hạ thủ lưu tình, thêm y có hoàng mệnh, bọn họ phải biết tiến biết lùi.

Nhanh chóng xếp hàng điểm danh, giờ mão vừa đến, y ra lệnh, năm vạn tân binh bắt đầu lên đường đến biên cảnh. Những tân binh này đều được chiêu mộ ở các quận huyện phụ cận Ung Kinh, số còn thiếu sẽ được triệu tập khi trên đường. Nhưng quân tình khẩn cấp, hoàng đế lệnh cho y xuất phát trước một bước, mang theo võ tướng trực tiếp đến biên cảnh.

Tân binh chưa từng được huấn luyện, phẩm chất không đều, tòng quân vì nhiều lý do, chuyến này sống chết không rõ, chẳng biết còn mạng mà về nhà không. Nam nhân lấy vũ lực ngăn chặn sự sợ hãi của mọi người, việc còn lại đành dựa vào trong quá trình di chuyển.

Nam nhân không có kinh nghiệm đánh giặc, bây giờ hoàng đế giao năm vạn quân cho y, phải tận khả năng đưa người tới biên cảnh, đây là khảo nghiệm đối với y.

Đưa người đi không khó, khó ở chỗ có thể mang người về. Nam nhân nắm chặt ngân thương trong tay, ánh mắt sâu thẳm mà kiên định nhìn thẳng về phía trước.

Bụi bay mù trời, mặt trời cũng lên cao, đội quân càng ngày càng cách xa hoàng thành.

Nam nhân ngồi trên lưng ngựa kiềm chế không quay đầu lại nhìn, nhưng nỗi nhớ nhung trong lòng ngày một dâng lên.

Thanh niên đã tỉnh chưa? Y trộm rời đi như thế, hắn có tức giận không nhỉ?

Lông mày đang nhăn của y dần giãn ra.


Chắc sẽ không đâu, thanh niên luôn dung túng y mà.

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nam nhân lộ ra vệt hồng.

Tối hôm qua y phóng đáng như vậy cũng do biết thanh niên dung túng mình, cho nên y mới muốn cùng với hắn, túng dục vô độ. Quả nhiên, hắn không nói có ý kiến gì cả, còn làm bậy với y.

Loại chuyện này, mới bắt đầu y sẽ hồi hộp ngại ngùng, nhưng dưới sự dẫn dắt của Thẩm Nghiên Bắc, y cũng dần dần hưởng thụ khoái cảm.

Y thích cảm giác da thịt thân cận ấy, giống như thuỷ nhũ giao dung(*), thân mật đến tột cùng...

(*) 水乳交融: Ý chỉ quan hệ hoà hợp gắn bó, thân mật, quấn quýt

"Thế tử?"

Bỗng nhiên bên người có người hô lên, Cố Trường Phong vội vàng thu tâm, quay đầu nhìn về phía người tới: "Lý tướng quân." Người gọi y chính là vị tướng duy nhất không khiêu khích y.

"Giờ đã là buổi trưa, có nên nghỉ ngơi một chút?" Tân binh chưa kinh quá huấn luyện, chưa thích ứng với thời gian hành quân, cứ từ từ rồi tiến.

"Truyền lệnh, nghỉ ngơi tại chỗ, sau nửa canh giờ nữa xuất phát." Cố Trường Phong hạ lệnh, quan truyền lệnh thôi kèn, truyền đạt mệnh lệnh nghỉ ngơi xuống dưới.

Toàn bộ đội quân như đợi mỗi lệnh này, trong nháy mắt tất cả tân binh đều uể oải thở phào một hơi. Người nào người nấy nghỉ ngơi tại chỗ, uống nước ăn lương khô. Cố Trường Phong lại không nghỉ ngơi, y thúc ngựa, mang theo Chu Dục, quay lại chỗ binh lính kiểm tra.

"Báo!" Các tiểu đội trưởng đứng thẳng, cao giọng trả lời, "Trăm người đã đủ, không có ai ở tụt lại phía sau!"

Cố Trường Phong gật đầu, cổ vũ rồi dặn dò hai câu, sau đó lại đến tiểu đội khác. Kiểm tra quân số từng chút một, xác nhận không có tân binh trốn chạy, Cố Trường Phong mới yên tâm nghỉ ngơi.

Vị võ tướng trẻ tuổi thấy Cố Trường Phong như vậy thì vừa hổ thẹn vừa bội phụng, đối với tân bịnh, kỵ nhất chính là đào binh, có vị tướng còn khiến cho lòng quân lo sợ, quân tâm khó giữ. Nếu thơi tiết trên đường không tốt, nhiễm dịch bệnh, binh lính nào không vững tâm thì không thể đến được đích, nói gì đến việc lên chiến trường.

Nam nhân này vừa có thể đề phòng việc đào binh lại còn cổ vũ được binh lính, tuy rắc rối nhưng lại có hiệu quả.

"Sư phụ, người uống nước đi ạ." Chu Dục đưa túi nước cho Cố Trường Phong, nam nhân nhận rồi uống một ngụm, bảo thiếu niên mau đi nghỉ ngơi, còn y dẫn cầm ngân thương đến một gốc cây.

Thân thể y cường tráng, nhưng tối hôm qua quá mức sa đoạ, ngồi trên yên ngựa một thời gian dài cũng thấy khó chịu.


Cố Trường Phong dựa vào thân cây, ngân thương đặt trên đầu gối, y dùng tay vuốt ve thân thương.

Đây là một cây thương mới, trên đường Thẩm Nghiên Bắc đến kinh thành dự thi, đã tìm kiểu và hỏi thăm đại sư chế tạo binh khí cho y, dùng cực kỳ thuận tay.

Chỉ ít ngày nữa thôi, cây thương này sẽ nhuốm máu.

Đến giờ, chúng tân binh xốc tinh thần chuẩn bị lên đường. Nam nhân đứng dậy, tay cầm ngân thương nhảy lên ngựa, dẫn theo năm vạn nhân mã hướng về nơi biên cảnh.

Đội quân đi đến biên cảnh cần nửa tháng, mà hầu hết lại là tân binh, thời gian cũng bị kéo mấy ngày. Trong khoảng thời gian này, Ung Kinh vẫn như cũ, dân chúng hôn tang gả cưới, đi dạo mua đồ không hề bị ảnh hưởng, nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm trên triều đình.

Khi biên cảnh truyền đến tin tức, Ô Tác đã đạt thành hiệp nghị với Long Cách Đồ cùng chung chiến tuyến, hai bộ lạc lớn nhất thảo nguyên liên hợp xuất binh.

Sau khi hoàng đế triệu tập đại thần thương nghị, Binh Bộ khẩn trương hành động, Hộ Bộ sắp xêos lương thảo và quân nhu.

Năm ngoái phương nam đã mở rộng phương pháp trồng trọt mới tăng được sản lượng lớn, các mẫu đều có sự chênh lệch sản lượng nhiều so với năm trước. Vụ lúa năm nay đã gieo, đợi tháng bảy là có thể thu hoạch, việc lương thảo sắp tới không cần lo lắng.

Hằng năm khi man di xâm phạm đều chọn lúc sau vụ thu hoạch, lúc đó tân binh Đại Tề đã được huấn luyện, binh lính đã đủ, lương thảo quân nhu cũng được chuẩn bị thỏa đáng, có thể sẵn sàng chờ đón địch!

Ngay lúc trong triều bận rộn chuẩn bị nghênh chiến thì lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Quận Lưu Dương xảy ra động đất, tình trạng vô cùng bi thảm. Tấn Dương Vương viết thư, khóc lóc kể lể quận Lưu Dương thảm thương thế nào: nhà cửa sập, đường đất hỏng hóc, vô số bá tánh bị chôn vùi dưới mái gạch. Thương đau, kêu than khắp đất trời, gã đau lòng vì dân chúng không có cơm ăn áo mặc, viết thư mong ngóng triều đình trợ giúp.

Đối phó với thiên tai, triều đình luôn dùng ngân quỹ trợ giúp.

Triệu Ngự thu được thư ám vệ gửi, xác nhận tình hình thiên tai của quận Lưu Dương có chút nghiêm trọng, bèn đồng ý gửi cho Tấn Dương Vương mười vạn lượng bạc trắng để cứu trợ. Nhưng này số tiền cứu tế này phải để ai đưa đi mới có thể không tham ô cùng với Tấn Dương Vương, lại có thể bảo đảm dùng toàn bộ số tiền này cho dân chúng?

Đối với người khát vọng thăng chức, thì đây là một cơ hội, nhưng cũng có thể việc này sẽ trở thành vô ích, đặc biệt đây là địa bàn của Tấn Dương Vương.

Đại thần trong triều đề cử nhiều người, cũng có người tự ứng cử.

Triệu Ngự nghĩ mãi, điểm một vị khâm sai.

Không cần nghi ngờ, người thích hợp nhất chính là Thẩm Nghiên Bắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận