Edit & Beta: Yuuki
- --
Trải qua chuyện của Thẩm Hữu Tài, trừ bỏ Lâm gia thì tất cả các hộ khác đều đã trả tiền Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc tính một chút, tổng cộng có mười lăm lượng ba trăm văn tiền.
Thẩm Nghiên Bắc thoáng thở phào nhẹ nhõm. Mười lăm lượng bạc cũng không nhiều lắm, trong nhà còn thiếu rất nhiều đồ vật, còn phải chi ra một khoản để tiêu dùng hàng ngày. Trong người tức phụ còn có thương tích cần phải bồi bổ, cơ thể suy yếu của hắn cũng phải chăm sóc một phen.
Một văn tiền làm khó anh hùng, khi còn nhỏ hắn đã trải qua tư vị của nghèo khổ, hiện tại hắn không muốn bản thân sẽ nếm lại thêm lần nữa. Bây giờ hắn đã có bạc để khơi dựng sự nghiệp, cần phải kiếm tiền thế nào, thực thi ra sao hắn còn phải cân nhắc thêm nữa.
"Tiền này ta cầm không tốt lắm, ngươi... Vẫn là ngươi giữ tiền đi." Cố Trường Phong trả lại hà bao cho Thẩm Nghiên Bắc.
"Có cái gì không ổn?" Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày.
"Ta..." Cố Trường Phong muốn nói lại thôi. Y chỉ là một song nhi được mua về làm xung hỉ, ai lại để một song y xấu xí như y chưởng quản tiền tài trong nhà chứ?
"Đây là tiền mua đồ dùng, ngươi là tức phụ của ta, ta không đưa cho ngươi giữ thì đưa cho ai?" Thẩm Nghiên Bắc vỗ nhẹ vào tay y, "Được rồi, tiền này ngươi giữ, hằng ngày muốn mua gạo mua đồ ăn thì lấy tiền ở đây mà mua. Ta đi xử lý cá với con thỏ trước, ngươi muốn ăn thịt thỏ kho tàu hay thịt thỏ hầm?"
Cố Trường Phong kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Chợt nghĩ đến nguyên chủ không biết làm cơm, thậm chí còn theo tôn chỉ "Quân tử xa nhà bếp", phòng bếp còn không chịu đến gần, Thẩm Nghiên Bắc đặt ngón tay lên môi. Hắn nhẹ giọng thầm thì bên tai y: "Ta thích nấu cơm, khi cha mẹ ta còn sống, ta sẽ trộm xuống bếp để nấu."
Thẩm đại bá, Thẩm đại nương, xin lỗi! Mượn tên tuổi của hai người dùng tạm!
Thẩm Nghiên Bắc thầm lên tiếng xin lỗi, nhưng bên ngoài vẫn dõng dạc nói: "Đây là bí mật, hiện tại chỉ có một mình ngươi biết thôi."
Một vị lão gia thân phận tú tài lại còn trộm xuống bếp nấu cơm? Tin tức này nếu truyền ra, nhất định sẽ khiến người khác cười nhạo!
Nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại thẳng thắn nói cho y biết, thậm chí còn ép để hắn nấu cơm! Cố Trường Phong chấn động mãnh liệt, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng nói: "Ta nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi!"
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của y, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy buồn cười, hôn nhẹ lên sườn mặt y một cái: "Tuy nói là ta nấu cơm, nhưng ngươi cũng phải xuống hỗ trợ đấy nhé!"
Cả khuôn mặt của Cố Trường Phong giống như bị thiêu cháy, vội vàng gật đầu không ngừng. Nấu nước lột thỏ da, làm cá, chế biến măng, rửa rau, hai người phân công hợp tác, một bữa cơm rất nhanh đã làm xong rồi.
Gắp một miếng thịt thỏ kho tàu vào bát Cố Trường Phong, Thẩm Nghiên Bắc vui vẻ nói: "Đợi lát nữa cơm nước xong, chúng ta tìm thợ xây chỉnh lại cái mái ngói. Thời tiết chuyển ấm sợ sẽ mưa nhiều, mái nhà đã lâu không tu sửa, đến lúc trời mưa ta sợ sẽ bị dột. Sau đó chúng ta lại đi tìm thợ mộc làm chút gia cụ. Ngoại trừ làm cái giường khác rắn chắc hơn, ngươi nhìn xem còn muốn làm thêm cái gì khác hay không?"
Cố Trường Phong đang ăn cá, nghe vậy thì sắc mặt chợt đỏ lên, lắc đầu. Gia cụ trong nhà tuy có chút cũ, nhưng còn có thể dùng. Hiện giờ bọn họ cũng không giàu có gì, có thể bớt thì bớt thôi.
"Không cần lo lắng vấn đề tiền nong, tiêu tiền để kiếm lại. Ngươi vừa mới gả đến, ta không muốn khiến người chịu tủi hơn." Thẩm Nghiên Bắc ăn một miếng thịt thỏ, tức khắc nhíu mày. Trong nhà chẳng có gì ngoài chút muối, dù trù nghệ hắn có tốt đến đâu, hương vị món thịt thỏ kho tàu này vẫn chẳng ngon cho lắm.
Miễn cưỡng nuốt miếng thịt xuống, Thẩm Nghiên Bắc dứt khoát quyết định: "Cứ quyết định trước như thế, sáng sớm ngày mai chúng ta lên huyện một chuyến xem còn cần thêm cái gì khác không." Không có gia vị quá là bất tiện, hắn muốn đến huyện thành để xem có gia vị giống như ở hiện đại hay không.
"Được." Cố Trường Phong đáp nhẹ một tiếng, cảm giác ăn cơm trộn khoai lang cũng thật ngon lành.
Ăn cơm xong thu dọn bát đũa, hai người mang theo tiền chuẩn bị ra ngoài.
"Chu Dục, ngươi tới đây làm cái gì?" Vừa ra ngoài, Thẩm Nghiên Bắc đã nhìn thấy một thiếu niên ngồi xổm trước cửa nhà hắn, cúi đầu ủ rũ đang cầm nhánh cây vẽ loạn trên mặt đất.
Chu Dục ngẩng đầu nhìn liếc qua Thẩm Nghiên Bắc, sau đó dừng lại ở trên người Cố Trường Phong, tựa hồ có chuyện muốn nói với y. Cố Trường Phong thấy hơi ngoài ý muốn, cũng không đoán được vì sao nhóc lại đến tìm y.
Chu Dục đứng lên, gãi đầu: "Các ngươi muốn ra ngoài?"
"Chúng ta muốn đi tìm thợ mộc làm vài gia cụ." Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười nói.
Chu Dục kinh ngạc, cà khịa: "Nhà Thẩm tú tài đặc biệt ghê! Nhà người ta đều làm gia cụ mới trước mới thành thân, nhà các ngươi lại làm ngược lại, tức phụ gả đến rồi mới đi làm gia cụ..."
Thằng nhóc này có ý gì đây? Thẩm Nghiên Bắc ôn hòa cười nói: "Thành thân có hơi gấp, không kịp làm." Tình huống nguyên chủ thế nào nhóc này và toàn thôn đều rõ. Hiện tại cậu nhóc nói những lời này, chẳng lẽ là đòi công bằng cho tức phụ?
Lúc nấu cơm, hắn có hỏi tức phụ có phải y quen biết với Chu Dục không, y cũng nói không quen biết gì. Chỉ là trước đó hai người gặp nhau một lần lúc ra sau núi đốn củi, Chu Dục trượt chân ngã xuống vách núi, y kéo được Chu Dục lại.
Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, đây là muốn báo ân? Nhưng nhìn dáng vẻ không rất giống lắm.
Do dự một chút, Chu Dục mới nói: "Thẩm tú tài này, ta có thể nói chuyện một chút với phu lang nhà ngươi không?"
Thẩm Nghiên Bắc nhìn mắt Cố Trường Phong, Cố Trường Phong không tán đồng mà nhíu mày: "Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không có chuyện gì phu quân ta không thể nghe."
Nghe được lời này, Thẩm Nghiên Bắc cảm thế phê sáng đêm khỏi tỉnh.
Chu Dục nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt mang theo sự mong đợi: "Ta có thể bái ngươi làm sư phụ không?"
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, mà Cố Trường Phong cũng ngây cả người.
"Có thể chứ?" Trong giọng nói của Chu Dực còn mang theo vài phần cầu khẩn, "Ngươi không cần dạy ta cái gì cao thâm cả, chỉ cần dạy ta một ít công phủ đủ để lên núi đi săn là được."
Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày, thiếu niên trước mắt vừa đen vừa gầy. Nhưng cái sự đói nghèo không làm cậu nhóc cong lưng, ánh mắt thiêu niên tràn đầy nhiệt huyết tươi sáng.
Cố Trường Phong quay đầu hỏi ý Thẩm Nghiên Bắc, y không biết phải trả lời Chu Dục thế nào. Đúng là y biết võ công, nhưng y chưa từng có ý nghĩ muốn thu đồ đệ. Cuối cùng thì y vẫn chỉ là một song nhi mà thôi!
"Bây giờ chúng ta muốn nhanh đi làm giường, không quá hai ngày sau sẽ cho ngươi đáp án, được chứ?" Cố Trường Phong biết võ công, hắn không muốn để người khác biết. Nhưng Chu Dục đã mở miệng yêu cầu như thế hắn cũng không tiện từ chối.
Đối phương không trực tiếp từ chối đã cho nhóc thêm hi vọng! Trong mắt Chu Dục hiện lên tia kích động: "Vậy ngày mai ta lại đến."
Ngay khi Cố Trường Phong cứu nhóc thì nhóc đã nghĩ tới việc bái sư học nghệ rồi. Nhưng sau khi biết ân công lại là tức phụ nhà Thẩm tú tài nghèo kiết hủ lậu mới mua về để xung hỉ, nhóc lập tức dập tắt tâm tư. Chỉ là sáng nay nhìn thấy thái độ và hành động của Thẩm Nghiên Bắc, làm lòng nhóc lại sinh ra hi vọng.
Nếu Cố Trường Phong nguyện ý thu nhóc làm đồ đệ, tuy nhóc không thể trở thành cao thủ nhưng chắc chắn sẽ không bị đói chết.
Bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh biến mất trước mắt, Thẩm Nghiên Bắc quay đầu nhìn Cố Trường Phong, cười nói: "Tức phụ của ta thật giỏi mà, có người tới cửa bái sư!"
Trong lòng Cố Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, tuy đối phương là thiếu niên nhưng chung quy lại vẫn là hán tử. Y là một song nhi xuất đầu lộ diện cũng không sao, nhưng còn gần gũi hán tử khác thì... May mắn Thẩm Nghiên Bắc không phật lòng.
Trời tối, hai người vẫn nằm trên cái giường kẽo kẹt kia. Không có biện pháp, thời này không giống hiện đại, chọn trúng cái nào là mang về cái đó. Thợ mộc Lý sư phụ bảo rằng ít nhất phải bảy tám ngày mới có giường mới, hai người đành chấp nhận nằm tạm một thời gian.
"Chu Dục muốn bái ngươi làm sư phụ, ngươi nghĩ thế nào?" Đêm dài lại không thể làm chuyện thú vị nào đó, Thẩm Nghiên Bắc chỉ có thể vừa vuốt ve cơ bắp rắn chắc của tức phụ vừa nói chuyện phiếm.
Cố Trường Phong bị hắn sờ đến nóng cả người, nói chuyện không còn liền mạch: "Ta là một song nhi sao, sao có thể... làm... làm sư phụ của người khác?"
"Song nhi thì đã làm sao, vì sao lại không thể làm?" Thẩm Nghiên Bắc nghiêng người, đè y ở dưới thân.
Cần cổ màu đồng của Cố Trường Phong trở nên đỏ ửng, trên mặt nóng rát không dám nhìn thẳng Thẩm Nghiên Bắc.
"Sẽ bị người khác nhạo báng. Song nhi mà đi làm sư phụ của người khác sẽ bị thóa mạ, mà người bái song nhi làm sư phụ cũng bị người đời khinh thường."
Song nhi là sự tồn tại xấu hổ, dáng người không được mềm mại như nữ tử, sức lực cũng không thể so với hán tử. Tuy nói là có thể sinh hài tử, nhưng nguy hiểm khi sinh dục lớn hơn nhiều so với nữ tử. Còn nữa, song nhi cũng không thể cho sữa như nữ tử. Đã từng có một đoạn thời gian, song nhi còn trở thành quái vật bất nam bất nữ bị mọi người ghét bỏ.
Cái quỷ gì vậy? Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày, hắn thật sự không lý giải nổi cái logic này. Bái sư học nghệ mà thôi, còn phải phân ra nam với chả nữ ư? Hắn nhìn Cố Trường Phong, nghiêm túc hỏi: "Không cần để ý đến cái nhìn của người khác, ngươi nghĩ thế nào?"
"Ta, ta không biết!" Cố Trường Phong mờ mịt. Y chưa từng suy xét đến vấn đề như vậy.
"Ngươi còn nhớ rõ lúc trước là ai dạy ngươi võ công không?"
Cố Trường Phong nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Theo như lời ngươi nói, ngươi là một song nhi, vậy mà lại có người nguyện ý dạy võ công cho ngươi, vậy người kia dạy ngươi chẳng lẽ cũng bị nhạo báng?"
Cố Trường Phong ngơ ngẩn, Thẩm Nghiên Bắc nói tiếp: "Ngươi xem, không phải ngươi đã học xong sao? Lại còn học không tệ nữa." Tức phụ hắn chỗ nào cũng tốt lắm, chỉ là quá thiếu tự tin.
"Cho nên, việc này chả có quan hệ gì với người khác cả, quan trọng nhất chính là ngươi nghĩ thế nào." Tuy hắn không muốn phản lại mấy cái tư tưởng của người cổ đại, nhưng hắn không thích thành kiến như vậy. Tức phụ hắn không có tự tin, đoán chừng hơn nửa là do thành kiến này làm hại, hắn sẽ giúp tức phụ vất bỏ thành kiến, kiến tạo lại nhân sinh quan!
Cố Trường Phong trầm mặc không nói, giống như đang nghĩ đến điều gì.
Thẩm Nghiên Bắc tiếp tục tẩy não y: "Thế nhân đều không thích song nhi quá cao lớn cường tráng nhưng ta lại thích! Người khác đều thích mấy song nhi nũng nịu, nhưng thứ ta thích chính là tính cách của ngươi!"
Thẩm Nghiên Bắc vuốt ve dựng chí ảm đạm ở giữa ấn đường của y, trong mắt tràn đầy sự chân thành: "Người khác cảm thấy em lớn lên xấu xí, nhưng ở trong mắt ta, em đẹp hơn cái người tên Lâm Uyển Như kia nhiều lắm! Người ta thích, chính là em!"
Đời trước chắc là hắn đã cứu vớt thế giới, cho nên ông trời mới để cho hắn nhặt được một chàng vợ cường tráng như này. Hơn nữa tức phụ hắn rất nghe lời, lại còn có thể sinh con!
Cố Trường Phong cảm thấy chấn động, đôi mắt kia lấp lánh tựa ngàn ánh sao.
"Cái nhìn của người khác sẽ chẳng thể ảnh hưởng đến ta, bởi vì nội tâm ta đã nhận định răng, ta thích em." Thẩm Nghiên Bắc nhìn thẳng vào mắt y nói từng chữ.
"Mặc kệ người khác thấy thế nào, chỉ cần em muốn, ta đều ủng hộ em."
Vốn dĩ hắn không định để Cố Trường Phong thu đồ đề, nhưng hắn cần tạo lòng tin cho tức phụ. Đây quả thực là một cơ hội tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...