Trăng Non

Chương 7: TÁI DIỄN
Tôi cũng không rõ là mình đang làm cái quái quỷ gì ở nơi này nữa.
Chẳng phải là tôi đang muốn đẩy mình trở lại tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn đấy sao? Nếu chẳng phải là tôi đang điên cuồng – muốn nếm lại cái cảm giác đau đớn – thì hành động tôi đang làm lúc này phải gọi là cái gì mới được chứ? Lẽ ra tôi đã phải lái xe thẳng xuống La Push. Ở bên cạnh Jacob, tôi cảm thấy khỏe khoắn biết bao nhiêu. Còn cái nơi này thì chẳng hề làm cho tôi dễ chịu lấy một mảy may.
Vậy mà tôi vẫn thản nhiên cho xe tiến vào con đường nhỏ khúc khuỷu, ngoằn ngoèo, hai bên đường mọc đầy những cây là cây, mà hầu hết là những cây to. Trên cao kia, các tán lá dày, rậm, đan vào nhau, khiến tôi có cảm giác như mình đang đi vào một đường hầm. Hai cánh tay của tôi bắt đầu run lên bần bật, tôi vội ôm ghì lấy cái vô lăng, bám vào nó chặt hơn.
Tôi cũng nhận thức được rằng một phần lý do khiến tôi làm như vậy là vì cơn ác mộng – tất nhiên, bây giờ thì tôi đã tỉnh như sáo rồi; nhưng cái hư vô đáng sợ của những cơn mê ấy vẫn từng ngày, từng ngày gặm nhấm tinh thần tôi, hệt như con chó đang nhay một khúc xương vậy. Hằng đêm, tôi vẫn lang thang đi tìm… Có một thứ luông nằm ngoài tầm với của tôi, tôi cố với thế nào cũng chẳng tới nổi, nhưng tôi không quan tâm, tôi đã phát cuồng thật sự… Anh, nhất định là anh phải đang hiện diện ở một nơi nào đó. Tôi cần phải tin như vậy.
Và phần lý do còn lại chính là sự tái diễn lạ lùng mà tôi đã cảm nhận được ở trường hôm nay, đó chính là sự trùng hợp về ngày tháng. Tôi có cảm giác như mình phải bắt đầu lại từ đâu – giống như ngày đầu tiên đến trường, khi tôi là nhân vật đặc biệt nhất trong quán ăn vào cái buối trưa hôm ấy.
Những lời nói quen thuộc chợt xuất hiện trong đầu tôi, nghe sao yếu ớt, như thể tôi đang đọc chúng chứ không phải là chúng đang nói với tôi:
Như thể anh chưa hề tồn tại trên cõi đời này.
Viện dẫn hai lý do để được đến đây, quả thực, tôi đang tự lừa dối bản thân mình. Nhưng tôi muốn chối bỏ cái động cơ thật sự đã thúc đẩy tôi làm điều đó. Bởi lẽ, nó không tốt cho tinh thần của tôi.
Sự thật là tôi muốn được nghe lại giọng nói của anh, như tôi đã từng nghe trong ảo giác vào tối hôm thứ Sáu. Khi ấy, giọng nói của anh vang vọng từ trong tận cũng cõi vô thức của tôi, nghe thật ngọt ngào, êm dịu, chứ không phải là những dư âm còn sót lại mà thần trí thường ngày của tôi vẫn cố tái hiện –
Chỉ khi ấy, tôi mới có thể nhớ đến anh mà không phải chịu đau đớn, khổ sở. Tôi biết là điều đó không tồn tại được lâu, nỗi khổ đau sẽ mau chóng ùa đến; tôi biết cái giá phải trả cho cái mục đích ngớ ngẩn ấy chứ. Nhưng giọng nói ấy quyến rũ quá, tôi không sao cưỡng lại được. Tôi phải tìm cách lặp lại cảm giác cũ… hay nói cách khác, nghe em dịu hơn: tôi đang tìm lại kỷ niêm xưa.
Và tôi hy vọng điều tôi đang nghĩ ra đây là giải pháp. Thế nên mới có chuyến đi này… chyến đi đến nhà anh, nơi mà tôi đã không dám tìm đến kể từ sau buổi sinh nhật bất hạnh… Cũng đã mấy tháng trôi qua rồi…
Những rặng cây rậm rạp cứ chậm rãi lướt qua các ô cửa xe. Chiếc Chevy vẫn lặng lờ lăn bánh. Bắt đầu bực bội, tôi nhấn ga tăng tốc. Tôi đã lái xe được bao lâu rồi? Sắp đến nơi chưa? Đám cây rừng mọc um tùm như muốn nuốt chửng cả con đường, làm cho cảnh vật trở nên xa lạ.
Nếu tôi tìm không ra nhà thì sao? Bất giác tôi bủn rủn cả người. Ngộ nhỡ tất cả đã biến mất không còn một vết tích gì thì tôi sẽ ra sao nhỉ?
Rất đột ngột, khoảng rừng trống tôi đang kiếm tìm bỗng hiện ra, tuy không còn rõ rệt như xưa nữa. Hệ thực vật ở vùng này đâu cần mất nhiều thời gian để chiếm cứ những mảnh đất đã lâu không có người trông coi. Những cây dương xỉ thâm nhập qua cánh đồng cỏ bao bọc quanh nhà, chúng mọc chen chúc, giành đất của những cây tuyết tùng, và cả cái hiên nhà rộng thênh thang nữa. Cánh đồng cỏ của tôi đã thay đổi rồi, cỏ đã lên cao đến ngang thắt lưng, cứ mấp mô, dập dềnh như những con sóng.
Và căn nhà vẫn ở nguyên đấy, nhưng không còn như xưa nữa, dù rằng hình dáng bên ngoài chẳng có vẻ gì đổi thay. Sự trống trải, im lìm đến lặng người bên trong ngôi nhà đã đổ tràn ra từng ô cửa sổ. Thật đáng sợ. Giờ thì ngôi nhà mới thật sự giống sào huyệt của ma-cà-rồng.
“Két tt”, tôi hãm phanh, mắt ngó ngay sang chỗ khác. Tôi sợ mình sẽ không còn làm chủ được mình.
Nhưng rồi đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Trong đầu tôi chẳng có một giọng nói nào.
Một cách vội vàng, tôi cứ để máy xe nổ mà lao mình ra khỏi cabin, bao mình vào biển dương xỉ. Biết đâu, cũng giống như tối hôm thứ Sáu, nếu tôi cứ tiến về phía trước…
Một cách chậm rãi, tôi tiến về phía căn nhà bỏ hoang, im ắng, bỏ mặc chiếc xe tải đang gầm rống ở phía sau. Vào thời điểm này đây, giữa bầu không gian cô tịch, não nề, cái tiếng “ầm ầm”, “brừm brừm” ấy bỗng chốc đáng yêu đến lạ… Và đây, cũng vẫn là những bậc thang dẫn lên hàng hiên; chợt tôi dừng lại, ở đây chẳng có gì hết. Không có một dấu hiệu nào, dù là mỏng manh, in dấu sự hiện hữu của mọi người… in dấu sự hiện hữu của anh. Ngôi nhà vẫn uy nghi và vững chãi, nhưng chẳng giúp gì được cho tôi. Khối bêtông đồ sộ ấy chẳng thể xua tan được cõi hư vô, nặng nề trong giấc mơ của tôi.
Tôi vẫn chỉ dừng chân trước những bậc cầu thang, không muốn tiến đến gần hơn, không muốn nhìn vào những ô cửa sổ. Tôi không rõ là mình sẽ không chịu nổi điều gì nếu nhìn vào. Nhưng giả như những căn phòng trống rỗng, thì âm thanh của sự im lặng ấy sẽ khiến lòng tôi tê tái lắm. Bất giác tôi nhớ đến tang lễ của bà ngoại, hôm ấy, mẹ cứ khăng khăng bắt tôi đứng ở mé ngoài, trong suốt giờ hành lễ. Mẹ bảo tôi không nhất thiết phải nhìn ngoại trong tình cảnh ấy, bởi lẽ những hình ảnh đó sẽ in đậm vào tâm trí tôi, sẽ lấn át tất cả những kỷ nhiêm tươi đẹp của tôi đã có với ngoại, khi ngoại còn sống.
Nhưng nếu những căn phòng kia không có gì thay đổi, thì tâm trạng của tôi sẽ không trở nên tồi tệ đi, có phải như vậy không? Giả như những chiếc ghế tràng kỷ vẫn ở nguyên trạng như lần cuối cùng tôi còn được trông thấy chúng, giả như những bức tranh vẫn còn y nguyên ở trên tường – và trên hết là chiếc đàn đại dương cầm vẫn đứng chễm chệ trên một phần nền nhà đắp cao thì sao? Chắc chắn rằng tôi sẽ rất đau khổ… nhưng là chỉ khi nào mà toàn bộ ngôi nhà biến mất, toàn bộ những dấu ấn, kỷ niệm về mọi người cũng theo đó mà tan vào hư vô. Và kia, đồ đạc vẫn còn y nguyên, nhưng đã hoàn toàn chìm vào quên lãng, mọi người đã bỏ lại sau lưng tất cả…
- Trong đó có tôi…
Quay ngoắt người lại, tôi bước về phía chiếc xe tải, rời bỏ chốn lạnh lẽo, tịch liêu. Tôi bước đi như chạy. Tôi đang nóng lòng muốn rời khỏi chốn này, đang nóng lòng muốn quay về với thế giời con người của tôi. Lòng tôi hiện đang trống trải vô cùng, tôi muốn gặp Jacob. Có lẽ trong tôi đang định hình một trạng thái không ổn khác về tinh thần, lại thêm một kiểu ngơ ngẩn khác, giống như cơn mụ mị đầu óc trước đây. Nhưng tôi không quan tâm. Hiện thời, tôi chỉ biết rằng tôi vừa dấn thân vào một tình thế khó khăn mới, rằng tôi phải lùi chiếc xe tải lại thật nhanh, và chạy xa khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, thế thôi.

Jacob đang đợi tôi. Trông thấy cậu bạn nhỏ, lồng ngực của tôi đang căng tức chợt dịu xuống, hơi thở mau chóng trở nên dễ dàng hơn.
- Chào chị Bella – Jacob gọi to.
Tôi mỉm cười nhẹ nhõm.
- Chào Jacob – Tôi đáp lại, rồi vẫy tay chào ông Billy, ông ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Làm việc nào, chị! – Cậu bạn người da đỏ nói khe khẽ nhưng đầy hào hứng.
Không hiểu làm sao mà tôi cũng bật cười thành tiếng được.
- Em vẫn chưa phát khổ phát sở vì chị à? – Tôi hỏi.
Và Jacob, sau câu nói ấy, hẳn là đang lầm bầm trong bụng – xót xa, thất vọng lắm đây – vẻ mặt của cậu thiểu não đến thế kia mà. Tôi đến đây chỉ để tìm sự an ủi của một người bạn, vậy thôi.
Jacob dẫn tôi đi vòng qua nhà, đến cái gara của cậu.
- Chưa. Vẫn chưa.
- Nhưng hễ khi nào mà em cảm thấy mệt mỏi vì chị thì nhớ cho chị hay nhé. Chị không muốn trở thành gánh nặng của em.
- Đồng ý – Người bạn nhỏ bật cười khanh khách, giọng cười rất khàn – Nhưng em sẽ không để chị phải nín thở chờ đợi đến lúc đó đâu.
Và tôi bước vào gara, sững sờ… Chiếc xe máy màu đỏ đang đứng sừng sững ngay trước mắt tôi, đích thị là một chiếc xe máy hẳn hoi, không còn mang một chút vết tích nào cho thấy đã từng là một khối kim loại rỉ sét bị người ta quẳng đi nữa.
- Jake, em khiến cho người khác phải ngạc nhiên, thật đấy.
Jacob phá ra cười.
- Một khi đã có kế hoạch gì thì em thường hay bị ám ảnh về điều đó lắm – Cậu bạn nhỏ nhún vai – Chỉ cần có ý tưởng thôi thì em làm có chút xíu là xong hà.
- Sao hay vậy?
Người bạn nhỏ của tôi vội cúi mặt xuống đất, tư lự một lúc lâu đến độ tôi cũng phải tự hỏi, phải chăng là cậu ấy không nghe thấy câu hỏi của tôi. Nhưng cuối cùng thì Jacob cũng lên tiếng, đó không phải là một câu trả lời, mà là một câu hỏi:
- Chị Bella, nếu em nói với chị rằng em không thể sửa được hai chiếc xe này thì chị sẽ nghĩ sao?
Tôi không thể trả lời ngay được, người bạn nhỏ ngước mắt lên, chăm chú quan sát sắc mặt của tôi.
- Chị chỉ nghĩ rằng… điều đó thật tệ, nhưng chị cuộc là chúng ta sẽ tìm được việc gì khác để làm. Nếu quả thực chúng ta không thể sửa được hai chiếc xe thì chúng ta vẫn có thể làm bài tập về nhà.
Jacob mỉm cười, đôi vai cũng dịu xuống. Cậu ngồi xuống bên cạnh chiếc xe máy, nhặt cái cờlê lên.
- Vậy thì khi em đã hoàn tất việc sửa xe, chị cũng vẫn sẽ đến chứ?
- Vậy ra đó là điều em đang bận tâm ử? – Tôi khẽ lắc đầu – Chị có cảm giác như mình đang lợi dụng lòng tốt của em vậy, sửa xe mà không lấy phí… Nhưng miễn là em còn cho chị đến, thì chị vẫn sẽ đến chơi với em.

- Để mong gặp Quil chứ gì? – Người bạn nhỏ của tôi chòng ghẹo.
- Em gài bẫy chị thì giỏi lắm.
Jacob cười khinh khích.
- Chị thật lòng thích ở bên em lắm ư? – Cậu lại hỏi, có vẻ ngạc nhiên.
- Ừ, rất thích. Rồi chị sẽ chứng minh cho e xem. Ngày mai, chị phải làm việc rồi, nhưng thứ Tư, chị em mình sẽ làm gì khác nhé, không đụng đến máy móc nữa.
- Chẳng hạn như cái gì hả chị?
- Chị cũng chưa biết. Nhưng chúng ta hẹn nhau ở chỗ chị nhé, để em không bị ám ảnh nữa. Em hãy mang bài tập ở trường theo… Chắc em bỏ bê bài vở nhiều rồi, và chị biết mình chính là nguyên nhân của chuyện đó.
- Làm bài tập về nhà… cũng vui – Jacob lắc đầu, le lưỡi, và tôi không thể không tự hỏi rằng cậu bạn này đã bỏ không làm bao nhiêu bài tập vì tôi rồi?
- Ừ - Tôi gật đầu đồng ý – Đôi khi chúng ta cũng phải biết chịu trách nhiệm về bản thân mình một tý, không thì bác Billy và ngài cảnh sát trưởng nhà chị sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu – Câu nói này cũng đồng nghĩa rằng tôi đã xem Jacob là đồng minh của mình, và rằng chúng tôi đã về cùng một phe. Có vẻ như người bạn nhỏ rất khoái chí, gương mặt của cậu ta rạng rỡ hẳn lên.
- Vậy thì làm bài tập mỗi tuần một lần thôi nha chị? – Cậu đề nghị.
- Có lẽ hai tuần một lần thì tốt hơn – Tôi nhẹ nhàng chỉnh lại, bất giác nghĩ đến một núi bài tập được giao hôm nay.
Thở dài não nuột, Jacob vươn tay qua chiếc hộp đựng đồ nghề, với lấy chiếc túi giấy. Lôi ra hai lon nước ngọt, cậu mở trước một lon đưa cho tôi, rồi mới mở tới lon của mình, trịnh trọng đưa lên cao.
- Chúc mừng… trách nhiệm làm bài tập của chúng ta – Jacob hô to – Hai tuần một lần.
- Những ngày còn lại trong tuần sẽ không lo nghĩ gì hết – Tôi phụ họa thêm.
Jacob cười toe toét, rồi cụng lon với tôi.
Tối hôm ấy, tôi về nhà trễ hơn dự kiến, ngài cảnh sát trưởng không đợi tôi, đã đặt sẵn bánh pizza rồi. Tôi toan lên tiếng xin lỗi thì…
- Không sao đâu – Bố mở lời trước tôi – Dù gì thì con cũng xứng đáng được nghỉ nấu nướng một bữa.
Tôi biết bố đã nhẹ lòng khi thấy tâm tính của tôi trở lại được bình thường, và tất nhiên là bố không hề muốn tình thế sẽ bị đảo ngược.
Trước khi bắt tay giải quyết các bài tập, tôi quyết định kiểm tra thư điện tử, để xem nào… À, mẹ đã hồi âm rồi, chà, thư dài quá, cảm xúc của mẹ mênh mông thật, mẹ rất hài lòng vì tôi đã tường thuật ẹ một cách chi tiết về cuộc sống của tôi ở Forks, kể cả những điều nhỏ nhặt nhất. Biết “sở thích” của mẹ, tôi hồi âm lại ngay, và kể nhiều hơn nữa, kể đủ điều, ngoại trừ chiếc xe máy. Bời vì cho dù mẹ có là người vô tư lự đến thế nào đi chăng nữa, một khi biết được chuyện đó, mẹ cũng sẽ nổi cơn tam bành lên à xem.
Thứ Ba, trường học vẫn cứ thăng trầm như vậy. Angela và Mike đã niềm nở trở lại với tôi – xem chừng hai người họ đã quên hẳn lối cư xử khác thường của tôi trong mấy tháng qua. Jessica thì “kiên gan” hơn. Hay là cô bạn muốn tôi chính thức viết thư tạ lỗi cho vụ việc ở Port Angelé nhỉ? Tôi không rõ nữa.
Trong lúc làm việc, Mike trở nên sôi nổi và chuyện trò với tôi nhiều hơn. Lúc nào cũng thấy cái miệng của anh chàng hoạt động hết công suất, cơ hồ như chuyện của cả học kỳ bây lâu nay được Mike cất giữ trong lòng, tới bây giờ mới có dịp để giải tỏa. Toi nhận ra là mình đã có thể cười với đủ mọi hình thái, từ cười mỉm cho đến cười khanh khách, với người bạn dễ mến này, tuy rằng vẫn không được tự nhiên cho lắm, nếu so với Jacob. Nhưng như thế cũng đã tạm coi là đủ để được xem là thật lòng… mãi cho đến lúc cửa hàng đóng cửa.
- Tối hôm nay vui quá – Mike nhận xét với một niềm phấn khích.

- Ừ - Tôi gật đầu đồng ý với anh bạn, dù rằng trong thâm tâm, tôi vẫn thích được ở gara hơn.
- Mình thấy tiếc là tuần trước, cậu đã ra khỏi rạp chiếu phim sớm quá.
Ngay tức khắc, tôi bắt đầu bối rối trước suy nghĩ của Mike. Tôi nhún vai:
- Có lẽ mình là đứa nhát gan…
- Vậy nên ý mình là … cậu nên đi xem một bộ phim khác nhẹ nhàng hơn, phim mà cậu thấy thích ấy – Anh bạn có tấm lòng hiệp sĩ giải thích.
- Ồ - Tôi chỉ biết… lầm bầm có bấy nhiêu, vẫn còn thấy khó hiểu.
- Như là… ừm, chẳng hạn như là vào thứ Sáu này. Với mình. Tụi mình đi xem phim nào mà không có cảnh kinh dị ấy.
Tôi bặm chặt môi lại.
Thật lòng, tôi không muốn làm tổn thương Mike, nhất là khi anh chàng lại là một trong nhưng người đã tha thứ cho tôi về lối cư xử đáng bị ghét bỏ. Nhưng chuyện mời mọc này… thì lại đi quá xa. Nó diễn ra y hệt như năm ngoái. Vả lại lần này, tôi đang có lỗi với Jessica…
- Giống như là hẹn hò? – Tôi hỏi lại. Có lẽ trong trường hợp này, thành thật là thượng sách. Mọi chuyện cần phải được làm cho rõ ràng, để người khác hiểu lầm về mình là một sự không nên.
Mike nhận ra ngay lập tức âm điệu trong giọng nói của tôi.
- Nếu cậu muốn như vậy. Nhưng không nhất thiết phải như thế cũng được.
- Mình không hẹn hò đâu – Tôi trả lời chậm rãi từng tiếng một, chợt nhận ra một sự thật tê tái đang diễn ra trong lòng. Toàn bộ thế giới này sao mà lạ với tôi quá.
- Chỉ như bạn bè thôi – Mike đề nghị, đôi mắt xanh lơ đã tắt hẳn mọi háo hức. Tôi cũng chỉ mong người bạn dễ mến này nghĩ và làm đúng như lời nói, đó là chỉ xem tôi như một người bạn đúng nghĩa mà thôi.
- Chắc chắn sẽ vui lắm đây. Ưm, thứ sáu này, mình có kế hoạch khác rồi; tuần sau, được không Mike?
- Cậu có kế hoạch gì vậy? – Mike hỏi tới, nhưng giọng nói vẫn điềm nhiên, điềm nhiên hơn cả tôi tưởng.
- Làm bài tập. Mình đang… học chung với một người bạn.
- Ồ. Thôi được. Vậy thì tuần sau nhé.
Và Mike đưa tôi ra chiếc xe tải, không còn hồ hởi như trước nữa. Bất giác, tôi nhớ lại mấy tháng đầu đến Forks. Bây giờ thì tôi đã trở về điểm xuất phát rồi, mọi thứ hiện tại chỉ như một tiếng vang – một tiếng vang nhạt nhẽo, vắng bóng hẳn một niềm vui nho nhỏ mà tôi từng được có.
Tối hôm sau, ngài cảnh sát trưởng không còn tỏ ra một xíu xìu xiu nào ngạc nhiên khi trông thấy Jacob và tôi nằm xoài ra trên sàn nhà trong phòng khách, sách vở để ngổn ngang xung quanh. Vậy là hiểu rồi, ông Billy va “ngài” đã bàn tán sau lưng chúng tôi chứ còn gì.
- Này các con, xong rồi kìa – Ngài cảnh sát trưởng lên tiếng gọi, mắt “ngài” liếc vào gian bếp. Mùi thơm từ món mì trộn sốt cà chua, thịt và phomát mà tôi đã nấu sẵn hồi chiều – khi ấy, Jacob có đứng xem và thỉnh thoảng lại nếm thử một miếng – đang bay ngào ngạt ra ngoài đằng trước; tôi đang cố gắng ngoan ngoãn để chuộc lại lỗi về cái vụ bánh pizza.
Jacob ở lại dùng bữa tối với bố con tôi, và đem một phần mì về cho ông Billy. Cuối cùng thì cậu bạn nhỏ cũng phải miễn cưỡng tặng thêm một tuổi cho tôi vì tôi biết nấu ăn ngon.
Ngày thứ Sáu, chúng tôi hẹn gặp nhau ở gara, đến thứ Bảy, sau ca trực của tôi ở cửa hàng nhà Newton là làm bài tập. Thấy đã có thể yên tâm về tâm trạng của tôi được rồi, ngài cảnh sát trưởng đi câu cá cùng ông Harry. Đến khi “ngài” trở về đến nhà, tôi và Jacob đã giải quyết xong đâu vào đấy tất cả các bài tập – tự dưng tôi cảm thấy lòng thanh thản và tự thấy mình trưởng thành hơn – nên hiện thời, hai chúng tôi đang coi phóng sự về Gara khổng lồ phát trên kênh Khám phá.
- Chắc em phải về rồi – Jacob thở dài – Giờ giấc trôi qua nhanh hơn em tưởng.
- Ừ , được rồi – Tôi lầm bầm – Để chị đưa em về .
Jacob phá ra cười ngặt nghẽo khi trông thấy gương mặt không sẵn lòng của tôi – Cậu ta rất hài lòng về điều đó . Thế mới lạ chứ .
- Ngày mai lại bắt tay vào công việc nhé – Tôi lên tiếng khi đã cùng Jacob ngồi ngay ngắn trong chiếc xe tải – Mấy giờ thì chị đến được hả em ?
Nụ cười rộng mở của Jacob ánh lên một niềm vui nào đó không giải thích được .

- Để rồi em gọi cho chị , thế nhé ?
- Ừ - Tôi cau mày với chính mình , suy ngẫm , tò mò không biết có chuyện gì .
Và nụ cười của người bạn nhỏ lại được dịp mở rộng hơn .
Hôm sau , tôi hì hục lau nhà – trong lúc chờ điện thoại của Jacob , đồng thời cũng là để rũ bỏ cơn ác mộng đáng sợ tối hôm qua . Cảnh vật trong mơ đã có sự thay đổi . Lần này , tôi độc hành trong biển dương xỉ , rải rác đây đó là những cây độc cần khổng lồ . Ở đây cũng vẫn chẳng có gì khác , tôi vẫn lạc đường , cứ lang thang , lang thang ... và không tìm kiếm gì nữa . Chẳng phải tuần trước , tôi đã quyết tâm đi đến cánh đồng ngớ ngẩn đó bằng được là gì . Một cách kiên quyết , tôi cố xua đuổi cơn ác mộng ra khỏi cái thần trí tỉnh táo , hy cọng nó sẽ bị nhốt vào đâu đó , mãi mãi không thoát ra được .
Ngài cảnh sát trưởng đang cọ rửa chiếc xe tuần tra ở ngoài sân , vậy nên khi điện thoại đổ chuông , tôi liền quẳng ngay cái bàn chải chà nhà vệ sinh xuống sàn , ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu , nhấc ống nghe , trả lời điện thoại .
- Alô ? – Tôi lên tiếng , thở chẳng ra hơi .
- Thưa chị Bella ! – Jacob trả lời . giọng nói nghe kiểu cách một cách lạ lẫm .
- A , chào Jake .
- Em nghĩ rằng ... đã đến lúc chúng ta phải gặp nhau – Người bạn nhỏ của tôi trả lời , âm điệu trầm trầm nghe như đang che giấu một điều gì đó ...
... Mà phải đúng một giây sau tôi mới nhận ra :
- Em sửa xong rồi hả ? Trời ơi , chị không thể tin được ! Ôi , một kỷ lục về thời gian . Cũng thật may mắn cho tôi , tôi đang tìm cách làm cho tâm trí của mình có thể xao lãng , thoát khỏi những cơn ác mộng và những hư vô thì nhận được cái tin vui này ...
- Dạ , chúng chạy được rồi , xong xuôi hết rồi , chị !
- Jacob , em đúng là ... à , thật sự giỏi giang và tuyệt vời hơn tất cả những người chị biết đấy . Em được thêm mười tuổi cho chuyện này .
- Hay quá ! Bây giờ thì em được ở tuổi trung niên rồi .
Tôi bật cười khanh khách :
- Còn chị thì vẫn đang lớn lên .
Ném vội các dụng cụ chà rửa xuống dưới gầm kệ đựng đồ trong nhà tắm , tôi chộp lấy chiếc áo khoác .
- Lại đến chỗ Jake – Ngài cảnh sát trưởng nói với theo khi tôi đi ngang qua “ ngài “ . Chính xác thì đó không phải là một câu hỏi .
- Vâng ạ - Tôi trả lời rồi nhảy phóc lên chiếc xe tải .
- Hôm nay bố phải đến sở làm đấy – Bố nói to với theo , thông báo cho tôi biết .
- Vâng , con biết rồi – Tôi đáp vọng lại , đồng thời đưa tay vặn xoay chiếc chìa khóa .
Bố tôi còn nói thêm một điều gì nữa , nhưng tôi không thể nghe thấy được trong tiếng động cơ nổ to như sấm thế này . Hình như , hình như là :
- Sao nó lại hớn hở như thế không biết ?
Tôi cho đậu xe ngay bên hông nhà gia đình Black , gần chỗ mấy lùm cây ... để tiện bề dắt xe máy ra . Rồi tôi nhảy phóc xuống đất , sững sờ ; những màu sắc tươi rói đập vào mắt tôi – trước mắt tôi là hai chiếc xe máy sáng bóng , một chiếc màu đỏ , một chiếc màu đen , đang nằm chờ trong bóng mát của một cây vân sam , đặc biệt là chúng nằm khuất tầm nhìn của căn nhà . Jacob đã chu đáo chuẩn bị sẵn đâu vào đấy ...
... Rất ngộ nghĩnh . Một bên tay lái có buộc một sải nơ xanh !?! Tôi bật cười thích thú ... và kia , Jacob cũng đang ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà .
- Chị đã sẵn sàng chưa ? – Người bạn nhỏ của tôi hỏi khẽ , đôi mắt sáng ngời .
- Ừ , tập lái xe đi – Tôi gật đầu đồng ý , lại cảm thấy hứng khởi hơn so với nửa phút trước đó . Câu nói bỏ lửng của Jacob đã khiến cho tôi nhớ lại cái lý do mà tôi có mặt ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận