Trên đường trở về, Thẩm đại bá không còn giữ điệu bộ nhàn nhã ung dung như buổi sớm đánh xe nữa, mà ông luôn đeo khuôn mặt trầm mặc nhíu mi không nói, Thẩm Nghiên Bắc liền hỏi: "Đại bá gặp chuyện gì, sao lại luôn làm mặt lo lắng vậy?"
Thẩm đại bá thở dài một hơi: "Lai Phúc ca của ngươi làm tại tửu lâu ngươi cũng biết, dạo này chỗ đó làm ăn không tốt không có nhiều lãi, mà lão cha của lão bản tửu lâu lại bệnh nặng, lão bản quyết định bán tửu lâu để về chữa bệnh cho cha. Lai Phúc ca của ngươi khó mà tiếp tục làm đầu bếp được nữa rồi..."
Đầu năm nay kiếm việc làm nuôi thân không khó, khó chính là tìm được một công việc ưng ý mà sống qua ngày. Lai Phúc nhà ông cũng chỉ ưng mỗi chuyện nấu ăn, bây giờ muốn làm trù sư ở tửu lâu khác thật không dễ dàng, đặc biệt là trong huyện có mấy quán cơm tửu lâu thôi, nhưng nhà nào cũng không muốn nhận thêm người về làm.
Thẩm Nghiên Bắc khó hiểu: "Vì sao lại bất ngờ như vậy?"
"Tiệm cơm này dù không bán đi thì việc đóng cửa cũng là sớm hay muộn mà thôi." Thẩm đại bá nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Nghiên Bắc, liền đem sự tình từ đầu tới đuôi kể một lần.
Hóa ra lão bản tửu lâu này là người bủn xỉn, lúc thời điểm mở tửu lâu cũng không chịu chi tiền trang hoàng thật tốt, tiểu nhị cũng không chịu thuê nhiều chút chỉ thuê có hai người, đứng bếp cũng chỉ có một vị đại nương và Thẩm Lai Phúc cũng ba học việc. Nhìn thế cũng đủ hiểu lão bản này không muốn bỏ nhiều tiền mua nguyên liệu nấu ăn, mỗi lần Thẩm đại bá đưa đồ đến đây đều bị đè thấp giá xuống. Lão bản cũng đối với tiểu nhị vô cùng khắc nghiệt, động một chút liền đánh chửi nếu không sẽ khấu trừ vào tiền công, oán khí của tiểu nhị trong tiệm đều tích thành một đống.
Không thu được nhân tâm lại bủn xỉn, tửu lâu như vậy chắc chắn sẽ không thể kéo dài.
"Mỗi ngày ta đều đưa rau dưa mới qua cho gã, vậy mà gã còn kén cá chọn canh, ghét bỏ đồ nhà ta không tươi tốt muốn đè giá xuống!" Bởi vì rau xanh là do nhà mình trồng cũng không đáng bao nhiêu, nhi tử lại làm đầu bếp ở đấy, nên Thẩm đại bá mới có thể hằng ngày đưa đồ lại đây. Người trong thôn đều hâm mộ nhi tử ông tìm được việc tốt, lại còn giúp đỡ được người trong nhà, nhưng thực tế rau củ gần như là đem tặng, tiền chẳng kiếm được bao nhiêu, nhi tử ông cũng chẳng khấm khá hơn gì! Trong lòng Thẩm đại bá buồn bực không thôi.
"Phải thuận hòa mới sinh tiền tài, lão bản này làm thế là không được rồi." Thẩm Nghiên Bắc phụ họa vài câu, tựa như thuận miệng nói chuyện phiếm: "Gấp như vậy sao, tửu lâu này muốn bán ra ngoài chắc cũng không được giá cao nhỉ?"
"Đó là tất nhiên, hôm qua có người đến hỏi, nhưng giá cả không tốt nên cũng chưa chuyển nhượng được."
Trở lại thôn rồi, Thẩm Nghiên Bắc xuống xe cảm tạ Thẩm đại bá, rồi cùng Cố Trường Phong đem chiến lợi phẩm hôm nay mua được mang về nhà.
Người trong thôn nhìn thấy hai người mua không ít đồ, đều dùng ánh mắt kinh ngạc và tò mò ngó hai người. Sự kiện Thẩm Nghiên Bắc đòi địa tô và thu hồi ruộng đất cả thôn đã biết, hiện giờ lại thấy hắn và tức phụ tay trong tay. Thật sự giống những lời hắn nói trước đó, muốn cùng tức phụ sống thật tốt, thôn dân đều thổn thức không thôi.
"Thẩm Yến, ngươi vậy mà lại mua thịt, có tức phụ rồi đúng là khác ngay!" Lý Đại nương bắt đầu bát quái mà nói.
Thẩm Nghiên Bắc ngượng ngùng cười: "Tức phụ ta mới vào cửa, lúc trước quá gấp gáp nên không kịp chuẩn bị gì, hiện tại trong tay hơi dư dả chút, cho nên..."
Một thanh niên ngày thường không vừa mắt với Thẩm Yến không rõ mà ám chỉ: "Không hổ là tú tài lão gia, trong nhà có tức phụ làm ấm giường, bên ngoài lại có hồng nhan tri kỷ giải sầu."
Lời này nói ra giống như nói Thẩm Nghiên Bắc là hoa hoa công tử trêu hoa ghẹo nguyệt. Thanh niên trước mắt mang sắc mặt chua loét, gã không nghĩ tới ngày đó Thẩm Nghiên Bắc tự tẩy trắng, bây giờ lại cùng Cố Trường Phong tay trong tay ra ra vào vào. Người trong thôn cũng chỉ coi như thanh niên ghen ghét Thẩm Nghiên Bắc mà thôi.
Ai mà chẳng biết thanh niên này thích Lâm Uyển Như, nhưng Lâm Uyển Như chướng mắt gã, chỉ coi trọng Thẩm Nghiên Bắc.
Thẩm Nghiên Bắc căn bản không thèm để ý tới người này. Hắn đối với tức phụ như thế nào, không cần thiết giải thích với gã, tức phụ hắn biết rõ là được rồi.
"Thẩm Yến ca ca!"
Một giọng nữ mang theo âm thanh vui mừng từ xa truyền tới, huyệt thái dương của Thẩm Nghiên Bắc giật giật, làm như không nghe thấy, ôm đồ nhanh chóng về nhà.
Thấy Thẩm Nghiên Bắc không để ý tới mình, thanh âm kia bám riết không tha đuổi theo.
Lâm Uyển Như bước nhanh đi đến chỗ Thẩm Nghiên Bắc: "Thẩm Yến ca ca!" Nữ tử này hôm nay mặc một bộ váy dài lấy dải buộc ngữ lục sắc, lại càng làm thêm nổi bật làn da trắng nõn, vòng eo bó chặt, khiến mấy người trẻ tuổi trong thôn đều trợn tròn mắt nhìn.
Cố Trường Phong nhìn nữ tử đẹp hơn ngày xưa hai phần, ánh mắt hơi trầm xuống.
Mấy thôn dân vừa rồi xem náo nhiệt lại thấy Lâm Uyển Như tới, đều vội vàng đưa mắt hướng về đây. Đặc biệt là nhìn đến thanh niên vừa mở miệng châm chọc Thẩm Nghiên Bắc, biểu tình kia tựa như nhìn được tiên nữ hạ phàm, chưa kịp hồi hồn.
Thẩm Nghiên Bắc kiềm chế tâm tình, nhàn nhạt nói: "Lâm cô nương."
Lâm Uyển Như cũng không giận, mặt mày tươi cười liếc hắn một cái, tầm mắt đảo qua đảo lại trên tay hai người thấy được gà con và vịt con, ánh mắt sáng lên, nét cười trên mặt càng thêm tươi tắn: "Thẩm Yến ca ca ngươi mua nhiều vải như vậy sao?"
Thẩm Nghiên Bắc không đáp lời, nữ nhân này rốt cuộc tới làm cái gì? Lần trước hắn chưa nói rõ sự việc sao?
Thẩm Nghiên Bắc diện vô biểu tình khiến nụ cười trên mặt Lâm Uyển Như thoáng chốc cứng đờ, trong lòng buồn bực.
Thư ngốc này vẫn không hiểu lời nàng nói hay sao? Hay thật sự muốn phân rõ giới hạn với nàng?
Lâm Uyển Như không bắt được tâm tư của Thẩm Nghiên Bắc, chỉ có thể lấy lui làm tiến.
"Gà con vịt con này trông đáng yêu quá! Thẩm Yến ca ca ngươi cho ta hai con để chơi đi!"
Trong lòng cười nhạo một tiếng, ngoài mặt Thẩm Nghiên Bắc lại cười ôn hòa nói: "Được thôi!"
Lâm Uyển Như vui vẻ. Nàng nói rồi mà, làm sao Thẩm Yến có thể không thích nữ tử xinh đẹp yểu điệu như nàng lại đi thích cái thứ song nhi xấu xí quái dị kia!
Cố Trường Phong thì sửng sốt, khẽ cắn môi, tay đang ông bao gạo cũng nắm chặt.
"Ngươi muốn hai con gà hay hai con vịt, hay là muốn một gà một vịt?" Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười hỏi.
Con ngươi Lâm Uyển Như di động, thẹn thùng mà liếc hắn một cái: "Có đôi có cặp mới tốt, ta muốn hai con gà và hai con vịt cơ!"
"À, vậy tổng cộng của ngươi hai mươi sáu văn tiền." Thẩm Nghiên Bắc nghiêm trang giải thích, "Gà con bảy văn tiền một con, vịt thì sáu văn tiền một con, nể tình chúng ta ở cùng một thôn, ta sẽ không thu ngươi phí vận chuyển, chỉ theo giá gốc mà bán thôi."
Nụ cười trên mặt Lâm Uyển Như cứng đờ, Cố Trường Phong đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nghiên Bắc, Thẩm Nghiên Bắc nhướng mi với y, ánh mắt mang theo ý cười.
Một tiểu tức phụ váy hoa nghe được Thẩm Nghiên Bắc nói vậy, quay đầu nhìn song nhi áo lam bên cạnh, kết quả ánh mắt hai người vừa đối diện, đều nhịn không được cười ra tiếng.
Lý Đại Nương cũng nghẹn cười, khóe mắt đều chảy nước, trong lòng càng thêm vui vẻ phấn khích.
Nhất thời Lâm Uyển Như xấu hổ không chịu được, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Chê đắt? Vậy ta đây không bán nữa!" Thẩm Nghiên Bắc có chút không vui, lại cười với với Cố Trường Phong: "Tức phụ ta đói bụng, chúng ta về nhà nấu cơm ăn đi." Nói xong đi nhanh về phía cổng nhà, không hề để ý tới Lâm Uyển Như.
Trong lòng Cố Trường Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, bước nhanh đuổi kịp Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc ghé mắt nhìn đôi mắt trầm tĩnh của y, hạ giọng nói: "Em yên tâm rồi chứ?"
Bước chân Cố Trường Phong đứng lại, ánh mắt lập loè không đáp.
Thẩm Nghiên Bắc khóe miệng cong cong, bỗng nhiên dừng chân, xoay người đối với Lâm Uyển Như còn đang sững sờ ở kia, nói: "Lâm cô nương, lần trước ta đã nói với ngươi, ruộng đất ta muốn thu hồi rồi, phiền ngươi nhớ rõ nhắc nhở người nhà ngươi mau giao tới đây."
Lời vừa dứt, người chung quanh đều kinh ngạc mà nhìn Thẩm Nghiên Bắc. Ngày ấy Thẩm Nghiên Bắc ở trước mặt Thẩm Hữu Tài nói lời chính nghĩa rằng sẽ thu hồi ruộng Lâm gia, nhưng mấy ngày gần đây chưa thấy Thẩm Nghiên Bắc hành động gì, không ít người đều chờ để chê cười hắn. Ai mà biết lúc này Thẩm Nghiên Bắc lại ra tay!
Bàn tay đang cầm khăn khẽ siết chặt, Lâm Uyển Như xấu hổ và giận dữ đến hốc mắt cũng đỏ lên, chỉ muốn đào một cái hố mà chui vào, nhưng đang bị người dân xung quanh đứng nhìn, nàng luôn kiêu ngạo như vậy không cho phép bản thân rơi nước mắt, vì thế miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ngươi yên tâm! Ta biết rồi!"
Về đến nhà, vừa mới bỏ đồ xuống, Thẩm Nghiên Bắc đã giữ chặt Cố Trường Phong không cho y đi: "Em còn chưa trả lời ta mà?"
Cố Trường Phong cúi đầu sửa sang lại đồ vật: "Ta không phải không yên tâm..."
"Vậy ai vừa rồi mới nhìn thấy Lâm Uyển Như sắc mặt đã thay đổi, còn nhíu mày nữa?" Ngón tay Thẩm Nghiên Bắc yêu chiều mà vuốt ve ấn đường y, nở nụ cười ái muội.
Dựng chí bị Thẩm Nghiên Bắc vuốt ve đến nóng lên, Cố Trường Phong mất tự nhiên né tránh: "Ta nhíu mày là bởi vì đối phương hành sự quá mức tuỳ tiện, sợ nàng làm hỏng thanh danh của huynh."
"Ồ, hóa ra em yên tâm về ta như vậy?" Cái này Thẩm Nghiên Bắc không vui.
"Ta tin tưởng huynh." Cố Trường Phong nhìn thẳng vào Thẩm Nghiên Bắc, ánh mắt thật sâu, "Mỗi chữ mỗi lời huynh nói ta đều tin."
Huynh nói huynh đối với Lâm Uyển Như không có tình yêu nam nữ, huynh nói huynh không cảm thấy ta lớn lên xấu xí, huynh nói huynh thích ta
Tất cả ta đều tin.
Trái tim Thẩm Nghiên Bắc khẽ run rẩy.
Tức phụ hắn thật khiến cho người khác đau lòng!
"Ừ, dù cho người khác có xinh đẹp thế nào, ta cũng chỉ thích mình em." Thẩm Nghiên Bắc nhịn không được mà xoa nắn khuôn mặt y, cắn đôi môi thỉnh thoảng sẽ nói ra những lời âu yếm cảm động kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...