Edit & Beta: Yuuki
- --
Hai người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong nắm tay nhau đi trên phố bị không ít người nhìn thấy, sau đó bọn họ trở thành câu chuyện bàn tán ở khắp tửu lâu. Hầu hết mọi người đều trêu ghẹo hai người họ là phu phu ân ái, chỉ có một số ít người sân si lôi cái chuyện ngày xưa Cố Trường Phong ái mộ Tấn Dương Vương ra nói, châm chọc Cố Trường Phong lả lơi ong bướm.
Cũng bởi vì tin tức phu thê Tấn Dương Vương song vong truyền tới, đám người này mới dám nói mà không lựa lời. Có người không cho là đúng, nói: "Tấn Dương Vương phong lưu đa tình, thời niên thiếu, Trấn Quốc Công ái mộ ngài ấy thì có làm sao? Lúc đó hai bọn họ cũng đã thành hôn đâu, dù Trấn Quốc Công có quấn lấy người ta cũng chẳng đáng trách?"
Người kia nghe những lời này cũng cảm thấy có lý, nhưng lại không cam chịu: "Sao các ngươi lại biết người ta không quấn lấy Tấn Dương Vương? Nếu không phải Vương phi đẹp ngây ngất lòng người, thì hắn đã sớm... Chứ chẳng phải tự hiểu lấy mình như bấy giờ đâu!"
"Này nhá, ngươi có bệnh đấy hả? Người khác sống tốt thì ngươi khó chịu à? Sao cứ nói hươu nói vượn mãi thế. Chửi người khác khiến ngươi nổi tiếng hơn ư?" Có người chẳng nghe nổi nữa đánh gãy lời gã.
"Đúng rồi đấy! Thẩm đại nhân mà nghe thấy thì ngươi đừng hòng thoát tội!"
Người nọ khẽ cười một tiếng, trào phúng nói: "Ta không phạm pháp, hắn có thể làm gì được ta nào?" Thấy mọi người không hưởng ứng, gã lại tiếp: "Các người đừng thấy bây giờ hắn vui vẻ tự tại, chẳng mấy chốc nữa hắn khóc lóc cho coi!"
Mọi người nghe lời này của gã mà giận quá hoá cười: "Thẩm đại nhân là ái thần của Hoàng thượng, quan lộ trải rộng, việc gì người ta phải khóc?"
"Hoàng Thượng tứ hôn, hai người bọn họ chẳng thể hoà ly. Trấn Quốc Công không thể sinh con, không phải Thẩm gia đứt đoạn hương khói hay sao? Ngươi nói hắn có muốn khóc không?"
Người nọ cười trên nỗi đau người khác, "Các ngươi đừng có bảo Thẩm đại nhân nạp thiếp để sinh con nối dõi, Trấn Quốc Công có võ, sợ là thiếp thất gì chưa kịp vào cửa đã chết ngắc rồi!"
Mọi người nhìn nhau.
Gã nọ thấy không ai phản bác mình thì nói càng hăng: "Người ta mới tân hôn tất nhiên phải tỏ ra nồng tình ý mật, dù sao cũng là do Hoàng thượng tứ hôn. Nếu không, không phải là đánh vào mặt Hoàng thượng hay sao?"
Mọi người đang nghe gã nói bậy, bất chợt như thấy được cái gì, sắc mặt khẽ biến.
"Con gà không đẻ được lại chiếm ổ chẳng phải gà tốt, hai người này sớm muộn cũng sẽ..." Gã đang nói hăng, bỗng nhiên có người vỗ vai một cái khiến gã mất hết cả hứng: "Làm cái..."
Ngay sau đó, người này lập tức trợn to mắt, nhảy dựng cả lên.
"Thẩm, Thẩm đại nhân..." Gã ta trắng bệch cả mặt, cố mãi mới rặn ra được nụ cười. Gã nhìn khuôn mặt ôn hoà của Thẩm đại nhân là mồ hôi mẹ mồ hôi con túa hết cả ra.
"Quấy rầy chư vị." Thẩm Nghiên Bắc cười với những người khác sau đó gọi tiểu nhị: "Quăng hắn ra ngoài!"
Điếm tiểu nhị nhận mệnh, hai người lập tức tiến, một trái một phải kéo gã đi.
"Các ngươi làm cái gì thế hả? Buông ta ra!" Người này sợ tới mức gào lên thảm thiết, "Cứu mạng, không có thiên lý! Ngay dưới chân hoàng thành, mệnh quan triều đình ức hiếp bá tánh một cách trắng trợn!"
Nghe vậy, mấy khách nhân đang ngồi ăn cũng phải nhìn sang bên này. Thẩm Nghiên Bắc không biểu cảm đứng đó, trong tay còn cầm một xiên hồ lô ngào đường. Vừa rồi người này sợ người ta không nghe rõ gã nói gì, còn cố tình nói to cho những người xung quanh nghe cùng. Nói xấu sau lưng người ta, bị bắt được còn ăn vạ. Mọi người cũng có mù quái đâu, cho nên chẳng có ai lên tiếng nói đỡ cho gã.
Thấy thế, người này thẹn quá hoá giận, quát chưởng quầy: "Đồng Phúc tửu lẩu các người đối xử với khách như vậy hả? Không chỉ mặc kệ khách bị sỉ nhục còn giúp tên kia?"
Chưởng quầy trầm giọng nói: "Đồng Phúc tửu lầu mở cửa hoan nghênh khách nhân tứ phương, chỉ không tiếp khách nhân không có liêm sỉ. Tiền bữa này chúng ta không thu của ngươi, vì ngươi cũng không được coi như khách của Đồng Phúc. Sau này Đồng Phúc cũng sẽ không tiếp đón ngươi, mời đi cho!"
"Đáng lắm!"
Không biết là ai hô lên khiến gã đỏ bừng cả mặt, bình vỡ chẳng sợ nứt, mắng: "Được lắm! Tửu lâu các người khinh người quá đáng, cấu kết mệnh quan! Lúc trước ta nghe nói Đồng Phúc tửu lâu được mệnh quan triều đình chiếu cố, ta còn chưa tin! Hiện tại ta tin rồi! Người này chính là Thẩm đại nhân ngươi chứ gì?"
Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày, thoải mái thừa nhận: "Tửu lâu là một trong những sính lễ ta tặng cho phu lang ta, có chuyện gì không?"
Đồng Phúc tửu lâu là sính lễ cho Trấn Quốc công? Mọi người kinh ngạc không thôi. Sắc mặt người nọ lập tức trắng bệch, khoé môi mấp máy, còn muốn nói cái gì, Thẩm Nghiên Bắc đã lạnh lùng nhìn gã, cảnh cáo: "Phu lang ta có thai, không thể chịu kích thích. Nếu sau này ta mà nghe được bất kỳ lời nào như vậy, ta chỉ có thể ỷ thế ức hiếp người!"
Nói xong, hắn bảo tiểu nhị kéo người ra ngoài.
Mọi người lại kinh ngạc không thôi, bọn họ khó tin nhìn Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc cầm hồ lô ngào đường chắp tay: "Làm hỏng hứng thú dùng bữa của mọi người, thật là xin lỗi. Bữa này ta mời, mong mọi người thông cảm!"
Mọi người vui mừng khôn xiết, vội nói: "Thông cảm thông cảm! Lưu lão tam cứ thích nói vớ nói vẩn, Thẩm đại nhân không cần để ở trong lòng."
Lại có người chúc mừng Thẩm Nghiên Bắc: "Chúc mừng Thẩm đại nhân! Chúc mừng Trấn Quốc Công!"
"Đa tạ!" Thẩm Nghiên Bắc cười xoay người lên lầu.
Mọi người ở đại sảnh bắt đầu bàn tán sôi nổi: "Ai bảo Trấn Quốc Công không có con được? Ra đây mà coi đi này!"
"Hồ lô ngào đường chắc là mua cho Trấn Quốc Công nhỉ? Tức phụ ta lúc mang thai cũng thích ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt lắm..."
"Chắc kèo rồi!" Có người phụ họa, "Lưu lão tam lắm mồm, lần này cũng đụng phải ván sát! Cũng mau Thẩm đại nhân tốt tính, nếu là người khéo kéo gã đi đánh vài trượng rồi!"
"Hoà khí sinh tài! Người tốt có báo đáp, vì thế mà Trấn Quốc Công mang thai rồi đấy!"
Trong lúc nhất thời, tin tức Trấn Quốc Công mang thai một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh cả kinh thành đã biết cả rồi. Không ít người cảm khái Cố Trường Phong khổ tận cam lai, cũng có người nghi ngờ tính chân thực của tin tức này—— Tận mắt thấy mới khẳng định được! Bụng chưa lớn thì cái gì cũng là giả hết!
Lúc này, trong phòng "Khổ", Cố Trường Phong thấy Thẩm Nghiên Bắc mới lên, không khỏi hỏi: "Dưới tầng xảy ra chuyện gì à? Ồn ào quá!"
"Không có việc gì, có đứa thiếu đòn nói linh tinh thôi." Thẩm Nghiên Bắc đưa hồ lô ngào đường đến bên miệng y, "Em thử xem? Nếu muốn ăn thì nói cho ta, sau ta sẽ làm cho em ăn."
Cố Trường Phong nhìn lớp đường mỏng bao quanh viên hồ lô đỏ rực, chần chờ một lúc rồi mới cắn một miếng. Vốn dĩ y không thích ăn ngọt lắm, nhưng vừa rồi y thấy bên ngoài cửa sổ có một ông lão bán kẹo hồ lô, bỗng nhiên hứng lên muốn ăn thử. Sau đó Thẩm Nghiên Bắc không nói hai lời đã chạy xuống lầu mua cho y ăn.
Tiếng vỏ giòn rụm vang lên, Cố Trường Phong cắn được cả lớp đường lẫn lớp thịt sơn tra ở bên trong. Hồ lô ngào đường giòn, vừa chua lại vừa ngọt, Cố Trường Phong nhai nhai, ánh mắt sáng lên.
Thấy y thích như vậy, Thẩm Nghiên Bắc cũng muốn nếm thử xem sao. Nghĩ thế hắn trực tiếp cúi đầu gặm môi y một cái. Cố Trường Phong giật mình, khuôn mặt đỏ bừng. Thẩm Nghiên Bắc cuốn lấy miếng sơn tra trong miệng y, cuối cùng chép miệng nói: "Tức phụ của ta ngọt thật đấy!"
Sắc mặt Cố Trường Phong càng đỏ hơn.
Mấy ngày nay y ăn ngày càng nhiều, cái gì cũng muốn ăn, dù ăn cái gì thì Thẩm Nghiên Bắc cũng tìm ra được điểm để khen y. Điều này khiến y thẹn thùng nhưng cũng khiến y vui vẻ. Có một người để ý đến y như vậy, dù y có làm gì thì Thẩm Nghiên Bắc cũng thấy y đáng yêu, điều đó làm y thật hạnh phúc.
Trời ngày càng nóng lên, bụng Cố Trường Phong cũng ngày một lớn hơn.
Thẩm Nghiên Bắc hơi tiếc nuối cơ bụng tức phụ chẳng còn nhưng vẫn chu đáo bảo hạ nhân mang băng lên. Tức phụ hắn từ một võ lâm cao thủ thành một dựng phu không động đến quyền cước, ngồi một chỗ cũng cảm thấy nóng phát buồn. Chắc đây là thay đổi do quá trình mang thai.
Trong phòng đặt mấy chậu băng, nhiệt độ cũng giảm xuống nhiều. Cố Trường Phong ngồi ở bàn ăn, đũa trên tay không ngừng gắp. Thẩm Nghiên Bắc ngồi ở đối diện chỉ chăm chú nhìn xem y ăn cái gì. Nói cũng buồn cười, mãi hắn mới có một chức vị nho nhỏ có thể lên triều, cuối cùng tức phụ hắn lại ở nhà dưỡng thai.
Lão thừa tướng cáo lão hồi hương, Trương Hữu Chính được Hoàng đế phong làm tân tướng quân, thế lực trong triều lần nữa xoay chuyển. Sau khi Trương Hữu Chính lên đài cố ý đề bạt hắn, cho nên hắn ngày càng bận rộn hơn. Vất vả mãi mới đến ngày hưu mộc, tối hôm qua hắn quyết tâm tắm uyên ương với tức phụ. Ngay lúc hôn từ trên xuống bụng y thì bụng y lại động đậy!
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghiên Bắc đứng dậy đi đến phía sau Cố Trường Phong, đặt cằm lên vai y, tay hắn vòng ra phía trước chạm vào bụng y.
Nhiệt độ phía sau khiến Cố Trường Phong không thoải mái, y quay đầu nhìn Thẩm Nghiên Bắc: "Nóng."
Hắn bị ghét bỏ rồi...
Thẩm Nghiên Bắc hôn ở sườn mặt y, dỗ dành: "Sờ chút thôi mà!"
Cố Trường Phong nhíu mày, gắp một đũa củ cải chua, đút vào miệng hắn.
Thẩm Nghiên Bắc nhai một cái, lông mày cũng nhíu chặt: "Sao mà chua thế hả em?"
Thấy bộ dáng buồn cười của Thẩm Nghiên Bắc, khuôn mặt Cố Trường Phong cũng giãn ra, quay đầu tiếp tục ăn.
Gần đây y đói lắm, lúc nào cũng muốn ăn cái gì đấy. Thẩm Nghiên Bắc sợ y ăn nhiều, thai lớn khó sinh, không dám để cho y ăn thả phanh, mà hắn khống chế lượng ăn mỗi bữa, ít thôi nhưng chia thành nhiều phần. Sáng trưa chiều phối hợp đều đều chay mặn, lúc khác có đói thì cũng ăn một ít thứ khác, như nước hoa quả, hay ức gà, cá gì đó.
Thẩm Nghiên Bắc đang muốn nuốt miếng cải chua xuống, nhưng nơi hắn đặt tay đột nhiên động một cái, hắn hoảng sợ tý nghẹn.
"Lại đá rồi nè!" Đôi mắt Thẩm Nghiên Bắc sáng lên.
Cho tới nay, hắn luôn ôm thái độ với chuyện Cố Trường Phong có thai là: "À, tức phụ ta khao khát có một đứa con, giờ có rồi, ông trời thật có mắt!"
Hắn ôm tâm tư, nếu thật sự có điều ngoài ý muốn phải bỏ đứa con trong bụng, hắn cũng sẽ đồng ý không chớp mắt. Đây chỉ là quả trứng thụ tinh thành công mà thôi, hắn cũng chỉ biết đau lòng vì Cố Trường Phong phải chịu khổ. Nhưng hiện tại, hắn lại cảm giác được, đó là một sinh mệnh nhỏ. Sinh mệnh ấy đang chứng mình cho hắn thấy sự tồn tại của mình.
Cố Trường Phong áp tay lên tay hắn, khiến cho hắn càng cảm nhận được đứa con trong bụng hơn. Bàn tay chậm rãi di chuyển sang vị trí khác, một lần nữa cảm nhận được máy thai...
Thẩm Nghiên Bắc cảm nhận được động tác ấy, trong mắt tràn đầy xúc động.
Đứa con của hắn ở trọng bụng người hắn yêu nhất...
Hắn chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, bản thân hắn phải học trở thành một phụ thân đúng cách như hiện tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...