Edit: Thanh Yến, Rú
Beta: Y
***
Ngày tân niên trôi qua an bình tốt đẹp, đầu năm hai người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong cùng với Chu Dục thuê một con thuyền xuất phát từ huyện Đông Giang đi Thanh Châu, người chèo thuyền chính là ông lão đã đưa bọn họ đi Thanh Châu trước đó.
"Người trong thôn đều nói biện pháp kia trồng ra hạt gạo to mẩy và khoẻ mạnh, thơm ngon, vịt nuôi ra cũng có mùi vị ngon hơn vịt nuôi bình thường nhiều, cá chạch được nuôi ở ngoài ruộng càng ngon hơn nữa, ta thấy vậy bèn mua vài mẫu đất ở trong thôn, mai sau sẽ không đưa thuyền nữa." Ông lão cười mấy tiếng.
Biện pháp này có thể tăng gấp đôi sản lượng thóc mỗi mùa, nộp thuế má xong còn dư lại không ít. Tuổi của ông cũng lớn, xương khớp cũng hay đau nhức nên không thể tiếp tục làm việc này nữa. Vì vậy, ông mua một mảnh đất ở Đông Giang, dự định sau khi đưa nhóm người Thẩm Nghiên Bắc đi Thanh Châu thì sẽ bán thuyền rồi về nhà trồng trọt dưỡng lão.
Thẩm Nghiên Bắc hơi kinh ngạc. Ông lão lại nói tiếp: "Đều nhờ lão đệ lòng dạ rộng lớn, sẵn sàng nói ra biện pháp kiếm tiền này. Người trong thôn ta ai cũng cảm kích ngươi hết! Còn có món dưa chua mà ngươi làm, ta và những huynh đệ chèo thuyền cũng rất thích." Hằng năm lênh đênh trên biển, đồ ăn trên thuyền không nhiều, không phải cá khô thì cũng là thịt khô, muốn ăn rau dưa thì phải lên bờ. Có mấy món ngâm chua chua cay cay này thì dù ăn lương khô cũng thấy có chút hương vị.
"Lão ca quá khen rồi, ta chỉ làm theo lời người khác thôi, cũng không hoàn hảo lắm." Thẩm Nghiên Bắc rất ngượng ngùng. Mặc dù hắn tận lực kết hợp các phương pháp gia tăng sản xuất, phòng ngừa sâu bệnh ứng với điều kiện hiện tại, sửa sang lại rồi viết phương pháp ra đưa cho Lý Trí Viễn mở rộng. Thế nhưng những phương pháp đó cũng không phải do hắn nghĩ ra nên hắn rất ngượng ngùng khi được khen ngợi như vậy.
Lão híp đôi mắt được bao phủ bởi nếp nhăn, khuôn mặt phong sương tràn đầy chân thành: "Lão đệ à, ngươi khiêm tốn lại còn nghĩ cho người khác, chắc chắn sẽ được trời phù hộ đậu cao trung!"
"Ta cũng mong chờ người quan tâm đến bá tánh như vậy được làm quan!"
Bỗng nhiên được kì vọng cao như vậy, Thẩm Nghiên Bắc hơi chột dạ. Hắn tham gia kì thi mùa xuân không phải vì làm quan, càng không phải là vì bá tánh...
"Hey, Thẩm!" Một nam nhân mắt xanh tóc vàng, khuôn mặt góc cạnh, mặc đồ khác hẳn với người khác từ phía xa gọi tên Thẩm Nghiên Bắc.
Đứng bên cạnh nam nhân là một công tử mặc áo gấm xa xỉ, chính là hai người Tô Thanh Trạch và William.
Thấy có người đến đón Thẩm Nghiên Bắc, ông lão liền cáo từ: "Lần này đi Ung Kinh, chúc quân(*) luôn thuận lợi! Đề danh bảng vàng! Lão ca ta về Đông Giang chờ tin tốt của ngươi!"
(*)Cách tôn xưng giữa bạn bè
"Đa tạ lão ca! Lão ca đi đường cẩn thận!" Thẩm Nghiên Bắc vẫy tay nhìn theo.
"Thẩm đại ca, Cố đại ca!" Tô Thanh Trạch chạy chậm đến, đôi mắt trong trẻo tràn đầy kích động "Các ngươi cuối cùng cũng đến!"
"Hành lý chuẩn bị đủ hết chưa?"
Tô Thanh Trạch gật đầu như gà con mổ thóc. Biết Thẩm Nghiên Bắc ngồi thuyền đi về phương bắc sẽ đi ngang Thanh Châu nên liền ngo ngoe rục tịch trong bụng, nghĩ cách đi ké đến Ung Kinh. Lại sợ cha mẹ không cho nên đã nghĩ rất nhiều biện pháp để thuyết phục họ, kết quả vừa mở miệng thì cha mẹ y chỉ sửng sốt liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đồng ý!
Không những đồng ý mà còn sắp xếp ổn thỏa cho y!
"Thẩm, ôi bao rờ chún ta xuất phát?" William hỏi bằng tiếng Trung sứt sẹo. Hắn đến Đại Tề không lâu thì đã bị mê hoặc bởi quốc gia rộng lớn và trù phú này, nghe nói thủ đô quốc gia còn phồn hoa hơn nên hắn liền gấp gáp muốn chạy đi xem.
"Đi ngay bây giờ." Thời tiết hôm nay sáng sủa, thích hợp giương buồm đi xa.
Thấy Minh An chỉ huy người hầu đem đồ vật của họ đến một chiếc thuyền lớn, Thẩm Nghiên Bắc âm thầm líu lưỡi. Chiếc thuyền đó vừa cao lại vừa to, thân thuyền nhìn qua rất là kiên cố, còn có một vài hộ vệ đứng trên boong thuyền. Những hộ vệ đó dáng người rắn chắc, da ngăm đen, nhìn là biết thủy thủ lão luyện, hơn nữa trên thuyền còn có đại phu.
Đang nói thì có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá ngừng cạnh bên, xa phu mở cửa xe ra. Tô Kính Hằng và Ngụy phu nhân từ trên xe đi xuống.
"Tô đại nhân, Ngụy phu nhân!" Thẩm Nghiên Bắc chấp tay chào.
Tô Kính Hằng và Ngụy phu nhân nhìn Cố Trường Phong rồi nhìn về Thẩm Nghiên Bắc: "Cố công tử! Thẩm công tử!"
Cố Trường Phong gật gật đầu. Hiểu rõ đối phương đã biết thân phận của y.
Tô Kính Hằng đi đến trước mặt hai người, hạ giọng nói: "Thanh Trạch một đường này làm phiền hai vị chiếu cố! Ta đã xếp sếp ổn thỏa toàn bộ mọi thứ trên thuyền, bao giờ đến cảng Phong Thủy quận Thượng Hà thì sẽ có người đến đón các ngươi."
Thẩm Nghiên Bắc âm thầm hiểu rõ, thảo nào Tô kính Hằng và Ngụy phu nhân có thể đồng ý cho Tô Thanh Trạch ngồi thuyền đi cùng họ xuôi về phương Bắc, thì ra là do hoàng đế bày mưu đặt kế!
Quả nhiên, Tô Kính Hằng nhìn Tô Thanh Trạch nhảy nhót như một chú chim vừa lớn muốn cất cánh bay, thở dài một hơi, trong mắt ánh lên ta bắt đắc dĩ, con trai gả ra ngoài y như bát nước đã đổ đi.
Lên thuyền kiểm tra thêm một lần, sau khi xác định đồ ăn, nước uống, thuốc khẩn cấp, vật phẩm phòng thân cần thiết đều ổn thỏa thì bọn người Thẩm Nghiên Bắc lập tức xuất phát.
Một đường thuận buồm xuôi gió nên thuyền chạy rất ổn định. Dù thế nhưng vãn có người say tàu.
Người say toàn không phải ai khác mà chính là ám vệ Thập Nhất.
Bởi vì không gian trên thuyền có hạn, không có cách nào ẩn thân ở nơi tối nên ám vệ Thập Nhất đành giả dạng thành tay sai vặt đi cùng với Tô Thạch Trạch. Thương thay, mệnh lệnh âm thầm bảo hộ Tô Thạch Trạch đi đến huyện Đông Giang mà hắn nhận được chính là đi đường bộ, hộ tống Tô Thanh Trạch từ Thanh châu đến huyện Đông Giang vẫn đi đường bộ. Tự dưng đổi sang đường thủy như thế khiến hắn không thể thích ứng được.
Thuyền vừa đong đưa thì sắc mặt hắn đã trắng. Đại phu đi cùng cho hắn chút thuốc, ăn thêm chút dưa chua mới dễ chịu hơn một chút.
Vì để làm tròn trách nhiệm một ám vệ, thực hiện đúng chức trách nên nhu cầu cấp bách của vị này chính là khắc phục việc say tàu. Thẩm Nghiên Bắc là người từng trải nên bèn kể cho hắn biết cách thích ứng của mình, còn thuận miệng kể luôn sự tích anh dũng của ông lão đưa thuyền năm đó. Nào ngờ ảnh vệ Thập Nhất nghe vậy cũng nhờ người trói hắn ở cột buồm đầu thuyền!
"Trời ơi..."
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn ám vệ Thập Nhất bị một cơn sóng to tạt đến đầu, quần áo ướt nhẹp, vô cùng chật vật mà mặt vẫn không đổi sắc, trong lòng bội phục không thôi.
Đi về phương Bắc đã hơn nửa tháng, Thẩm Nghiên Bắc vừa ôn tập trên thuyền vừa cùng William trò chuyện với nhau. Thanh niên đến từ đất nước bên kia đại dương giàu có, là một quý tộc có tinh thần mạo hiểm, mang theo đội tàu của mình một đường đi về phía đông, do đó chứng kiến qua rất nhiều phong tục tập quán và cố sự xuất sắc của không ít quốc gia.
Lúc trước bởi vì chướng ngại ngôn ngữ nên không thể nào trò chuyện cùng mọi người, hiện tại nhờ vào trình phiên dịch gà mờ của Thẩm Nghiên Bắc nên muốn kể hết những việc thú vị mà mình từng gặp, để mọi người được mở rộng tầm mắt. Thẩm nghiên Bắc cũng nhân cơ hội đó để tìm hiểu trình độ phát triển của các quốc gia xung quanh, có nhận biết đại khái về tình hình kinh tế và hệ thống chính trị của chư quốc thời kì này.
Trên đường đi, William có nói đến một sự kiện bi thương. Rời đi quốc gia của mình được nửa năm trên biển thì đội tàu cảu hắn có người mắc phải một căn bệnh kỳ quái. Ban đầu, người mắt loại bệnh này cảm thấy toàn thân mệt mỏi, uể oải ỉu xìu, sau đó thì răng lợi lở loét xuất huyết, thậm chí còn rụng ra, cuối cùng thì hai chân sưng phù, gân bắp thịt héo rút...
Người của đội tàu hắn do vậy mà lần lượt ra đi, khi đến cảng Thanh Vân thì chỉ còn mỗi lại mỗi mình hắn.
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốc, lập tức nhận ra được những thuyền viên chết đi đó đã mắc phải chứng bệnh bệnh Scorbut(*), nguyên nhân là do thiếu vitamin C dài kỳ. Thế nhưng tình huống này ở Đại Tề cũng không thấy nhiều. Đường ven biển Đại Tề tuy cũng dài nhưng đi nam ra bắc cũng không không tốn đến mấy tháng thời gian, mà bá tánh Đại Tề lại còn coi trọng ẩm thực, thuyền lớn có điều kiện đều mang theo lá trà, không điều kiện thì có rau ngâm.
Một số loại rau dưa và trái cây chứa vitamin C phong phú, Thẩm Nghiên Bắc nghĩ thầm, nếu sau này có cơ hội đi xa trên đại dương thì nhất định phải chuẩn bị tốt mấy món đồ ăn này.
Mọi người trên thuyền, Thẩm Nghiên Bắc đọc sách viết chữ, Cố Trường phong và Chu Dục thì tập võ, William xem như là hoa tiêu, thường xuyên lấy kính viễn vọng ra quan sát tình huống trên mặt biển rồi ghi chép lại thỉnh thoảng còn viết du ký. Tóm lại, trừ Tô Thanh Trạch ra thì mọi người ai cũng có việc để làm.
Vừa mới bắt đầu thì thiếu niên vẫn rất vui vẻ, thế nhưng sau khi ở được mấy ngày trên biển, nhìn đâu đâu cũng là biển rộng mênh mông, nhiệt tình của thiếu niên nhanh chóng biến mất, bắt đầu cảm thấy nhàm chám. Nhàm chán thì phải tìm việc nhỏ để làm, vì vậy Tô Thanh Trạch một bên tập võ cùng Cố Trường Phong, một bên học ngoại ngữ với William.
"Hello là xin chào, gút mó nin là buổi sáng tốt lành, gút áp tơ nun là chào buổi chiều...." Tô Thanh Trạch lấy một cuốn sổ rồi viết lại mấy từ học đường hằng ngày vào đó.
Thẩm Nghiên Bắc có chút buồn cười khi nhìn thấy cuốn sổ nhỏ của y. William dùng bút lông ngỗng viết tiếng anh cho y, y tự sao chép xuống rồi viết thêm chú âm tiếng Trung vào, cách học này y hệt đám bạn học của hắn hồi học tiểu học vậy!
Cuộc sống trên thuyền hết sức bình yên, cũng không có thuận lợi để kéo rèm làm việc khác nên buổi tối Thẩm Nghiên Bắc chỉ có thể ôm Cố Trường Phong rồi thành thật đi ngủ, nghẹn đến mức phải đi tìm William để tham khảo phát triển khoa học kỹ thuật của các quốc gia khác, hoặc là phát minh một ít thứ để dời đi lực chú ý, thuận tay chế tạo bàn cờ và bộ bài.
Nhờ vậy không còn ai thấy nhàm chán nữa!
Tô Thạch Trạch, Minh An và William thích đánh bài. Cố Trường Phong và Chu Dục thì thích chơi cờ, cho đến khi đến cảng Phong Thủy quận Thường Hà, bọn họ còn chơi chưa đã thèm.
"Úi! Lạnh quá!" Vừa mới rời thuyền liền bị một cơn gió lạnh thổi tới, Thẩm Nghiên Bắc không khỏi rụt cổ lại, sau đó trên tay chợt ấm áp, Cố Trường Phong nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn rồi truyền nội lực vào.
Người Thẩm Nghiên Bắc lập tức ấm áp, hắn quay đầu khẽ cười với đôi mắt đen nhánh kia, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay ấm áp của y.
Hiện tại đúng là lúc băng tiêu tuyết tan, gió mát nước lạnh, rét đến thấu xương, mấy người lớn lên ở phương nam đúng là lần đầu trải nghiệm mùa đông lạnh như vậy. Thế nhưng đối với người có nội lực thâm hậu như Cố Trường Phong và ám vệ Thập Nhất thì chẳng có gì để lo cả.
Cố Trường Phong còn đỡ, ám vệ Thập Nhất vẫn một thân hắc y nhưng sau khi trải qua huấn luyện chống say tàu, tựa hồ càng thêm lạnh nhạt, đứng ở nơi gió lạnh thấu xương cũng chẳng sợ hãi tí nào, khiến cho William không nhịn được mà cảm khái.
Ngụy phu nhân suy xét chu đáo, chuẩn bị cho Tô Thanh Trạch không ít đồ mùa đông. Thiếu niên cả người mặc áo choàng lông chồn lẫn vào trong tuyết trắng, chỉ độ lộ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong tay cầm lò sưởi tay tinh xảo, dưới chân là giày gấm thêu hoa văn vân trúc, tổng thể đúng là bộ dạng tiểu của công tử giàu sang phú quý.
Đoàn người vừa mới lên bờ thì đã có người hầu ra tiếp đón: "Bái kiến công tử, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, ngài có muốn khởi hành ngay không?"
"Tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm trước đã." Ở trên biển lâu như vậy, cuối cùng cũng đến nơi, nói sao cũng phải tìm giường tốt để ngủ một giấc đã. Quan trong nhất là...
Trời lạnh vậy mà ăn lẩu hợp lý phết!
Vì vậy, sau khi xác nhận thân phận, mọi người lên một chiếc xe ngựa cực kỳ rộng rãi xa hoa vào thành để tìm nơi ăn cơm. Lần này Thẩm Nghiên Bắc đi về phương Bắc, trừ bỏ để tham gia kì thi mùa xuân còn chuẩn bị cho việc khác nên mang theo rất nhiều ớt cay, vừa lúc làm một nồi lẩu.
Ăn uống no say, gọi tiểu nhị đưa nước đến để tắm rửa thật tốt, Thẩm Nghiên Bắc cả người nhẹ nhàng khoan khoái đè người xuống giường, giống như con chó bự liếm lung tung lên cổ Cố Trường phong: "Trường Phong, Trường Phong..."
Cố Trường Phong bị hắn gọi tên đến mức tim đập thình thịch, trên mặt vừa hồng vừa nóng, giọng nói khàn khàn: "Huynh, huynh nhẹ xíu..."
"Được!" Thẩm Nghiên Bắc được cho phép, đỏ mắt cắn một cái ở hầu kết gợi cảm của y, tay vội vàng phủ lên địa phương vừa chặt vừa nóng kia...
Ngày hôm sau, sau khi ngủ một giấc thật tốt, mọi người lại xuất phát lần nữa. Cuối cùng, vào lúc trời sắp tối thì cũng đến được Ung Kinh.
Nhìn tường thành trang trọng nguy nga kia, mọi người đều có chút kích động.
"Ôi Thánh A La của ta ơi! Đây chính là kiến trúc khí thế nhất mà ta từng nhìn thấy! Nhìn những viên gạch xây tường kia, vừa dày nặng lại vừa hoa mỹ, mỗi một đường gạch cứ như được vẽ bởi ngân sa vậy. Quả thật là một tác phẩm nghệ thuật!" William tán thưởng giống như một người ngâm thơ dạo.
Xe ngựa chạy qua cửa thành cao lớn uy nghiêm, thị vệ mặc áo giáp, cầm binh khí chặn xe ngựa lại. Người hầu đánh xe đưa ra một lệnh bài, thị vệ cả kinh, vội vàng thu lại binh khí, cung kính nhường đường.
Ước chừng nửa canh giờ sau, người hầu đưa mọi người đến một tòa nhà: "Tới rồi, mời công tử xuống xe!"
"Đa tạ!" Tô Thanh Trạch khách khí nói cám ơn, đi theo người hầu vào tòa nhà dưới danh nghĩa Triệu phủ.
Giữa bầu trời chập tối, tiết trời trong trẻo nhưng lành lạnh, nam tử thân hình cao to khoanh tay đứng, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước bình tĩnh nhìn về phía xa. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua tay áo rộng thùng thình của hắn. Khuôn mặt nam tử lạnh lùng, có loại khí phách không giận mà nghiêm.
Nghe tiếng bước chân của mọi người, trên khuôn mặt lạnh nhạt của nam tử thoáng lộ cảm xúc, hắn chậm rãi xoay người lại ——
***
Giải thích về căn bệnh Scorbut: Bệnh Scorbut là tên của tình trạng thiếu hụt vitamin C. Nó có thể gây ra thiếu máu, suy nhược cơ thể, mệt mỏi, chảy máu tự phát, đau ở các chi đặc biệt đau ở chân, sưng phù một số bộ phận của cơ thể, đôi khi gây viêm loét lợi và rụng răng.
Đây là căn bênh mãn tính và được đánh giá là tương đối nghiêm trọng. Hầu như những người biết về căn bệnh này đều cho rằng đây là bệnh của quá khứ, thời các thủy thủ phải lênh đênh nhiều tháng trên biển, sống trong tình trạng khan hiếm trái cây và rau quả tươi. Mặc dù bệnh không phổ biến trong xã hội hiện đại nhưng chúng vẫn tồn tại. Bất cứ ai không nạp đủ vitamin C trong chế độ ăn uống hàng ngày đều có nguy cơ mắc bệnh.
Nguyên nhân gây bệnh Scorbut là do thiếu vitamin C. Thực tế, cơ thể người không thể tự tổng hợp vitamin C cũng như không thể dự trữ vitamin C quá lâu. Chính vì vậy, chúng ta phải thường xuyên bổ sung vitamin C qua chế độ ăn (các loại thực phẩm cũng như đồ uống). Những người không nạp đủ vitamin C trong thời gian dài có nguy cơ mắc bệnh Scorbut và gặp phải những triệu chứng, biến chứng nghiêm trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...